Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 265: Thiên Vương Thứ Tư

Chương 265: Thiên vương thứ tư Chương 265: Thiên vương thứ tưChương 265: Thiên vương thứ tư

Hoàng đế và quốc sư dở khóc dở cười. Vị ma giáo chủ này thật to gan lớn mật, thân là ma giáo chủ của Thiên Ma giáo mà không hề kiêng dè gì cả, tới hoàng đế và quốc sư cũng muốn lôi kéo vào Thiên Ma giáo của hắn!

"Nếu như các người không chữa lành vết thương được, ngôi vị hoàng đế sẽ không đoạt về được. Nhưng dựa vào tay nghề của Thiên Thánh giáo ta, ít nhiều cũng có thể nuôi sống gia đình"

Tân Mục khuyên nhủ:

"Hơn nữa bây giờ vào giáo, ta có thể giao cho các người quyền chức rất cao, ví dụ như thiên vương, trưởng lão. Đợi tới khi các người hoàn toàn bị phế, vô dụng rồi mới muốn vào, khi đó cùng lắm ta chỉ có thể cho các người làm hương chủ, hơn nữa lại còn là phụ. Phu nhân, người giúp †a khuyên nhủ bọn họ đi!"

Phu nhân quốc sư chỉ cười không nói nhiều lời.

Quốc sư Duyên Khang thản nhiên nói:

"Nếu làm, ta sẽ làm giáo chủ."

Duyên Phong Đế gật đầu nói:

"Trầm cũng vậy."

Quốc sư Duyên Khang nói:

"Bệ hạ làm giáo chủ, ta sẽ làm trợ thủ."

Tần Mục mắt lóe sáng:

"Hoàng đế thực sự muốn làm giáo chủ?"

Duyên Phong Đế há hốc miệng, không thể ngờ rằng Tần Mục thực sự có ý định nhường chức vụ Thiên Ma giáo chủ cho người khác. Nếu như mình làm Thiên Ma giáo chủ, vậy Duyên Khang quốc chẳng phái sẽ trở thành Thiên Ma giáo của hắn?

Đây đúng là một vấn đề hóc búa, không thể tiếp nhận được.

Quốc sư Duyên Khang cũng thấy sửng sốt, lén nhìn hoàng đế lắc đầu, ra hiệu ông ta không được nhận.

Phu nhân quốc sư bật cười:

"Tần giáo chủ, họ không đồng ý nhưng thiếp thân đồng ý, không biết giáo chủ có thể sắp xếp cho thiếp thân vị trí nào?"

Tân Mục mắt lóe sáng thầm khen ngợi đúng là một cô gái thông minh. Cô bước ra hòa giải tránh để hoàng đế và quốc sư phải khó xử.

"Nếu phu nhân vào giáo, có thể cho phu nhân một chức vụ nhàn hạ, ghi tên vào giáo!"

Tân Mục cười nói:

"Phu nhân biết thêu thùa không? Làm Tú Đường hương chủ được không?"

"Được!"

Thiếu phụ cười nói rồi kéo quốc sư sang một bên, nói nhỏ:

"Phu quân tại sao lại từ chối Tần giáo chủ? Lần này về kinh, chàng và bệ hạ có mấy phần thắng?"

Quốc sư Duyên Khang lặng yên một lát rồi nói:

"Người trong thiên hạ ủng hộ cải cách, văn võ đại thần trong triều cũng có bảy tám phần là người của ta và bệ hạ. Sau khi về kinh chắc chắn có thể tiêu diệt nghịch tặc, đoạt lại quyên lực và ngôi vual"

Phu nhân quốc sư cười nói: "Thật sao? Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn sẽ không ngăn cản chứ? Là chàng có thể ngăn cản Như Lai và Đạo Chủ hay là bệ hạ có thể ngăn cản bọn họ?"

Tân Mục thò đầu tới, cười nói:

"Các đạo sĩ và hòa thượng sống trong nhà các vương công đại thân ở kinh thành, người tụng phật pháp, người niệm đạo kinh."

Quốc sư Duyên Khang trầm ngâm, phu nhân quốc sư cũng đẩy Tần Mục ra rồi nói nhỏ:

"Hai đại thánh địa trông coi gắt gao thế lực của hai người, những người thân cận khác không bị giam lỏng thì cũng bị nhốt vào đại lao. Hơn nữa, thế lực giờ chàng có thể mượn chỉ có Tần giáo chủ. Chàng mượn thế lực của người ta thì phải khiến người ta yên tâm."

Tân Mục lại thò đầu tới đang định nói gì thì phu nhân quốc sư lại đẩy hắn ra.

Quốc sư Duyên Khang suy nghĩ một lát rồi bước tới chỗ Tần Mục nói:

"Thiên Thánh giáo còn thiếu thiên vương?"

Tân Mục gật đầu:

"Thiên vương thứ tư."

Quốc sư Duyên Khang nói:

"Vậy ta tới làm thiên vương thứ tư nhưng bệ hạ tuyệt đối không thể liên quan tới Thiên Thánh giáo. Bệ hạ, ta gia nhập Thiên Thánh giáo của hắn."

Duyên Khang Đế ngạc nhiên, một lát sau mới từ từ nói:

"Quốc sư phải chịu uất ức rồi!"

Tân Mục mỉm cười, nói với Duyên Phong Đế: "Bệ hạ hình như có hiểu nhầm Thiên Thánh giáo, Thiên Thánh giáo của ta không phải là tôn giáo, chỉ là dùng quan niệm hàng ngày của người dân để thực hiện đạo của thánh nhân. Lần cải cách này của bệ hạ và quốc sư, giống với quan niệm của chúng ta..."

Phu nhân quốc sư cười nói:

"Giáo chủ, chúng ta lên đường thôi, không cần truyền giáo nữa, bệ hạ không thể nào gia nhập Thiên Thánh giáo được đâu."

Quốc sư phu nhân ngồi trên lưng Long Kỳ Lân. Tân Mục, quốc sư Duyên Khang và hoàng đế thì đi bộ bên dưới, hai người vận Bá Thế Tam Đan Công do Tần Mục truyền thụ để hồi phục nguyên khí.

Hai người này giống như khổ hành tăng, đi không nhanh nhưng rất mệt nhọc, mất hai ba ngày mới tới được Khâm Châu.

Thiên Ma giáo ở Khâm Châu đã chuẩn bị xong dược liệu, Tân Mục cuối cùng cũng đã chữa lành vết thương hồn phách của Duyên Phong Đế. Ngoại thương của quốc sư cũng đã hoàn toàn bình phục, chỉ có những thân thông khác của thần để lại trong người ông ta là Tân Mục không có cách nào dẫn ra ngoài được.

Thần thông do thần để lại rất mạnh, nếu như quốc sư Duyên Khang có thể luyện hóa được những thân thông này, Tần Mục sẽ có thể dễ dàng chữa trị khỏi mọi vết thương cho ông ta. Quan trọng là quốc sư Duyên Khang không thể vận pháp lực, những thần thông này ẩn trong người và thần tạng của ông ta. Ông ta buộc phải dùng pháp lực của mình để trấn áp những thần thông còn sót lại này, nếu không thận trọng sẽ thúc đẩy uy lực của chúng.

"Hoàng đế và quốc sư, không ai có thể chiến đấu!" Tân Mục than thở trong lòng.

Hai người mạnh nhất Duyên Khang quốc lúc này đều trở thành người bệnh, đều cần hắn chăm sóc và bảo vệ.

Hắn cũng đang tu hành, ngày đêm không ngừng nghỉ, chỉ cần đi lại là Bá Thể Tam Đan Công sẽ tự phát động. Năm luồng tinh lực, tinh quang trong không trung sẽ dồn tới không ngớt.

Khi đi trên đường, Tân Mục cũng khắc khổ tu luyện kiếm pháp, không ngừng diễn luyện hai chiêu kiếm pháp mà trưởng thôn truyền dạy cho hắn, đồng thời thử tiến hành hoàn thiện.

Quốc sư Duyên Khang nhìn thấy hai chiêu Kiếm Đồ của hẳn liền thốt lên một tiếng, đưa mắt quan sát rồi kinh ngạc nói:

"Giáo chủ, đây lại là vị trưởng bối nào của nhà ngươi truyền cho ngươi vậy?”

"Trưởng thôn của thôn chúng ta, người lớn tuổi nhất!"

Quốc sư Duyên Khang suy nghĩ một lát, nói:

"Ngươi định dung hợp ba kiếm thức cơ bản mà ta sáng tạo ra vào trong hai chiêu kiếm pháp này sao? Hai chiêu kiếm pháp này đã vô cùng hoàn mĩ rồi, thêm kiếm thức cơ bản của ta vào ngược lại sẽ phá vỡ sự cân bằng, có thể tăng thêm uy lực nhưng sẽ có nhiều sơ hở. Tại sao ngươi lại muốn làm vậy?"

Tân Mục thi triển một kiếm Khai Hoàng máu thành sông, đột nhiên trong lòng có cảm giác bi thương muốn bật khóc. Một kiếm Khai Hoàng máu thành sông, sơn hà còn đó, lòng người mơ màng, nhìn khắp bốn phương, cố quốc không còn người vẫn như xưa. Đây là một người cô đơn đang tưởng nhớ tới cố quốc, nhớ tới các bậc tổ tiên, có cảm giác bi thương, oanh liệt.

Quốc sư Duyên Khang nhặt một cành cây dưới đất lên, nói:

"Trong chiêu thức của ngươi có rất nhiều sơ hở, chỉ bằng ta dẫn dắt chiêu thức cho ngươi."

Mắt Tần Mục vụt sáng, cười nói:

"Xin chỉ giáo!"

"Không dám!"

Tân Mục cũng lấy một cành cây, hai người dùng cành cây làm kiếm. Quốc sư Duyên Khang tấn công, Tân Mục dùng hai chiêu kiếm pháp của Kiếm Đồ để chống đỡ. Một lát sau, quốc sư Duyên Khang liền tìm ra sơ hở, công phá Kiếm Lý Sơn Hà.

Tần Mục suy nghĩ rất lâu, sơ hở mà quốc sư Duyên Khang chỉ ra không giống với sơ hở trưởng thôn chỉ ra. Hai người đều là đại tông sư vê mặt kiếm pháp nhưng đường đi khác nhau. Trong kiếm pháp của trưởng thôn có một loại tình cảm mạnh mẽ, quyết liệt, còn quốc sư Duyên Khang thì lại là tung hoành hợp mở, cải tiến mạnh dạn phát triển.

Tư tưởng khác nhau, kiếm pháp cũng khác nhau.

Họ chỉ điểm cho Tân Mục, ích lợi Tân Mục nhận được cũng không giống nhau.

Trưởng thôn chỉ điểm Tần Mục, Tần Mục đã vận dụng hết kiến thức, không đủ khả năng tiếp tục cải tiến hai chiêu thức này. Còn quốc sư Duyên Khang chỉ điểm Thần Mục, lại mở ra một con đường khác khiến hắn có thể tiếp tục cải tiến kiếm pháp.

Họ vừa đi vừa luyện, kiếm pháp Tần Mục lĩnh ngộ được ngày càng nhiều, chỉ thấy rằng kiếm pháp của mình dường như sắp đạt tới một tầng bậc mới nhưng vẫn còn cách một tấm màng mỏng, không thể nhảy qua được.

"Không cần luyện nữa, luyện nữa cũng không có tiến triển thêm."

Quốc sư Duyên Khang nói:

"Muốn đột phá cần phải tự mình lĩnh ngộ."

Tân Mục không hiểu, Duyên Phong Đế ở bên cạnh thì hiểu ra, xuýt xoa:

"Tiến thêm bước nữa, ngươi sẽ là tiểu tông sư. Tần ái khanh, giờ ngươi mới ít tuổi mà đã đạt tới mức độ này? Khi xưa lúc ta đạt tới trình độ của ngươi bây giờ đã năm mươi bảy tuổi. Ta tu luyện Cửu Long Đế Vương Công, dẫn dắt khí cửu long để tu luyện, nguyên khí dồi dào, cảm nhận được sự vận động của long khí, đại thế thiên hạ thay đổi khôn lường, mới có thể đột phá. Ngươi sớm hơn ta ba bốn mươi năm."

Tân Mục cười nói:

"Cửu Long Đế Vương Công của bệ hạ sở trường là gì?"

"Sở trường của ta là biến đổi!"

Duyên Phong Đế nghiêm túc nói:

"Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi. Trước đó Cửu Long Đế Vương Công chỉ là một công pháp tỉnh thông pháp thuật nhưng ở trong tay ta, bất cứ pháp thuật, kiếm phuật, thần thông thân xác nào cũng có thể thi triển. Tại sao vậy? Rồng chính là biến đổi! Rồng có thể lớn có thể nhỏ, có thể ẩn có thể hiện, có thể bay lên trời, có thể lặn xuống đáy biển, có thể ẩn dưới vực sâu, có thể thấy ở đồng ruộng, có thể gọi mây làm mưa, có thể đốt lửa thiêu trời, có thể kiểm soát gió bão, có thể giáng cam lộ. Ngươi có muốn học không?"

Ông ta tưởng rằng Tân Mục sẽ từ chối, dù sao hắn cũng là ma giáo chủ của Thiên Ma giáo, một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng không ngờ Tân Mục rất dứt khoát, nói:

"Muốn!"

Duyên Phong Đế sững người, lập tức cười ha hả:

"Cũng được. Ai bảo Cửu Long Đế Vương Công là công pháp không thể truyền ra ngoài của Linh gia chúng ta? Ta sẽ truyền cho ngươi là được!"

Quốc sư phu nhân ngạc nhiên nhìn Duyên Phong Đế, quốc sư Duyên Khang vẻ mặt bình tĩnh, nói:

"Bệ hạ chính là người như vậy, rất phóng khoáng, hào sảng, nếu không cũng không dám dùng ta. Thực ra bản gốc của Cửu Long Đế Vương Công ta đã đọc không dưới mười lần rồi."

Duyên Khang Đế truyền Cửu Long Đế Vương Công cho Tân Mục, dạy hẳn cách vận khí, làm thế nào để vận chuyển khí cửu long.

Môn công pháp này khác với Bá Thể Tam Đan Công, khí khi vận công rất dồi dào, đồng thời biến đổi không ngừng, từng hành động cử chỉ đêu chứa đựng uy lực của thiên địa.

"Cửu Thiên Thần Long Tráo là pháp thuật, hóa thành chín con rồng, ẩn trong tâng mây, tấn công kẻ địch. Ngươi xem đây!"

Duyên Phong Đế thúc đẩy nguyên khí, ba tấc trên đỉnh đầu xuất hiện một đám mây to bằng bàn tay, mấy con rồng giống như mấy con giun đang nhe nanh múa vuốt, vô cùng hung dữ.

Nguyên khí của Nguyên Phong Đế tiêu hao hết, đám mây và rồng cũng vụt một tiếng biến mất.

Duyên Phong Đế thở dốc, rầu rĩ nói:

"Ta hết pháp lực rồi, tuy nhiên chắc ngươi hiểu được."

Tân Mục gật đầu, vận Bá Thể Tam Đan Công, dung hợp Cửu Long Đế Vương Công với nguyên khí Bá thể. Trong không trung đột nhiên có rồng ẩn rồng hiện, chín con rồng giơ vuốt, đập tan vô số núi đá phạm vi mấy chục trượng xung quanh họ.

Duyên Khang Đế sửng sốt, quốc sư Duyên Khang cũng vô cùng kinh ngạc, đột nhiên lại thấy chín con rồng bay quanh trên đầu họ hóa thành rồng lửa. Ngọn lửa xoay tròn, xung quanh họ lập tức hình thành vòi rồng, nhấc bổng người họ lên.

Rồng lửa lại lập tức biến đổi, cưỡi trên nước lớn, đẩy họ lên trên mặt nước, tiếp theo đó sấm vang chớp giật, đì đùng phóng xuống.

Duyên Phong Đế và quốc sư Duyên Khang đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Cửu Long Đế Vương Công này Tân Mục vừa mới sử dụng đã giống như luyện mười mấy hai mươi năm, kiểm soát vô cùng thành thạo, luyện tốt hơn phần lớn các hoàng tử trong Hoàng Tử Uyển của Thái Học Viện.

Tân Mục đánh tan Cửu Thiên Thần Long Tráo, Duyên Khang Đế liền truyền dạy cho hắn toàn bộ những gì mình lĩnh ngộ được, thở dài:

"Nếu ngươi họ Linh thì tốt biết bao..."

Phía trước cách kinh thành chỉ còn hai ba ngày đường, cách ngày thái tử đăng cơ mồng sáu tháng ba chỉ còn ba ngày. Đột nhiệt trên không trung có một con chim lớn giang cánh bay tới, sà xuống lăn một vòng hóa thành một cô gái áo xanh, cúi người đứng trước mặt bọn họ:

"Khởi bẩm thánh sư, đã chuẩn bị ổn thỏa rồi!"

Tân Mục gật đầu, nói:

"Ngươi đi trước đi."

"Tuân chỉ"

Cô gái đó quay người chạy được hai bước liên rùng mình, sau lưng mọc ra một đôi cánh, lao lên không trung.

"Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn giết được hoàng đế, Thiên Thánh giáo ta cũng có thể giết được, nếu không sao có thể làm đệ nhất thánh địa ma đạo?"

Tân Mục nói khẽ.

Quốc sư Duyên Khang nhíu mày:

"Ngươi định làm gì?"

"Vào thành, giết hoàng đế."
Bình Luận (0)
Comment