Chương 2766: Hỗn Nguyên Đỉnh Tổ Đình (2)
Chương 2766: Hỗn Nguyên Đỉnh Tổ Đình (2)Chương 2766: Hỗn Nguyên Đỉnh Tổ Đình (2)
Cánh cổng thành của thành Ngọc Kinh mở ra, để lộ ngàn cung vạn điện và cánh rừng đạo thụ bên trong thành!
Phía trước mỗi một cung điện đều có một gốc đạo thụ, phía dưới mỗi gốc đạo thụ đều có một người thành đạo. Trong số bọn họ, người thì đặt đạo binh của mình lên trên tế đàn trong cung, người thì treo đạo. binh của mình lên đạo thụ, dùng đạo hoa và đạo quả để nuôi dưỡng.
Bọn họ không có Đại La Thiên, chưa hề thành đạo ở kỷ nguyên thứ mười bảy, có lẽ đây chính là điểm yếu duy nhất của bọn họ.
Thế nhưng tu vi của bọn họ vẫn cực kỳ thâm hậu, vả lại số lượng cũng rất nhiều, vượt xa con số ba ngàn người thành đạo của Diên Khang! Thúc Quân vươn dài cả cổ, đếm số lượng đạo thụ trong thành, mà Tư Tần đứng bên cạnh dù gì cũng là Tạo Vật Chủ, cơ thể vô cùng cao lớn vạm vỡ, cho nên nói được ngay:
- Lão Thần Vương, không cần đếm nữa, trong thành có tổng cộng một vạn tám gốc đạo thụ.
Thúc Quân rụt cổ lại, nói thầm:
- Đừng gọi ta là lão Thần Vương, ta chỉ lớn hơn có mấy vạn tuổi mà thôi.
Tư Tần tò mò hỏi:
- Thần Vương muốn xưng huynh gọi đệ với ta sao?
Thúc Quân đen mặt, vội vàng lắc đầu, rất nhiều người ở đây đều là thúc thúc bá bá của Tư Tần, nếu như xưng huynh gọi đệ với Tư Tần, vậy thì chẳng phải bản thân hắn chịu thiệt lớn rồi sao.
Thật ra xét về bối phận, có thể nói bản thân Thúc Quân chính là người lớn tuổi nhất, huống chi Tư Tân lai lịch không rõ ràng, nhỡ đâu thật sư là nhi tử của Tân Mục, vậy thì bản thân hắn lỗ nặng là cái chắc.
Hắn còn nhớ không lâu trước đó khi đến Tổ Đình, lúc Tư Tân giao bức họa của Thần Vương Lãng Uyển cho Tân Mục, từ biểu cảm của Tần Mục, hắn có thể khẳng định trong này nhất định có chuyện gì đó.
Giang Bạch Khuê liếc nhìn Tư Tần, cũng nghĩ đến nét mặt của Tần Mục khi nhận lại bức họa kia, bèn lộ vẻ suy ngẫm.
Diên Phong Đế tiến sát lại bên cạnh hắn, thấp giọng nói:
- Quốc sư, ngươi đã tìm ra ai là sinh phụ của Tư Tần chưa?
Diên Phong Đế không còn là Thiên Đế, Giang Bạch Khuê cũng không còn là quốc sư, thế nhưng Diên Phong Đế vẫn thường gọi hẳn là quốc sư. Hai mắt Giang Bạch Khuê lóe lên, hạ giọng xuống rồi nói:
- Ta từng mời Thiên Đồ Họa Thánh kiểm tra bức họa kia.
Diên Phong Đế hứng thú, đang định hỏi tiếp, Ngụy Tùy Phong bước tới gần, khẽ hỏi:
- Thiên Đồ Họa Thánh nói sao?
Thiên Đồ Họa Thánh là lão sư Họa Đạo của Tần Mục, là người điếc trong thôn Tàn Lão. So với hắn, có thể nói Họa Đạo của Tần Mục vẫn còn rất non kém.
Có điều nói về khả năng viết tình cảm và khí phách rộng lớn trong Họa Đạo của Tân Mục, Họa Thánh lại chẳng thể sánh bằng.
Ba lão nam nhân xúm lại, châu đầu ghé tai với nhau. Giang Bạch Khuê trâm ngâm chốc lát, sau đó mới thuật lại lời nói của Họa Thánh một lượt. Thiên Đồ Họa Thánh nói, quả thật bức họa kia là do Tân Mục vẽ, ẩn chứa tình cảm của Tân Mục. Lúc vẽ bức họa này, trình độ Họa Đạo của Tân Mục đã không còn điểm gì để bắt bẻ.
Bên trong bức họa tự hình thành nên trời đất, có vũ trụ càn khôn. Có điều, mặc dù Họa Đạo của Tần Mục rất hoàn mỹ, song thật ra bức họa này là một bức họa không hoàn chỉnh, vẫn chưa vẽ xong.
- Ta cẩn thận hỏi lại, Họa Thánh lại không muốn nói nhiều, chỉ nói duy nhất một câu, có vài thứ trong bức họa này không phải là được vẽ ra, mà là được in lên.
Giang Bạch Khuê nói:
- Theo con mắt của ta, bức họa này đã cực kỳ hoàn mỹ, rốt cuộc phần được in trong bức họa này nằm ở đâu đây?
Diên Phong Đế và Ngụy Tùy Phong đưa mắt nhìn nhau, nếu như biết là phần nào được in lên, nói không chừng có thể phá giải được bí mật về thân thế của Tư Tân, thế nhưng bức họa này đã được Tần Mục thu về.
Vả lại, cho dù Tân Mục có lấy ra, với trình độ kém cỏi của ba người bọn họ trên phương diện Họa Đạo, chỉ sợ cũng không nhìn ra được gì.
Ngụy Tùy Phong do dự chốc lát, mê mang nói:
- Lão hoàng đế, hay là ngươi đi hỏi Diên Tú Đế thử xem? Có lẽ nàng biết nội tình, nói không chừng có thể lấy được bức họa kia ra...
Diên Phong Đế rùng mình, cả giận nói:
- Ngươi toàn đưa ra mấy ý kiến ngu ngốc hết sức! Nếu như thật sự là chuyện do cô gia làm, vậy thì Linh gia ta không thể sống yên ổn được! Đừng nhắc đến nữa, đừng nhắc đến nữa!
Đột nhiên, một nữ tử dung mạo thanh tú bước ra khỏi thành Ngọc Kinh, khom người nói:
- Thất công tử, hai vị công tử có lời mời, xin công tử dời bước.
Tân Mục gật đầu, bước ra khỏi Kim Thuyền, dịu dàng nói:
- Nam Tương tỷ tỷ, mời.
Nữ tử kia cười khúc khích:
- Công tử khách khí rồi. Mời!
Tân Mục theo chân nàng tiến vào trong thành Ngọc Kinh. Tân Phượng Thanh dáo dác nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy đạo thụ bên trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình càng ngày càng tươi tốt, đạo văn đạo liên càng ngày càng nhiều, hình thành mạng lưới dày đặc, khiến cho Tổ Đình trông như thể một chiếc lưới khổng lồ, mà Kim Thuyền của bọn họ thì hệt như một con côn trùng bị mắc kẹt trong lưới. Hắn không khỏi nhíu mày, nói với Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền: