Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2694 - Chương 2743: Đạo Cảnh Ba Mươi Sáu Trọng Thiên

Chương 2743: Đạo Cảnh ba mươi sáu trọng thiên Chương 2743: Đạo Cảnh ba mươi sáu trọng thiênChương 2743: Đạo Cảnh ba mươi sáu trọng thiên

- Hôm nay, các ngươi cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây! Ta sẽ xóa sổ hoàn toàn các ngươi khỏi lịch sử của mười sáu kỷ nguyên vũ trụ! Ta sẽ khiến đám vật chất như các ngươi xưa nay chưa từng tồn tại!

Công tử Lăng Tiêu và công tử Tử Tiêu biến sắc, thôi thúc đạo binh của mình, sẵn sàng nghênh địch.

Công tử Vô Cực của hiện giờ đã hoàn toàn thoát khỏi phong ấn của chủ nhân Di La Cung!

Tân Mục đột nhiên bật cười, nói:

- Nhị tỷ, việc gì phải gắng gượng chống đỡ! Ngươi cũng biết, ngươi không hù dọa được bọn ta.

Công tử Vô Cực quay đầu lại, hung ác nhìn về phía hắn. Tân Mục mặt không đổi sắc, con mắt dọc giữa mi tâm tản ra đạo quang âm u. Hắn khẽ nói:

- Ngươi biết mà, ta có thể nhìn xuyên qua biển Hỗn Độn. Tất cả mọi chuyện xảy ra dưới đáy biển đều không thể gạt được con mắt của ta.

Phụt...

Công tử Vô Cực ngửa mặt lên trời thổ huyết, khí tức nhanh chóng kiệt quệ.

Quả thật nàng bị thương rất nặng, ấn pháp nút thắt dây đỏ của chủ nhân Di La Cung bị nàng và Vô Nhai lão nhân phá giải bảy tám phần, thế nhưng phần sức mạnh còn lại bộc phát ra vẫn khiến nàng bị trọng thương.

Con mắt dọc giữa mi tâm của Tần Mục có thể nhìn rõ tất cả những gì xảy ra phía dưới đáy biển Hỗn Độn.

Công tử Vô Cực bị uy năng còn sót lại trong chiêu thức ấn pháp nút thắt dây đỏ của chủ nhân Di La Cung đánh xuống đáy biển, uy lực của chưởng ấn đó suýt chút nữa nghiền nát công tử Vô Cực!

Vô Cực dùng mọi cách để chống lại, nhưng tất cả đều vô ích.

Đòn đánh kia của chủ nhân Di La Cung gần như hủy hoại cả người nàng, bởi lẽ biến hóa trong ấn pháp nút thắt dây đỏ không chỉ đơn thuần là phong ấn, mà phù văn trong đó thay đổi cực kỳ tỉnh vi, dường như mỗi một phù văn trong nút thắt đều là phù văn lạc ấn trong nguyên khí của nàng, áp chế tu vi của nàng một cách gắt gao.

Nếu như không phải ấn pháp nút thắt dây đỏ bị mài mòn hơn nửa, vậy thì chưởng ấn này của chủ nhân Di La Cung có thể hóa bỏ toàn bộ tu vi của Vô Cực, trực tiếp đánh chết nàng!

Bởi vì nhìn thấy cảnh này, cho nên Tân Mục mới dám khẳng định như thế, nếu không chắc chắn hắn sẽ bỏ lại Tam công tử và Tứ công tử ở nơi này, quay người rời đi đầu tiên.

Chủ nhân Di La Cung không hổ danh là người đứng đầu mười sáu kỷ nguyên vũ trụ, thần thông có thể nói là vô cùng vô tận!

Rất khó tưởng tượng khi còn sống hắn mạnh mẽ tới mức nào!

Ánh mắt của công tử Lăng Tiêu và công tử Tử Tiêu đồng loạt đổ dồn về phía Vô Cực, hai mắt sáng lên. Cuối cùng cơ hội của bọn họ đã tới, chỉ cần diệt trừ Vô Cực và Vô Nhai lão nhân là đủ để cả hai bọn họ cùng giáng xuống!

Nếu như có thể giam chân Tần Mục ở nơi này, vậy thì không còn ai có thể ngăn cản bọn họ nữa!

Nguyệt Thiên Tôn hơi căng thẳng, nhìn đông ngó tây, quan sát biểu cảm và động tác nhỏ nhặt của mỗi người, thử tìm kiếm cơ hội ra tay. Lúc này đây, cây thế giới và Quy Khư vân đang hủy diệt lẫn nhau, thực lực của Vô Nhai lão nhân không ngừng trượt dốc, khí tức của công tử Vô Cực cũng ngày một yếu ớt.

Thế nhưng Tần Mục từ đầu đến cuối không hề để nàng ra tay, khiến nàng hơi lo sợ bất an.

Tất cả mọi người trong Đại Uyên Quy Khư đều không hề nhúc nhích, chỉ có dao động khủng bố được tạo nên từ việc cây thế giới và Quy Khư chôn vùi lẫn nhau đang tàn phá khắp nơi.

Đột nhiên, tiếng đàn chậm rãi vang lên, xung quanh công tử Tử Tiêu lại xuất hiện ngàn vạn dị vực, hóa thành từng Đại La Thiên thần thánh trang nghiêm.

Công tử Lăng Tiêu cũng nhấc thương lên, mũi thương đâm vào biển Hỗn Độn hệt như một cây định hải thân trâm, cố định lại dao động của biển Hỗn Độn.

Vô Nhai lão nhân dốc sức thôi thúc cây thế giới, thử ổn định lại xu thế hủy diệt lẫn nhau của cây thế giới và Quy Khư. Trong tất cả những người ở đây, hắn là kẻ chật vật nhất.

Thời kỳ đỉnh phong của hẳn là vào cuối kỷ nguyên thứ mười sáu, khi ấy người thành đạo nhiều không đếm xuể, đồng thời lúc đó cũng là thời điểm thực lực của hắn mạnh nhất, không ai bì nổi.

Thế nhưng khi đến kỷ nguyên thứ mười bảy, hắn không ngờ Thái Dịch trực tiếp lẻn qua, đoạt xá Thái Dịch của kỷ nguyên thứ mười bảy, sau đó thẳng tay vung rìu chặt bản thể của hắn, quá đáng hơn là còn dùng một mồi lửa thiêu rụi hắn.

Sau khi hồi sinh, cây thế giới của hắn vẫn chưa thể khôi phục lại như thời kỳ đỉnh phong, tu vi hiện giờ của hắn còn không bằng một phần một trăm thời điểm đó.

Nếu như chết ở nơi đây, vậy thì quá uất ức.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lá sen mà Tân Mục dùng để phong ấn lối vào Đại Uyên Quy Khư đã bị chiêu thức ấn pháp nút thắt dây đỏ kia của chủ nhân Di La Cung đánh nát, giúp hắn nhìn ra được một tia hy vọng sống sót.

Thế nhưng Tần Mục và những người khác đều đứng im bất động, hắn cũng không dám hành động gì.

Lúc này, ai hành động trước tiên đều sẽ có khả năng bị những người khác bao. vây tấn công.
Bình Luận (0)
Comment