Chương 2751: Về con số không (3)
Chương 2751: Về con số không (3)Chương 2751: Về con số không (3)
Hạo Thiên Đế dụi mắt, dãy số kia hệt như được khắc vào trong mắt hắn, vẫn còn hiện ra, hơn nữa còn đang không ngừng biến hóal
- Chẳng lẽ Tân Mục đoán được lúc này ta sẽ tới đây đọc điển tịch mà hắn để lại, cho nên mới giấu thần thông trong sách để ám toán ta? Vậy thì không thể nào!
Hắn vô cùng hoảng hốt, dãy số đang không ngừng biến hóa kia như thể tính theo thời gian, có vẻ là đơn vị thời gian, đầu tiên là năm, tiếp đến là tháng, từ tháng đến năm là hệ thập nhị phân, sau đó là ngày, từ ngày đến tháng là hệ tam thập phân.
Sau ngày là canh giờ, cũng là hệ thập nhị phân, đằng sau là hệ số nhỏ hơn, cho đến khi tới đơn vị nhỏ nhất.
Thay đổi của từng con số trông có vẻ không hề có quy luật nào, thế nhưng thật ra mỗi một lúc lại tính ra một kết quả khác nhau.
- Những con số này đang giảm xuống, chuyện gì sẽ xảy ra khi tất cả quay về con số không đây?
Hạo Thiên Đế có chút mờ mịt.
Số năm đang là chín mươi ba, cũng tức là chín mươi ba năm sau, con số trong mắt hắn sẽ đồng loạt quay về con số không.
Hạo Thiên Đế tạm thời gạt chuyện này qua một bên, đi xem tuyệt học của điện chủ, thế nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cuối cùng, hắn chỉ đành tới xem tuyệt học của người thành đạo, học hỏi lĩnh ngộ của bọn họ về phù văn Hồng Mông của chủ nhân Di La Cung.
Lúc này, công tử Lăng Tiêu đã tới kỷ nguyên thứ mười. Hắn đứng trước đại kiếp hủy diệt của kỷ nguyên thứ mười, nhìn vê phía dòng sông Hỗn Độn.
Bên trong dòng sông Hỗn Độn, công tử Tử Tiêu quay trở về thời điểm thê tử của hẳn mất mạng. Giờ đây, vũ trụ này đã xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, khoảnh khắc đại kiếp hủy diệt ập đến, hắn ôm chặt lấy thê tử của mình.
Công tử Lăng Tiêu sững sờ nhìn cảnh tượng này. Hắn biết, Tử Tiêu đã lặp đi lặp lại chút niềm ai ủi dịu dàng cuối cùng này không biết bao nhiêu lần.
Mỗi khi nhớ tới thê tử đã khuất, hắn đều sẽ quay về nơi này, tiến vào đại kiếp hủy diệt, quay về làm chính mình của kỷ nguyên thứ mười, ôm lấy thê tử mà hắn yêu thương nhất, sau đó cố gắng giãy giụa, cố gắng liều mạng, cố gắng cứu vãn lấy tất cả.
Thế nhưng tất cả đều phí công vô ích.
Lần này cũng như vậy.
Công tử Lăng Tiêu không hề nhìn tiếp, cũng từ bỏ ý định khuyên răn Tử Tiêu, chỉ lẳng lặng rời đi.
Có một số vết thương mà ngay cả hắn cũng không thể chữa lành.
- Tử Tiêu, chỉ có đánh bại lão Thất, giáng xuống kỷ nguyên thứ mười bảy, tiếp tục lý tưởng của sư phụ, ngươi mới có khả năng cứu được thê tử của mình!
Công tử Lăng Tiêu thầm nói:
- Hiện giờ không có ai quấy nhiễu đạo tâm của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể vực dậy, chiến đầu vì tương lai!
- Nguyệt Thiên Tôn đâu?
Bên trên Kim Thuyền Độ Thế, Lãng Uyển nhìn đông ngó tây, nhưng chẳng hề tìm thấy bóng dáng của Nguyệt Thiên Tôn, bèn khó hiểu hỏi.
Nàng có quan hệ tốt nhất với Nguyệt Thiên Tôn, tình cảm cũng sâu đậm nhất. Hai người thường xuyên liên thủ với nhau chống lại kẻ địch, thế nhưng trong trận đại chiến lần này, nàng không hê nhìn thấy Nguyệt Thiên Tôn, trong lòng không tránh khỏi có chút bất an.
Tân Mục bình tĩnh nói:
- Nguyệt Thiên Tôn tới vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bốn rồi. Tương lai ta sẽ quay về quá khứ, gặp lại nàng ở nơi đó.
Lãng Uyển nhìn hắn một cái thật sâu, không tiếp tục hỏi han gì nữa.
Một bên khác, Vô Nhai lão nhân và công tử Vô Cực có được cơ hội thở dốc, bèn lẩn trốn đi chữa trị vết thương. Bởi vì Vô Nhai lão nhân quan hệ mật thiết với cây thế giới, cho nên ai ai cũng biết hắn ở đâu, thế nhưng lại chẳng một người nào hay biết tung tích của Vô Cực.
Bất tri bất giác, chín mươi ba năm đã qua đi. Ngày hôm đó, đám người Diên Khang tấn công thành Ngọc Kinh Tổ Đình. Hạo Thiên Đế với thực lực tu vi tăng vọt, tràn đầy tự tin, một mình nghênh chiến Khai Hoàng Tân Nghiệp.
Khai Hoàng Tân Nghiệp liếc mắt nhìn hẳn một cái, ánh mắt lóe lên vẻ quái dị, sau đó lắc đầu nói:
- Hạo, ngày chết của ngươi đến rồi.
Trước mắt Hạo Thiên Đế, con số cuối cùng đang liên tục đếm ngược đột nhiên trở về con số không.
Trái tim của Hạo Thiên Đế đập loạn xạ, những người khác hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của những con số trong mắt hắn, thế nhưng dường như Khai Hoàng Tần Nghiệp lại có thể nhìn thấy, thật sự vô cùng kỳ lạ.
Mà điều khiến hắn hãi hùng khiếp vía hơn chính là, con số trong mắt hắn trở về con số không, biến thành một dãy ký hiệu số không liên tiếp!
Chẳng lẽ ngày chết của hắn thật sự đến rồi sao?
- Ngươi đã là một người chết, ta không có hứng thú đi giết một người chết.
Khai Hoàng Tần Nghiệp tra kiếm vào vỏ, xoay người lại, quay lưng về phía hắn, bước tới những chiến trường khác:
- Ta đã từng cho rằng anh hùng trong thiên hạ chỉ có Nghiệp và Hạo, thế nhưng không ngờ ngày ta đông sơn tái khởi, ngươi đã trở nên bết bát đến thế. Thời điểm ta muốn tự tay trừ khử ngươi, ngươi đã là một một người chết.
Hạo Thiên Đế giận tím mặt:
- Người chết là sao? Tần Nghiệp, ta vẫn còn đang sống sờ sờ đây!
Hắn vừa dứt lời, một loại thần thông không biết từ đâu đột nhiên bay đến, đánh trúng cơ thể hắn!