Chương 260: Sát phạt
Chương 260: Sát phạtChương 260: Sát phạt
Như Lai và Đạo Chủ vốn là nhân tài kiệt xuất của đời trước, ai cũng đạt tới mức độ luyện thành thần phật. Nếu như thân kiều không gãy, hai người họ sớm đã phi thăng rời khỏi thế giới này rồi!
Còn Duyên Phong Đế là lớp kế cận của thời đại này nhưng chiếm cứ chín đạo long mạch, tu luyện ở hoàng thành, được trời ưu ái cho nên tu luyện nhanh gấp bội, tu vi thâm hậu, tuyệt đối là một trong những cao thủ đỉnh cấp của hiện tại.
Duyên Khang quốc được mệnh danh là thánh địa lớn nhất của ngày nay, ông †a và quốc sư Duyên Khang chính là tông chủ và giáo chủ của thánh địa lớn nhất này.
Cho dù là vậy, ông ta vẫn còn kém một chút so với Như Lai và Đạo Chủ. Như Lai và Đạo Chủ liên thủ đối phó với ông ta, không phải thấy rằng bản lĩnh không bằng mà là một đánh một. Nếu như Duyên Phong Đế muốn đi, bất cứ ai trong hai người bọn họ cũng không thể giữ lại.
Nhưng nếu hai người liên thủ sẽ có thể tuyệt đường sống của Duyên Phong Đế.
Rắc, rắc, hàng loại tia sét đánh từ trên mây xuống, ánh sét rèn rẹt bao phủ quanh người Duyên Khang Đế. Ánh sáng chói lóa ẩn hiện, chuyển động, chân long uốn lượn trong không trung, chín con rồng đồng loạt gầm lên vung trảo về phía Đạo Chủ và Như Lai!
Như Lai cười khà khà, lật mạnh bát vàng, miệng bát hướng lên trên, lập tức kim quang lấp lánh từ các tâng trời phóng ra, thần phật khắp trời kháng cự lại chân long.
"Lão đạo hữu, việc giết hoàng đế giao cho ngươi!" Như Lai cười nói.
Lão Đạo Chủ giữ kiếm, kiếm quang sáng loáng, có quy luật kì diệu, tận dụng mọi sự vận chuyển của nhân gian, khẽ ngâm:
"Đạo bồi dưỡng chư thiên đại địa, cung cấp vạn pháp, thiên hạ quy nhất! Bệ hạ, nửa chiêu này..."
Ông ta còn chưa dứt lời, hai luồng ánh sáng lóe lên trên không, đột ngột dừng lại. Lão Đạo Chủ vội vàng giữ kiếm không phóng đi, chăm chú nhìn qua. Một ông lão mặc áo xanh và một lão mù chống gậy trúc đứng trên không.
"Như Lai, đánh nhau à?" Ông nội mù cười tít mắt.
Như Lai cũng giữ chặt kim quang phát ra trong bát vàng, mỉm cười nói: "Mã Vương Thần, đạo hữu mù, hai vị sao lại tới đây."
Mã gia lạnh lùng nói:
"Tìm người!"
Ông nội mù gõ gậy trúc, không gian rung chuyển. Các cao thủ đang giao chiến ác liệt đều kinh hãi, vội vàng dừng †ay. Ông nội mù cười tít mắt nói:
"Gió thổi mây bay, các vị giao chiến thật vội vàng. Các vị, ta có lời chào, làm phiền rồi. Cho hỏi các vị có nhìn thấy một cô gái không?”
Quyền Định Võ đang bị đánh tơi bời, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi, lớn tiếng nói:
"Lão mù, ngươi tìm ai?"
"Một cô gái vô cùng xinh đẹp khiến các ngươi nhìn một lần sẽ không thể lãng quên, sống trong tim ngươi ngày đêm khiến ngươi mơ tưởng..."
Ông nội mù xuýt xoa:
"Cô gái này rất lợi hại, trong tim có một lão ma đầu làm rất nhiều việc ác. Hắn ta yêu dung mạo của nàng ấy, định chiếm đoạt thân thể của nàng để được làm con gái. Đúng là mỹ nhân dung mạo tuyệt thế, chúng ta vốn định dẫn nàng ta tới Đại Lôi Âm Tự nhờ Lão Như Lai hàng phục lão ma đầu..."
Ông ta nói một hồi lâu, mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì. Mã gia nói:
"Lão mù, nói trọng tâm."
Ông nội mù gãi đầu, nói:
"Cô gái này là phu nhân tiền giáo chủ của Thiên Ma giáo, tiền thánh nữ. Như Lai muốn giết hoàng đế, thế là thả cho nàng ta đi."
Như Lai cười khà khà nói: "Lão tăng cũng không có thuật phân thân, không thể giúp được."
Ông nội mù nổi giận, nói:
"Không giúp được thì ngươi nói ngay từ đầu, tới giờ thì tốt rồi, người không tìm được. Các vị đạo hữu có nhìn thấy phu nhân tiền giáo chủ của Thiên Ma giáo không? Dung mạo vô cùng xinh đẹp, giọng nói mê hoặc, hút hồn. Có ai nhìn thấy không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Tiết Bích Nga trong lòng nảy sinh hi vọng, lớn tiếng nói:
"Chúng ta là người của Thiên Thánh giáo, mong hai vị giúp đỡ!"
Như Lai giật mình, Lão Đạo Chủ hỏi:
"Có lai lịch thế nào?”
"Đại đệ tử của ta và Thương Thần." Lão Như Lai nói. Lão Đạo Chủ kinh ngạc nói:
"Thì ra là Mã thần bổ ba mắt, còn có cả thần nhãn năm xưa, đã già thế này rồi sao?"
Mã gia lắc đầu nói:
"Việc của các ngươi không gấp bằng việc ta tìm người, mặc kệ các ngươi."
"Các ngươi giết hoàng đế hay bảo vệ hoàng đế đều không gấp gáp bằng việc chúng ta tìm người."
Ông nội mù than thở:
"Hoàng đế chết rồi có thể đổi một hoàng đế khác nhưng con yêu tỉnh đó mà chạy ra. Chà chà, cả thế giới này đều gặp họa. Hoàng đế, ngươi có nhìn thấy phu nhân giáo chủ đó không?"
Duyên Phong Đế sắc mặt nghiêm trọng, chậm rãi lắc đầu: "Không nhìn thấy. Trẫm muốn mời hai vị tiền bối giúp đỡ?"
Ông nội mù có phần thất vọng, nói:
"Không có hứng thú. Ngươi không nhìn thấy thì tốt, nhìn thấy rồi thì các ngươi hãy đợi họa nước hại dân, nước mất nhà tan. Lão Mã gia, chúng ta đi thôi, nàng ta chắc chưa chạy xa đâu."
Mã gia gật đầu, hai người vụt tới rồi lại vụt đi mất tăm.
Mọi người kinh ngạc:
"Đúng là cao nhân tiền bối cổ quái!"
Tiếng sát phạt lại vang lên.
Như Lai phóng kim quang trong bát vàng, mười hai tầng trời bay lên không trung. Đạo Chủ phóng kiếm quang, uy lực của phần thứ mười bốn trong Đạo Kiếm bộc phát. Kiếm Quang diễn giải thiên địa đại đạo, kiếm như trời, kiếm như đất, kiếm hóa vạn vật, kiếm hóa sao trời. Kiếm này chứa đựng cục diện thiên hạ đại đạo đại nhất thống.
Duyên Phong Đế phát động Cửu Long Đế Vương Công, thụy khí cửu long vây quanh người, chân đạp hào quang. Một đòn bất kỳ cũng vô cùng uy lực có thể dời non lấp bể, nghịch chuyển càn khôn. Ông tinh thông rất nhiều thần thông đạo pháp thậm chí có thể tùy ý thi triển đạo kiếm của Đạo môn, Đấu Chiến Thắng Pháp của Đại Lôi Âm Tự. Bất cứ đạo pháp thần thông nào qua tay ông dường như cũng có thể hóa hủ bại thành thân kỳ, có được uy lực vô cùng khủng khiếp.
Cho dù là Ly Hận Thiên Kiếm Quyết của Ly Tình Cung, một loại kiếm pháp chỉ có nữ giới mới có thể tu luyện, ông cũng có thể thi triển và uy lực rất mạnh.
Cho dù là chiêu thức thông thường cũng biến thành uy lực cực lớn.
Pháp thuật, kiếm pháp, thậm chí thần thông thể xác. Tất cả ông đều có thể dùng, uy lực của mỗi đòn đều có thể dời non lấp bể.
Cửu Long Đế Vương Công đã được ông luyện tới cấp bậc của thần!
Đạo Chủ hai mắt phát sáng, kiếm pháp lưu chuyển tấn công về phía Duyên Phong Đế như cuồng phong bão táp, khen ngợi:
"Vẫn nói quốc sư là kì tài đạo pháp nhưng mọi người đã bỏ qua Duyên Phong Đế. Bệ hạ, ngươi đã là đại tông sư rồi, hoàn toàn có thể khai tông lập phái, tự lập thánh địa, đáng tiếc..."
Phụt, phụt, phụt!
Đạo kiếm mang theo vận luật đại đạo, phá giải các tâng phòng ngự của Duyên Phong Đế khiến ông ta bị thương khắp người!
Như Lai nhìn thấy sơ hở, bát vàng vung lên. Hai mươi tâng trời đè xuống, áp lực của hai mươi thế giới trong bát lần lượt giáng xuống người Duyên Phong Đế.
Duyên Phong Đế kêu lên một tiếng, chống lại áp lực tầng tầng lớp lớp của hai mươi tầng trời. Tốc độ di chuyển trở lên chậm chạp nhưng uy lực của đạo pháp thần thông thì mỗi lúc một mạnh kháng cự lại với đạo kiếm.
Kiếm pháp nửa chiêu này của Đạo Chủ thiên biến vạn hóa. Không có vết tích, diễn giải tính toán thuật số tới mức tuyệt đỉnh, phát huy tối đa đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, giành được tỉnh túy của ba sinh vạn vật.
Chỉ có điều trí tuệ của Đạo Chủ đã tận, vì thế chiêu cuối cùng này không luyện được hết, chỉ luyện được nửa chiêu nhưng cho dù chỉ là nửa chiêu kiếm pháp cũng đủ để phá bỏ mọi đạo pháp thần thông!
Như Lai xoay chuyển bát vàng trong không trung, tụng phật âm, nói:
"Quốc sư Duyên Khang từ đầu chí cuối đều không xuất hiện nhưng khó trách có thay đổi, hãy mau đánh nhanh thắng nhanh đi."
Nói xong liền rùng mình, một chưởng nhẹ nhàng đập xuống phía trước. Năm ngón tay lắc nhẹ, năm ngọn núi đè xuống.
Trong lúc này, ở cách đây ba trăm dặm, Tần Mục ngồi trên lưng Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân chân đạp hỏa vân chạy nhanh trong không trung.
"Mau lên, tốc độ mau hơn chút nữal"
Tân Mục cảm thấy một luồng chấn động đáng sợ, hối thúc nói:
"Nếu ngươi có thể chạy nhanh hơn, †a sẽ cho ngươi ba đấu Xích Hỏa Linh Đan!"
Long Kỳ Lân thở hổn hển, nói:
"Giáo chủ, ta đã dốc hết sức rồi."
Tân Mục nghiến răng:
"Tốc độ của ngươi còn kém xa Thanh Ngưu! Thanh Ngưu khi chạy, tốc độ nhanh gấp đôi ngươi, có thể chạy vạn dặm! Long mập à, nếu ngươi dốc hết sức, †a sẽ dẫn ngươi đi đánh Thanh Ngưu! Nếu ngươi vẫn chậm chạp thế này, ta sẽ dẫn Thanh Ngưu đi đánh ngươi!"
Long Kỳ Lân nghiến rằng lập tức dốc sức lao đi. Hỏa vân dưới chân bùng phát, tốc độ tăng lên đáng kể xém chút nữa hất văng Tần Mục bay đi, chạy như vậy được mấy chục dặm, tốc độ của Long Kỳ Lân lại chậm lại, sủi bọt mép: "Giáo chủ, hết chịu nổi rồi!"
Tân Mục cũng không biết phải làm sao, hung dữ nói:
"Ai bảo ngươi tham ăn, tết sang năm ta sẽ cho ngươi lên bàn!"
Đang nói, đột nhiên hai luông ánh sáng một xanh một xám lao vút tới, Tân Mục sững sờ. Hai luông ánh sáng đó lại quay ngược trở lại.
"Mục Nhi, sao ngươi lại ở đây?"
Hai luông ánh sáng dừng lại, Mã gia và ông nội mù xuất hiện, ông nội mù nói:
"Nếu không phải nhãn thần của ta tốt, đã không nhìn thấy ngươi rồi. Ngươi rời Đại Lôi Âm Tự từ khi nào vậy? Đám hòa thượng đó không làm khó dễ ngươi chứ?"
Tân Mục vội vàng nói:
"Mọi người đi hết con cũng đi. Ông nội mù, Mã ông nội, mọi chuyện không xong rồi. Như Lai và bọn họ đi giết hoàng đế rồi!"
Mã ông nội nói:
"Nhìn thấy rồi. Chuyện nhỏ, trước giờ thường xuyên đổi hoàng đế"
Ông nội mù ai oán, nói:
"Mục Nhi, phải biết phân biệt nặng nhẹ. Lệ Thiên Hành mới là mầm họa, nếu gã đó đoạt được thân xác của Tư bà bà. Tai họa đó mới là lớn, ai có thể ngăn cản được bà †a?"
"Con tìm thấy Tư bà bà rồi, hai vị ông nội không phải lo. Bà bà chỉ là không muốn về Đại Khư, sợ liên lụy mọi người!"
Tần Mục chớp mắt, nói:
"Hai vị ông nội có thể giúp cứu hoàng đế không?”
Mã gia nhìn ông nội mù, ông nội mù lắc đầu:
"Khó lắm. Hoàng đế e rằng lúc này đã băng hà rồi. Như Lai và Đạo Chủ cùng ra tay, quốc sư Duyên Khang có về cũng bó tay. Đúng rồi, Thiên Ma giáo của ngươi cũng ở đó, chắc chết rất thê thảm."
Tân Mục nghiến răng nói:
"Hoàng đế không thể chết, cao thủ trong giáo không cần quan tâm, họ lúc nào cũng có thể dịch chuyển đi. Quốc sư Duyên Khang không có ở đó sao?”
"Không nhìn thấy!"
Mã gia nói:
"Như Lai già rồi, Đạo Chủ cũng già rồi. Chiến đấu kéo dài không lâu nữa, nếu không sẽ tổn hao sinh mệnh vốn không nhiều của họ."
Ông nội mù cười tít mắt:
"Chúng ta trẻ hơn họ." Mã gia gật đầu.
Ông nội mù cười nói:
"Vậy chúng ta hãy đi cướp hoàng đế về. Mục Nhi, ngươi đợi ở đây, chúng ta đi cướp thi thể hoàng đế về cho ngươi."
Tân Mục sững người:
"Thi thể?"
Mã gia và ông ta cùng đi, giọng nói từ xa vọng lại:
"Đạo Chủ và Như Lai cùng ra tay chắc chắn là chết rồi."
Trong chiến trường, Như Lai và Đạo Chủ cùng ra tay, tốc chiến tốc thắng. Duyên Khang Đế một mình chống lại đòn tấn công của hai nhân vật đại thần, liên tục bị trọng thương. Nhưng khí huyết của ông ta vẫn vô cùng dồi dào, còn khí huyết của Như Lai và Đạo Chủ thì dao động không ổn định. Nhưng tu vi của hai người này thực sự quá mạnh, xét về tu vi, hai người bọn họ đều vượt hơn hẳn hoàng đế. Xét vê chiến lực, cũng ở mức trên. Huống hồ hai nhân vật đại thần này lại đang liên kết tấn công ông ta?
Hiện giờ tuy khí huyết của ông ta rất dồi dào nhưng chỉ là hồi quang phản chiếu của ngọn đèn hết dầu.
Đạo Chủ và Như Lai cũng biết rõ điều đó, chiêu tiếp theo là có thể lấy mạng ông ta. Đúng trong lúc này một cây gậy trúc xuất hiện, Lão Đạo Chủ vội vàng vung kiếm ra đỡ. Như Lai cũng cảm thấy sát khí truyền lại từ sau lưng, bát vàng lập tức chiếu ra sau. Chỉ nghe "leng keng" hai tiếng, gậy trúc đập lên thân kiếm, kiếm đâm vào bát vàng.
Ông nội mù loạng choạng lùi lại sau, khen ngợi:
"Bản lĩnh khá lắm, tu vi cũng cao hơn ta."
Như Lai và Đạo Chủ vội vàng quay đầu lại, Duyên Phong Đế đã không cánh mà bay.
"Không cần đuổi theo nữa, khí huyết của Duyên Phong Đế đã cạn kiệt, thân tạng đã bị đánh vỡ."
Như Lai thở dài:
"Thiện tai thiện tai, cho dù có cứu được cũng là một phế nhân."
Tân Mục đang đứng đợi thì đột nhiên thấy một cơ thể được ném tới đập trên lưng Long Kỳ Lân:
"Mục nhị, thi thể ngươi đòi đây này!"