Chương 2619: Tam bại câu thương (3)
Chương 2619: Tam bại câu thương (3)Chương 2619: Tam bại câu thương (3)
Trên mặt sông, Vô Nhai lão nhân cảm ứng được vị trí của Tân Mục, tự biết không ổn, nhưng thấy thương thế của Thái Dịch vô cùng nặng, bèn tập trung đồn toàn bộ sức mạnh vào trong cây trượng gõ, sau đó đâm về phía Thái Dịch.
Cùng lúc đó, cây thế giới âm âm chấn động, cành lá vung vẩy, từng loại đại thần thông Đạo Cảnh huyền diệu trên cây bùng nổ, đánh về phía Tân Mục.
Bên trong Di La Cung, Tam công tử Tứ công tử thi triển thần thông cùng một lúc, làn sóng tấn công thứ hai lập tức ập đến!
Đúng lúc này, mười một đạo quả vượt qua từng dòng sông Hỗn Độn bay tới, lao qua đỉnh đầu của Thái Dịch, sau đó mười một tiếng "vù”" vang lên, treo lên đạo thụ trong Đại La Thiên của Thái Dịch. Trên đạo thụ, từng tia đạo quang hệt như những thanh kiếm sắc bén giáng xuống từ trên trời, chém về bốn phương tám hướng, cố định đại kiếp hủy diệt!
Ầm!
Va chạm giữa ba phe thế lực lần này còn khủng bố hơn mới nấy, thậm chí uy lực của cuộc giao phong trên mặt sông này còn lao qua đại kiếp hủy diệt, lao qua đại kiếp sáng sinh, truyền đến Tổ Đình!
Tần Mục liên tục né tránh thần thông bay tới từ cây thế giới, không né tránh được thì cưỡng chế bổ đôi thần thông, thế nhưng xung kích uy năng thần thông trên mặt sông lại ập tới, rung chuyển mở rộng phía sau lưng hắn, khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Tân Mục sởn hết cả gai ốc.
Hắn đã lao đến gốc cây thế giới, cây rìu cũng sắp bổ xuống gốc cây thế giới, cho nên lúc này hắn chẳng còn quan tâm được nhiêu đến vậy, chỉ lập tức đi vòng ra phía sau cây, vung rìu lên chặt.
Sau ba nhát rìu, hắn bổ thành một cái lỗ lớn trên gốc cây thế giới, sau đó nhanh chóng lách mình chui vào trong.
Làn sóng dao động khủng bố được hình thành từ sự đụng độ của ba phe khiến thời không chấn động vỡ vụn bộc phát trong Đại Hắc Sơn, những nơi mà nó đi qua, tất cả đều hóa thành cát bụi.
Tần Mục trốn trong cái lỗ trên gốc cây, da thịt bắt đầu nứt ra, chỉ đành liều mạng thôi thúc Tạo Hóa Huyền Công.
Làn sóng dao động này nhanh chóng qua đi, khiến khu vực xung quanh gốc cây thế giới biến thành một vùng đất hoang vu.
Một lúc sau, Tần Mục chui ra khỏi cái lỗ trên gốc cây, dập tắt đạo hỏa trên người. Hắn phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy cây thế giới bị đốt cháy, khắp nơi đều bốc lên ngọn lửa nóng rực, thế nhưng ngọn lửa đó lại đang tắt dần.
- Vô Nhai lão nhân chưa chết!
Hắn giật nảy mình, đúng lúc này, Thái Dịch bước tới, trên người bê bết máu, không nói lời nào.
Tân Mục bước lên phía trước, từng tia đạo quang rọi xuống từ trời cao, chiếu lên cơ thể hai người, đó là đạo quang từ Đại La Thiên của Thái Dịch đang đưa bọn họ đi.
Cả hai vừa mới cất bước rời đi, từng sợi đân đàn vô hình dưới gốc cây thế giới rung lên, cắt nát toàn bộ không gian.
Bên trong Di La Cung, Tứ công tử hộc máu, lắc đầu nói:
- Để hắn chạy thoát rồi...
Vừa dứt lời, hẳn lại tiếp tục nôn ra máu, hiển nhiên là thương thế rất nặng.
Bên cạnh hắn, Tam công tử Lăng Tiêu ôm lấy ngực, một cái lỗ lớn xuất hiện ngay vị trí tim của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mặt sông đã không còn một bóng người nào.
Mà bên cạnh hai vị công tử, đám điện chủ vào người thành đạo của Di La Cung ngã rạp trên đất, ai nấy đều bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Răng rắc!
Cây thế giới trong Tổ Đình đột nhiên nứt ra từ trung tâm, chia tách làm hai, suýt chút nữa đổ rầm xuống, ảo ảnh ngàn vạn đạo quả trên cây đều biều mất, đạo quang không còn sáng lên.
Lá cây rào rào rụng xuống, từng chiếc cành gãy lìa, tán cây rộng lớn vô biên đột nhiên như bị sâu gặm, trở nên trụi lủi trọc lóc.
Vô Nhai lão nhân máu me khắp người bò ra khỏi dòng sông, kéo lê bước chân nặng nề, gian nan đi đến bên cạnh cây thế giới, sau đó "bịch" một tiếng ngã xuống gốc cây. Một sợi rễ cuốn lấy hắn, đưa hẳn vào trong thân cây thế giới đã bị bổ làm đôi.
Thân cây chậm rãi khép lại, thế nhưng vừa mới khép lại đã đột nhiên 'rắc” một tiếng rồi nứt ra, Vô Nhai lão nhân lập tức lăn ra ngoài.
Cứ như thế vài lần, cuối cùng cây thế giới nứt làm đôi cũng khép lại được, giấu Vô Nhai lão nhân trong gốc cây để chữa thương.
Cành lá của cây thế giới đang dần khô héo, rễ cây cũng nhanh chóng rút về, phạm vi bao phủ của cây thế giới cũng càng ngày càng thu nhỏ. Lần này, Vô Nhai lão nhân bị thương quá nặng, không thể không lẩn trốn để dưỡng thương.
Bên trong Tổ Đình, đám cường giả tiền sử nghe theo lời hiệu triệu, đồng loạt bay về phía cây thế giới, thậm chí ngay cả tam lão Phong Thứ cũng rời khỏi thành Ngọc Kinh, quay trở về cây thế giới. Hàng ngàn vạn cường giả bao vây bên ngoài cây thế giới, sẵn sàng chiến đấu.
Cây thế giới chính là hy vọng có thể sống sót đến kỷ nguyên tiếp theo, bọn họ tuyệt đối không thể đánh mất.
Một bên khác, bên trong Di La Cung, Tam công tử và Tứ công tử chật vật đứng dậy, trầm giọng nói:
- Tiến quân vào kỷ nguyên thứ mười bảy!
Bên trong thành Ngọc Kinh, tiếng kèn hiệu vang lên một cách rõ ràng. Cùng với việc Vô Nhai lão nhân và Thái Dịch bị thương, cuối cùng Di La Cung cũng quét sạch chướng ngại ngăn cản việc huyết tết