Chương 2613: Thái Dịch qua sông (2)
Chương 2613: Thái Dịch qua sông (2)Chương 2613: Thái Dịch qua sông (2)
Xung quanh quan tài táng đạo, từng con mắt to nhỏ bay lơ lửng trong không trung, cũng đang nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài táng đạo này.
Tỉnh Ngạn sớm đã không cần tính toán nữa, thời gian hai tháng này, hắn đều chỉ nhìn chằm chằm vào quan tài táng đạo, quan sát biến hóa phù văn của chiếc quan tài táng đạo này.
Lúc này đây, Tinh Ngạn đang mở to mắt, đã hai tháng trôi qua mà hắn chưa hề chớp mắt lấy một lần, cứ mở to mắt lên nhìn, trong mắt giăng đầy tơ máu.
Mặc trời càng lên càng cao.
Cái rương lấy một khúc xương đùi thẳng tắp ra, cắm lên mặt đất, sau đó nhìn chằm vào cái bóng của khúc xương ấy. Bóng của khúc xương chậm rãi di chuyển, mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu.
Đúng lúc này, Tỉnh Ngạn đột nhiên thôi thúc nguyên khí, hóa thành một phù văn vô cùng nhỏ bé, sau đó cong tay búng một cái, phù văn kia ấn lên một chiếc đinh quan tài của quan tài táng đạo.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, cất những con mắt kia vào trong rương.
Cái rương mở nắp ra, thế nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng của khúc xương kia, trông rất nghiêm túc.
Cái bóng vẫn đang di chuyển từng chút một. Cuối cùng, sau khi Tinh Ngạn thu dọn xong tất cả, mặt trời cũng vừa lúc điểm giữa trưa.
Cạch.
Cái rương đóng nắp lại, nhìn về phía quan tài táng đạo, thế nhưng bên trong quan tài vẫn không hề có chút động tĩnh gì.
Cái rương nghi ngờ, đang định bước tới, nhưng lại chợt nghe thấy âm thanh “kít kít" truyền ra từ trong quan tài. Lúc này đây, từng chiếc đinh quan tài tự động xoay tròn, rơi ra phía ngoài từng chút một!
Tốc độ đinh quan tài xoay tròn ngày một nhanh hơn, hơn nữa cũng càng lúc càng gấp!
Nguyên nhân xảy ra hiện tượng này là do cấu trúc mộng và lỗ mộng đã bị phá bỏ, thời điểm phù văn của kết cấu mộng và lỗ mộng trao đổi thông tin, những thông tin được truyền qua đều không đúng.
Từ đó dẫn đến việc mỗi một mộng và lỗ mộng đều không thể khớp vào nhau một cách hoàn hảo!
Việc này giống như một căn bệnh truyền nhiễm, chắc mấy chốc sẽ lan đến tất cả cấu trúc mộng và lỗ mộng, cuối cùng sẽ khiến đinh quan tài không thể kết hợp với quan tài táng đạo, trái lại hai bên con bài trừ nhau, bởi vậy mới dẫn đến việc đỉnh quan tài nhanh chóng xoay tròn, rơi khỏi quan tài táng đạo!
Keng keng keng.
Từng chiếc đinh quan tài lần lượt rơi xuống đất. Tinh Ngạn nhướn mày, giữa hai đầu lông mày hiện rõ vẻ vui mừng.
Hắn nghiên cứu ròng rã mấy tháng, cuối cùng cũng thành công dùng một phù văn nhỏ bé để phá giải quan tài táng đạo của Thái Dịch!
Đối với hắn mà nói, đây cũng là một thành tựu vô cùng to lớn.
Đột nhiên, nắp của quan tài táng đạo bị xốc lên, bên trong là hỗn độn mờ mịt, nguyên khí Hỗn Độn chợt tản đi, một thiếu niên ngồi dậy thẳng tắp khỏi quan tài. Hắn vặn cổ, mặt hướng về phía Tinh Ngạn.
Đó là một thiếu niên Thái Dịch. Tinh Ngạn dò xét đôi mắt của hẳn, sau đó cúi người xuống nhặt đinh lên.
Thiếu niên Thái Dịch kia ngửa mặt nằm xuống, lúc đứng dậy một lần nữa đã biến thành một người khổng lồ bước ra khỏi quan tài. Hắn ôm ồm hỏi:
- Mục Thiên Tôn đâu?
Tinh Ngạn lắc đầu, nói:
- Không biết.
Người khổng lồ Thái Dịch kia đưa tay cầm quan tài lên, Tinh Ngạn lập tức biến sắc, nghiêm túc nói:
- Là của ta.
Người khổng lồ Thái Dịch ngạc nhiên, nói:
- Đây là quan tài do Đại công tử Thái Thượng làm ra cho ta. Mục Thiên Tôn tới cứu ta theo tấm bản đồ, nhưng lại lấy quan tài của ta ra để chắn địch, khiến ta ở trong quan tài bị giày vò đến mức sống không bằng chết. Ta cũng phải nhốt hắn vào trong đó mấy ngày, cho hắn nếm thử cảm giác này. Đợi đến khi bắt được Thái Thượng, ta cũng phải nhốt hắn vào trong đó, rửa sạch nỗi nhục.
Tinh Ngạn lắc đầu, nói:
- Thời điểm Tần giáo chủ nhờ ta phá giải quan tài, một trong số những điều kiện chính là tặng chiếc quan tài này cho ta.
Người khổng lồ Thái Dịch cúi đầu nhìn quan tài táng đạo, sau đó lại nhìn Tinh Ngạn.
Đương nhiên bản lĩnh của Tinh Ngạn kém xa hắn, nếu như hắn cướp, vậy thì Tinh Ngạn cũng chỉ đành bó tay, thế nhưng hắn lại đặt quan tài táng đạo xuống rồi nói:
- Quả nhiên Thất công tử vô cùng giảo hoạt, tặng quan tài cho ngươi, mà ta sẽ không cướp đồ của người khác.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía cây thế giới, sắc mặt hơi thay đổi.
Tỉnh Ngạn nói:
- Đạo huynh, mới nãy ngươi nói muốn nhốt Tân giáo chủ vào trong quan tài mấy ngày đúng không?
Người khổng lồ Thái Dịch gật đầu.
Tỉnh Ngạn cười nói:
- Vậy thì đạo huynh cứ việc bắt hắn đến, ta có thể cho đạo huynh mượn mấy ngày. Ta còn có thể đích thân giúp đạo huynh đóng đỉnh lên quan tài nữa.
Người khổng lồ Thái Dịch bật cười ha hả, cất cao giọng nói hào sảng, nhấc chân rời đi:
- Được! Ngươi đợi ta mấy ngày, ta sẽ bắt hắn tới!
Tỉnh Ngạn nở một nụ cười, ngồi xếp bằng xuống, bày một trăm chiếc đỉnh quan tài mới nấy vừa nhặt được ra trước mặt, lắng lặng chờ đợi. - Tân giáo chủ, mặc dù ta không lấy được đầu của ngươi, thế nhưng nhốt ngươi vào trong quan tài táng đạo mấy ngày cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của ta, giúp đạo tâm của ta tiến một bước tới gần viên mãn hơn.