Chương 2726: Lại xông vào Ngọc Kinh
Chương 2726: Lại xông vào Ngọc KinhChương 2726: Lại xông vào Ngọc Kinh
Nàng không khỏi cảm thấy hơi hối hận.
Mấy trăm năm trước, nàng cho rằng mình sắp trốn thoát được, cho nên mới áp chế thực lực của bản thân, khiến cho thủy triều của Đại Uyên Quy Khư trở nên đáng sợ hơn cả lúc trước, kinh động đến đám người Tân Mục.
Bởi vì cần phải luyện chế Hồng Chung Vũ Trụ kia, cho nên trước đó Tần Mục không hề tới kiểm tra, chỉ trồng hoa sen Quy Khư xuống biển Hỗn Độn để trấn áp dị động đến từ thủy triều.
Sau này, nhiều trận đại chiến liên tiếp nổ ra, Tân Mục lại càng không có thời gian tới kiểm tra lại, bởi vậy công tử Vô Cực mới đắc ý vênh váo, khiến cho dị động của Quy Khư càng ngày càng trở nên mãnh liệt, ý định diễu võ giương oai, uy hiếp Tần Mục, Di La Cung và Vô Nhai lão nhân.
Bởi vì bị Di La Cung và Tân Mục vây đánh, cho nên thực lực và thế lực của Vô Nhai lão nhân bị tổn hại nghiêm trọng, bèn co đầu rụt cổ không dám ra ngoài, mà Di La Cung cũng sắp sửa có đạo binh giáng xuống, bởi vậy cũng không rảnh quan tâm đến chuyện này.
Trong khi đó, Tân Mục lại là người có thời gian nhất, sau khi tới nơi này còn trấn áp nàng lại một lần nữa.
Công tử Vô Cực hận đến mức nghiến răng nghiến lợi:
- Nếu như có thể thoát ra ngoài, ta SẼ...
Đúng lúc này, bầu trời bên trong Quy Khư vang lên một giọng điệu cười cợt:
- Không ngờ công tử Vô Cực nắm trong tay sức mạnh sinh diệt của vũ trụ này lại rơi vào tình cảnh như vậy, đúng là khiến người cảm khái không thôi.
Công tử Vô Cực giật nảy mình, ngẩng đầu lên cười lạnh:
- Kẻ nào dám to gan trêu chọc ta? Liệu có dám xuống đây không?
Giọng nói thờ ơ kia lại vang lên:
- Ngươi và ta đều là căn nguyên của tất cả vũ trụ. Ngươi là Thân Nữ Quy Khư nắm trong tay sinh diệt của vũ trụ, còn ta là bảo tụ chống đỡ vũ trụ hồng hoang. Ngươi bị chủ nhân Di La Cung trấn áp, hơn nữa còn bị lão Thất nhà các ngươi làm nhục, mà ta cũng bị công tử của Di La Cung ức hiếp, bị lão Thất nhà các ngươi đánh tới cửa. Đáng tiếc, không ngờ hai sinh vật tự nhiên bất dịch bất biệt trong vũ trụ này lại cùng có cảnh ngộ giống nhau đến vậy.
- Vô Nhai lão quỷ?
Công tử Vô Cực kinh ngạc nói. Giọng nói của Vô Nhai lão nhân không chỉ truyền ra từ một Đại Uyên, mà còn đồng thời truyền ra từ từng Đại Uyên của mỗi một kỷ nguyên vũ trụ, rõ ràng rễ cây của lão nhân này đã xuyên qua dòng sông vũ trụ, đang thu nhận cường giả của vũ trụ kỷ nguyên trước ở khắp nơi, chuẩn bị đưa đến kỷ nguyên thứ mười bảy.
Sự áp chế của Tần Mục và Di La Cung khiến cho Vô Nhai lão nhân cảm thấy có chút lo lắng. Trong ba ngàn năm này, hắn bị hai bên chèn ép đủ kiểu, cộng thêm việc Tần Mục phong ấn Tổ Đình, khiến cường giả dưới trướng của hắn không thể thành đạo, dẫn đến việc thực lực và tu vi của hắn cũng mãi không thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, bởi vậy lúc này hắn mới chủ động tìm đến công tử Vô Cực để tạo ra một biến số.
- Vô Nhai, ngươi từng cáo trạng ta trước mặt sư phụ, nói ta là kẻ khinh đạo, bây giờ ngươi lại tìm đến ta, hy vọng ta có thể liên thủ với ngươi. Lão quỷ, ngươi không thấy mình mặt dày lắm sao?
Công tử Vô Cực ngẩng đầu lên, cười cợt.
Vô Nhai lão nhân hừ một tiếng. Công tử Vô Cực không có ấn tượng tốt về hắn, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã không hề kính trọng chút nào, luôn gọi hắn là lão quỷ.
Trên thực tế, quả thật hai người không hề hợp nhau. Cây thế giới tương khắc với Quy Khư, có thể nói là đối chọi gay gắt. Vô Nhai lão nhân là cây thế giới lâu dân hóa thành thánh, công tử Vô Cực lại là Thần Nữ Quy Khư được sinh ra trong Đại Uyên Quy Khư. Hai người trời sinh đã là đối thủ trí mạng của nhau, bởi vậy trước giờ luôn thấy đối phương trông vô cùng gai mắt.
Thậm chí Vô Nhai lão nhân còn từng cho rằng bởi vì chủ nhân Di La Cung đố ky với hắn, cho nên đã bồi dưỡng ra công tử Vô Cực để chuyên khắc chế hẳn, bởi vậy mới thường xuyên gây khó dễ cho nàng.
- Vô Cực, ngươi bị lão Thất nhà các ngươi áp chế rồi ức hiếp, mà ta cũng bị Di La Cung chèn ép. Thật ra ta và ngươi đều là vật chất bất dịch trong vũ trụ này, mà bọn chúng thì khác. Bọn chúng chỉ là đám sinh vật phù du, sinh ra rồi chết đi cùng với vũ trụ, mà với chúng ta mà nói, một lần sinh diệt của vũ trụ mới là một năm. Bọn chúng sống qua một năm còn khó, mà chúng ta lại có thể trường thọ vô tận.
Vô Nhai lão nhân kiên nhãn nói:
- Ngươi có thể hủy diệt vũ trụ càn khôn, nhưng không hủy diệt được ta. Ta chống đỡ hư không, cũng không thể đồng hóa ngươi. Kỳ thực ngươi và ta không còn lý do gì để tiếp tục tranh đấu với nhau nữa. Trái ngược lại, những thần thánh cổ xưa như chúng ta lại đang bị đám phù du kia áp chế, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhân nhục. Công tử Vô Cực kinh ngạc, lời nói của Vô Nhai lão nhân không phải là không có lý, nếu như bọn họ liên thủ với nhau thì quả thật có thể giải quyết cục diện bế tắc bị chèn ép và trấn áp của hai người.
- Ngươi và ta liên thủ với nhau, lợi ích Vô vàn.
Giọng nói không nhanh không chậm của Vô Nhai lão nhân lại vang lên: