Chương 2571: Sở Ca và Trường Phong
Chương 2571: Sở Ca và Trường PhongChương 2571: Sở Ca và Trường Phong
Mà bên trong tiệm vải, các nữ tử đang lựa vải vẫn không hề chú ý đến cảnh tượng này, ai nấy đều bị thu hút bởi những tấm vải tinh xảo của Thiên Vũ tộc.
Soạt...
Thiên Vũ Bách Chức Đồ đột nhiên phát ra âm thanh khe khẽ, tiếp theo đó là một tia sáng màu đỏ bật ra khỏi bức họa, xé rách không trung lao đi.
Thương Quân bước ra khỏi bức họa, lặng im không một tiếng động rời khỏi.
Phía sau lưng hắn, bên trong Thiên Vũ Bách Chức Đồ, một trăm nữ tử của Thiên Vũ tộc vẫn đang ở đó, thế nhưng bức họa lại xuất hiện thêm một đôi chân.
Đó là đôi chân của một nữ tử.
- Có lẽ bây giờ vẫn kịp quay về làm việc.
Thương Quân thâm nhủ.
Trên đường phi hành, xung quanh Kim Thuyền Độ Thế không ngừng xuất hiện những đốm sáng lập lòe, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo Kim Thuyền, mà bên người Lam Ngự Điền cũng lập tức xuất hiện từng món thần khí Ngự Thiên Tôn với dáng vẻ giống hắn y như đúc.
Những món thần khí Ngự Thiên Tôn này vốn được bản thân Lam Ngự Điền điều khiển để tìm kiếm những tế đàn huyết tế khác, thế nhưng hiện giờ vị trí của tế đàn huyết tế đã được tìm ra, đại chiến cũng đang tới gần, cho nên Lam Ngự Điền bèn thu hồi những thần khí này lại, giúp tăng cường thực lực của bản thân.
Trong ba người, thực lực tu vi của hắn là yếu nhất, kém xa so với Thương Quân và Tân Mục.
Thế nhưng căn cơ của Lam Ngự Điền lại là vững chắc nhất, có thể nói là người có đạo cơ ổn định nhất trong những người có nên tảng mạnh nhất thiên hạ hiện giờ. Vả lại, hắn còn có thêm Kim Thuyền Độ Thế và mười mấy món thần khí, tuy rằng trận chiến này hắn phải đối mặt với nguy hiểm, song cũng không phải là không có sức đánh một trận.
Tốc độ của Kim Thuyền Độ Thế càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã bay ra khỏi lãnh thổ của Diên Khang, đến biên thùy của Nguyên Giới, mà phía trước mặt hắn chính là một nơi có tên là Phi Luân Bảo.
Có thể nói, Nguyên Giới là chư thiên phồn hoa nhất trong chư thiên vạn giới, thế nhưng bởi vì có sự hiện diện của Diên Khang, cho nên hầu hết tài lực và nhân lực của Nguyên Giới đều tập trung đổ về Diên Khang, dẫn đến việc những nơi xa xôi khác lại càng không thể phát triển.
Phi Luân Bảo chính là một nơi như vậy.
Sở dĩ được gọi là Phi Luân Bảo là bởi vì nơi này có tổng cộng sáu chư thiên, hình thành nên một vòm trời hình bánh xe ở biên thùy Nguyên Giới, đồng thời các vì sao giữa sáu chư thiên cũng hình thành nên hình dáng vành xe và nan hoa trên nền trời.
Ở thời kỳ Long Hán, trong thời đại Xích Minh và Thượng Hoàng, nơi này có một pháo đài cổ xưa được Thiên Đình dùng để trấn thủ Nguyên Giới, đồng thời cũng có tác dụng như một cứ điểm tấn công, thuận tiện cho đại quân Thiên Đình đánh tới khi Nguyên Giới xuất hiện phản loạn.
Tuy nhiên, pháo đài này đã bị bỏ hoang trong những năm cuối của thời đại Thượng Hoàng. Đến thời đại Khai Hoàng, Yên Vân Hề và Bạch Ngọc Quỳnh từng giao chiến ở nơi đây. Khi đó, Yên Vân Hề nữ vận nam trang, là Thiên Sư Tử Hề của Khai Hoàng, tinh thông đủ loại tuyệt học. Ở nơi này, hai nữ tử dùng trận pháp để khảo nghiệm đối phương, kết quả là Thiên Sư Tử Hề kém hơn Bạch Ngọc Quỳnh một chút, cay đẳng nhận lấy thất bại. Nhưng cũng kể từ đó, Bạch Ngọc Quỳnh phải lòng Yên Vân hề, hai người trao nhau "tín vật định tình"... Thiên Đình khi đó có thể nói là Thiên Đình tiến bộ văn minh nhất trong lịch sử, cường giả của thời đại Khai Hoàng giao lưu với rất nhiều cường giả của Thiên Đình, hơn nữa Thiên Đình cũng không chối bỏ biến pháp như hiện giờ.
Có điều, sau khi Yên Vân Hề và Bạch Ngọc Quỳnh rời đi, Phi Luân Bảo lập tức bị bỏ hoang hoàn toàn, không bóng người ở, bởi vì hai vị Thiên Sư đã để lại quá nhiều trận pháp lớn nhỏ đủ loại, khiến nơi này trở thành một vùng đất nguy hiểm chết người, cho nên đương nhiên không có ai dám lui tới.
Bên trong Phi Luân Bảo, các loại trận pháp san sát nhau, trận văn và trận liên của trận pháp đan xen. Tuy rằng đã hai vạn bốn ngàn năm trôi qua kể từ khi trận đấu pháp giữa Yên và Bạch kết thúc, song uy lực của trận pháp vẫn không hề suy giảm chút nào.
Lúc này đây, bên trong Phi Luân Bảo, một đại trận bỗng khởi động, khiến mọi thứ trong trận pháp biến thành một biển cây, san sát như rừng, mỗi một gốc cây đều là một sinh vật sống kỳ lạ, có thể nhô lên khỏi mặt đất, có thể dùng rễ cây và cành cây làm đao kiếm để chém giết đối thủ, thậm chí rễ cây còn uốn lượn hệt như rồng như rắn, có thể giết chết người vào trận.
Trong vạn cây chợt xuất hiện một gốc cây vô cùng cao lớn, vượt lên hẳn những gốc cây khác. Gốc cây cổ thụ vững chãi đó sinh ra hình thái con người, tán cây không hề xum xuê, trông hệt như một kẻ tướng mạo xấu xí, tóc bù xù, thân to đầu nhỏ, tán cây còn chẳng rộng bằng thân cây.
Xung quanh gốc cây kỳ lạ này là vô số người cây khổng lồ lớn nhỏ khác.
Mọi thứ ở nơi này trông có vẻ vẫn rất bình thường. Trên phương diện trận pháp, trình độ của Yên Vân Hề và Bạch Ngọc Quỳnh đều vô cùng đáng kinh ngạc, những loại trận pháp tương tự như dùng trận pháp để diễn hóa ra các loại thần thánh thân ma giúp tăng cường uy lực trận pháp không hề hiếm lạ gì trong Phi Luân Bảo.