Chương 2731: Sâu không lường được (3)
Chương 2731: Sâu không lường được (3)Chương 2731: Sâu không lường được (3)
Công tử Lăng Tiêu giết đến đỏ cả mắt, khống chế nhục thân của Hạo Thiên Đế, cầm thương lao tới. Cây thương kia vẫn chưa hoàn toàn giáng xuống, uy lực chưa phải ở trong trạng thái đỉnh phong, thế nhưng nếu cây thương đâm tới, Hồng Chung Vũ Trụ của Tân Mục căn bản không thể chống lại được.
Coongl
Một tiếng chuông khủng bố khác lại vang lên, cánh rừng đạo thụ khô héo bên trong thành Ngọc Kinh lập tức tan rã trong tiếng chuông, hóa thành cát bụi.
Coongl
Một tiếng chuông nữa lại truyền tới, đại điện trong thành đột nhiên sụp đổ rồi tan rã, hóa thành hư vô! Công tử Lăng Tiêu câm thương lao về phía Tân Mục, cây thương đâm vào Hồng Chung Vũ Trụ hết lần này tới lân khác, khiến nó bị thủng trăm ngàn lỗ. Tân Mục bị đánh bay ra khỏi thành, mà thành Ngọc Kinh vẫn toàn vẹn như mới dù cho trải qua biết bao trận chiến, lúc này đây lại trở nên vô cùng đổ nát, bị hai người phá hủy gần một nửa!
Bên trong thành cực kỳ hỗn loạn, mười hai vị điện chủ vội vã cứu những người thành đạo bị ngã xuống sông lên, thế nhưng không kịp cứu tất cả mọi người, hơn mười người thành đạo rơi xuống sông đã biến mất không còn tung tích.
Tần Mục bị ép rời khỏi thành Ngọc Kinh kéo theo việc dòng sông Hỗn Độn dần biến mất. Dòng sông Hỗn Độn kia là mười sáu dòng sông bên trong Hỗn Độn Điện của Tân Mục, nối liền với đại kiếp hủy diệt của mười sáu kỷ nguyên vũ trụ, nếu như rơi vào trong đó ắt sẽ lành ít dữ nhiều. Ầm!
Bên ngoài thành truyền đến chấn động dữ dội, những dãy núi dài liên miên mấy vạn dặm bị cây thương của công tử Lăng Tiêu hất lên, trong chốc lát bị luyện hóa, biến thành một con rồng quét qua người Tần Mục, mà cây thương kia cũng lại đâm lên Hồng Chung Vũ Trụ, khiến chiếc chuông thủng lỗ chỗ.
Hai người đánh đến mức trời long đất lở bên ngoài thành. Phía xa xăm, đám người Lam Ngự Điền, Hư Sinh Hoa, Khai Hoàng và Giang Bạch Khuê nghe tin, trông thấy cảnh tượng này từ xa, lập tức muốn lao tới.
Hư Sinh Hoa ngăn mọi người lại, lắc đầu nói:
- Không được tiến lên, tiến lên sẽ chỉ có một con đường chết. Mau ghi chép lại thần thông của công tử Lăng Tiêu!
Đám người Tư bà bà và Chu Tam Thông mới đến, vẫn chưa hiểu ý của hẳn, chỉ thấy đám người Lam Ngự Điền, Giang Bạch Khuê và Đạo Tổ nhanh chóng ghi chép lại thần thông của công tử Lăng Tiêu rất thuần thục, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên làm việc này.
Phía xa, công tử Lăng Tiêu đánh mãi không thấy có kết quả, liếc mắt thấy đám người Hư Sinh Hoa trên Kim Thuyền Độ Thế đang ghi chép lại thần thông của mình thì kinh hãi, bèn rút thương rời đi, biến mất không còn tung tích.
Tần Mục bê bết máu bước tới, nâng Hồng Chung Vũ Trụ bị tàn phá nặng nề lên, bước lên thuyền rồi ngồi bệt xuống, thở hồng hộc, giương mắt lên hỏi:
- Ghi chép được bao nhiêu?
- Chưa được nhiều lắm.
Hư Sinh Hoa không thèm ngẩng đầu lên, nói: - Căn cơ của công tử Lăng Tiêu sâu hơn ngươi nhiều. Ngươi bị người ta nghiên cứu triệt để, thế nhưng bản lĩnh của công tử Lăng Tiêu mới chỉ lộ ra non nửa.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Chỉ cần hắn không giết chết ta, sớm muộn gì cũng có ngày ta moi hết tất cả thần thông và thủ đoạn của hắn ra!
Tư bà bà đau lòng, vội vàng để dược sư tiến lên chữa trị vết thương cho Tần Mục. Chu Tam Thông nhỏ giọng hỏi Thái Thủy:
- Thất công tử thường xuyên làm như Vậy sao?
Thái Thủy gật đầu, lén nói:
- Hắn thường xuyên tới đó để khiêu khích kẻ địch, giúp bọn ta nghiên cứu ra được rất nhiều thần thông đạo pháp của Tam công tử và Tứ công tử, thế nhưng hai vị công tử này sâu không lường được, vẫn chưa biết được trình độ ra sao, trong khi đó Vô Nhai lão nhân đã bị bọn ta tìm hiểu được bảy tám phần rồi.
- Mặc dù thần thông đạo pháp của Vô Nhai lão nhân rất nhiều, thế nhưng không phải loại nào cũng mạnh, vẫn có thể tìm được cách phá giải.
Tần Mục vẫn nghe thấy cuộc đối thoại giữa Chu Tam Thông và Thái Thủy, vì vậy bèn nói:
- Chúng ta giao thủ với Vô Nhai lão nhân nhiều nhất, bởi vậy cũng ghi chép được nhiều nhất. Nếu so với công tử, thần thông đạo pháp của hắn kém tinh tế hơn, chỉ được cái nhiều thôi. Tu vi của hắn thâm hậu hơn công tử, thế nhưng những năm này, bởi vì trong Tổ Đình không có thêm người thành đạo ký thác hư không mới, cho nên tu vi của hắn không hề tăng lên chút nào, trái lại còn là thế lực yếu nhất trong hai thế lực.
Lam Ngự Điền gật đầu, ba ngàn năm trải nghiệm trong sống chết khiến hắn trâm ổn hơn trước kia rất nhiều. Hắn nói:
- Chúng ta có thể đối phó với Vô Nhai lão nhân, vả lại cây thế giới cắm rễ ở nơi đó, hệt như một bia ngắm dựng thẳng không thể di chuyển, đánh được thì đánh, không đánh được thì lui, cho dù Vô Nhai có mạnh đến mức nào thì chúng ta cũng có thể ung dung ứng đối. Trong khi đó, biến số của công tử Di La Cung quá nhiều, tính ra lại rất khó đối phó.
Hư Sinh Hoa nói:
- Hiện giờ cây thương của Tam công tử giáng xuống, vậy thì lại càng khó đối phó hơn.
Tân Mục vui mừng khôn xiết, bởi lẽ bây giờ Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa đã có thể đảm đương một phía rồi.