Chương 2717: Chiếc chuông khai thiên (3)
Chương 2717: Chiếc chuông khai thiên (3)Chương 2717: Chiếc chuông khai thiên (3)
Quan hệ của nàng và Khai Hoàng Tân Nghiệp cực kỳ vi diệu, vừa là sư phụ vừa là bằng hữu. Trước kia, nàng đơn phương thâm mến Khai Hoàng Tân Nghiệp, thế nhưng Khai Hoàng Tần Nghiệp đã có người trong lòng, bèn từ chối nàng. Sau này, trái tim của nàng mới bị Âm Triêu Cận thừa lúc vắng mà vào.
Thế nhưng thứ cảm xúc của mối tình đầu kia vẫn chôn giấu dưới đáy lòng nàng.
Thiên Công tự biết mình nợ nàng rất nhiều, rơi vào đường cùng, chỉ đành nhìn về phía Sơ Tổ Nhân Hoàng, nói:
- Trình độ trên phương diện Thiên Đạo của Tần Vũ đạo hữu thế nào? Liệu có thể tạm thời đảm nhiệm việc vận hành Thiên Đạo không? Sơ Tổ Nhân Hoàng nói:
- Ta cách thành đạo còn xa, có thể tạm thời tiếp quản một thời gian.
Thiên Công thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Âm nương nương nói:
- Diêm Vương có thể tạm thời tiếp quản việc vận hành Thiên Âm Giới.
Diêm Vương khom người nói phải, sau đó lại nói:
- Người ngoài cửa kia là ai vậy?
Mọi người sớm đã nhìn thấy Chu Tam Thông trốn ở ngoài cửa, chẳng qua không ai thèm nói gì, Diêm Vương tính cách thẳng thắn, cho nên vẫn nói thẳng ra khỏi miệng.
Tân Phượng Thanh nói:
- Là một tên không sợ chết. Năm đó ta và đệ đệ từng lừa hắn, cho nên ta mới không đuổi hắn đi. Chu Tam Thông, ngươi vào đi. Chu Tam Thông nghe vậy, vội vàng tiến vào trong điện, cao giọng nói:
- Thổ Bá, ngươi nợ ta! Chuyến đi tới Tổ Đình lần này, ta cũng phải đi!
Mọi người trong điện nhíu mày, đồng loạt nhìn về phía Tân Phượng Thanh. Tư bà bà nói:
- Mặc dù bản lĩnh của Tam Thông không yếu, thế nhưng cũng chỉ tương đương với Âm Thiên Tử, đi rồi thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Tần Phượng Thanh nói:
- Bà bà, là đệ đệ của ta làm việc xấu, nợ người ta. Nếu hắn đã muốn đi, vậy thì để cho hắn đi, đất ở đâu mà chẳng chôn người?
U Thiên Tôn nói:
- Tư đạo hữu yên tâm, chuyến này có Thiên Công, Thổ Bá và Thiên Âm nương nương đi cùng, cho dù bị đánh thành cát bụi thì vẫn có thể cứu sống, chỉ cần không bị đánh thành hỗn độn là được.
Chu Tam Thông rùng mình mấy cái, có chút hối hận vì muốn đi, nhưng cũng đành phải kiên trì đến cùng, không hề tỏ vẻ sợ hãi chút nào.
Mấy ngày sau, mọi người chuẩn bị ổn thỏa, lập tức tiến tới Tổ Đình.
Nửa năm sau, bọn họ tới bên ngoài Tổ Đình, chỉ thấy Tổ Đình đã bị Tân Mục luyện hóa thành một chiếc đỉnh hình vuông, kích thước vô cùng khổng lồ, trông hệt như một bảo vật cỡ lớn, xung quanh phát ra hào quang rực rỡ, cực kỳ lóa mắt.
Chu Tam Thông rùng mình mấy cái:
- Tổ Đình sắp bị luyện chế thành một món bảo vật! Thế nhưng ai có thể thôi thúc được chiếc đỉnh khổng lồ này đây?
Trong chuyến đi này của bọn họ, Thiên Công và Tân Phượng Thanh là người dẫn đầu. Hai người bọn họ đi ở phía trước, thi triển thân thông ấn pháp của riêng mình, một thông đạo trải rộng phù văn Hồng Mông mỹ lệ xuất hiện trước mặt bọn họ, sau đó mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Bọn họ đi trong thông đạo này không biết bao lâu. Chu Tam Thông quan sát bốn bức tường của thông đạo, phát hiện ra phù văn của nơi này không chỉ có phù văn Hồng Mông, mà còn có các loại phù văn kỳ dị khác, ví dụ như sinh vật đáng sợ trong hỗn độn đang không ngừng thay đổi hình thái trên tường kia.
- Phong ấn của Thất công tử!
Phía trước đột nhiên xuất hiện một khu vực trống trải, cuối cùng bọn họ cũng bước ra khỏi thông đạo. Bọn họ nhìn thấy bản thân xuất hiện trên một trong bốn vách của chiếc đỉnh, lúc nhìn xuống dưới thì chỉ thấy giang sơn hùng vĩ lồng lộng bao la của Tổ Đình thu hết vào trong tâm mắt! Mà thứ bắt mắt nhất chính là cây thế giới trông vô cùng tráng lệ kia!
Lúc này đây, dưới gốc cây thế giới, một món bảo vật khổng lồ hình chiếc chuông dựng đứng, vắt ngang qua mười sáu dòng sông Hỗn Độn bên ngoài cây thế giới. Chiếc chuông kia trông hệt như hình thái của vũ trụ lúc sinh ra, miệng chuông hướng về phía cây thế giới, phát ra tiếng chuông khai thiên tích địa!
Mà bên trong chiếc chuông, đám người trấn thủ Tổ Đình như Khai Hoàng Tân Nghiệp, Nguyệt Thiên Tôn, Giang Bạch Khuê và Đạo Tổ đang ra sức chiến đấu!
Rễ cây của cây thế giới đâm sâu vào trong mười sáu dòng sông Hỗn Độn, nối liền với mười sáu kỷ nguyên vũ trụ. Cường giả tiền sử đang không ngừng leo lên từ rễ cây thế giới, dốc toàn lực lao về phía bọn họ, các loại thân thông liên tục lóe lên bên trong chiếc chuông khổng lồ kia! Chu Tam Thông thẫn thờ nhìn cảnh tượng này, có chút hối hận khi đã đến đây.
Vỏn vẹn trong ba ngàn năm ngắn ngủi, dáng vẻ của Tổ Đình đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả đám người trưởng thôn và Tư bà bà từng nhìn thấy Tổ Đình sau khi bị phong ấn, lúc này đây cũng cảm thấy lạ lãm.
Hiển nhiên sau khi bọn họ rời đi, nơi này lại xảy ra biến cố lớn gì đó.
Giờ đây, thành Ngọc Kinh Tổ Đình trở nên vô cùng xinh đẹp. Từ xa nhìn lại, tòa thành nguy nga tráng lệ độc nhất vô nhị này tọa lạc trong tầng mây hỗn độn, lờ mờ còn có thể nhìn thấy nguyên khí Hỗn Độn trào ra, khiến thành Ngọc Kinh như được mây mù lượn lờ bao phủ.
Không chỉ có vậy, người ta còn có thể nhìn thấy từng gốc đạo thụ cao lớn, sừng sững, rậm rạp.