Chương 2768: Đánh vào thành Ngọc Kinh
Chương 2768: Đánh vào thành Ngọc KinhChương 2768: Đánh vào thành Ngọc Kinh
Thế nhưng mỗi một kỷ nguyên sau đó, Di La Cung đều kết thúc bằng sự thất bại, mãi cho đến kỷ nguyên thứ mười lăm và kỷ nguyên thứ mười sáu, bố cục của thành Ngọc Kinh mới được quyết định, cuối cùng tòa thần thành này cũng có thể vượt qua đại kiếp hủy diệt và đại kiếp sáng sinh.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là, mặc dù tòa thần thành này có thể băng qua đại kiếp hủy diệt và đại kiếp sáng sinh, song người trong thành lại không thể chống lại đại kiếp sáng sinh, lúc đối mặt với đại kiếp sáng sinh vẫn sẽ tử thương nghiêm trọng, bởi vậy nói tóm lại thành Ngọc Kinh Tổ Đình vẫn là một sản phẩm thất bại.
Tuy nói như vậy, song thành Ngọc Kinh Tổ Đình vẫn là một sáng tạo vĩ đại nhất. Tân Mục luyện chế Tổ Đình thành thần khí mạnh nhất trong kỷ nguyên thứ mười bảy, thế nhưng khi so sánh với thành Ngọc Kinh Tổ Đình, món thần khí này vẫn còn thua kém rất nhiều.
Tân Mục mỉm cười, nói:
- Thành Ngọc Kinh được luyện chế ra là vì để độ kiếp, đặc điểm của nó là để đối phó hai loại đại kiếp là hủy diệt và sáng sinh, cho nên tòa thần thành này không hề có sở trường công kích, trong khi đó Hỗn Nguyên Đỉnh Tổ Đình được ta chuyện chế ta là để công kích và phong ấn. Mỗi thứ đều có chức năng riêng của nó, cho nên công dụng không giống nhau, đương nhiên uy lực cũng khác biệt.
Công tử Tử Tiêu lạnh lùng nói:
- Lão Thất, ngươi biết vì sao lần trước bọn ta đồng ý với ngươi, lẳng lặng chờ đợi ngươi tiêu diệt Vô Nhai và Nhị tỷ không? Chính là bởi vì bọn ta nắm rõ tất cả mọi thứ về ngươi như lòng bàn tay. Ngươi phong ấn Tổ Đình, luyện hóa Tổ Đình thành bảo vật, làm sao có chuyện bọn ta không biết? Thế nhưng khi thành Ngọc Kinh giáng xuống, mọi sự cố gắng của ngươi đều là công cốc, đều là phí công vô ích. Phong ấn của ngươi, Hỗn Nguyên Đỉnh Tổ Đình của ngươi, hàng ngàn người thành đạo dưới trướng của ngươi, Di La Cung chưa từng để tâm đến.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, rồi lại nhìn về phía bốn vách của Hỗn Nguyên Đỉnh Tổ Đình, sau đó thản nhiên nói:
- Chỉ cần thành Ngọc Kinh giáng xuống, tất cả nỗ lực của ngươi đều sẽ trở thành một trò cười. Phong ấn của ngươi sẽ bị thành Ngọc Kinh phá hủy một cách dễ dàng, Hỗn Nguyên Đỉnh của ngươi sẽ bị thành Ngọc Kinh đánh tan thành từng mảnh, Lục Đạo Thiên Luân của ngươi, Hồng Chung Vũ Trụ của ngươi cũng không chịu nổi một đòn trước mặt thành Ngọc Kinh. Thành Ngọc Kinh có thể vượt qua mười sáu kỷ nguyên vũ trụ, vượt qua mười sáu dòng sông Hỗn Độn, thứ nó đang chở không phải là bọn ta, mà là mười sáu kỷ nguyên vũ trụ, là lịch sử và nền văn minh suốt trăm tỉ năm qua.
Hắn thu hồi tầm mắt, mí mắt cụp xuống:
- Nó mạnh mẽ đến mức nào, ngươi chẳng thể tưởng tượng nổi.
Tân Mục cười phá lên, nói:
- Hai vị đạo huynh mời ta tới là để khoe khoang sự hùng vĩ và tráng lệ của thành Ngọc Kinh sao?
Công tử Lăng Tiêu lắc đầu, nói:
- Tất nhiên là không. Dù gì ngươi và ta cũng là sư huynh đệ, đồng môn cùng sư phụ, không phải quan hệ mà người bình thường có thể so sánh được. Nếu như trận chiến này ngươi thua, ta và lão Tứ sẽ không làm khó Diên Khang của ngươi, ngươi có thể yên tâm. Tân Mục thản nhiên nói:
- Hai vị đạo huynh rộng rãi độ lượng, khiến người ta bội phục.
- Không phải là rộng rãi độ lượng.
Công tử Lăng Tiêu thờ ơ nói:
- Là bởi vì sau trận chiến này, người thất bại là sư đệ sẽ bị bọn ta đánh về quá khứ, mà người thành đạo trong suốt ba tỉ năm rưỡi tích lũy của Diên Khang cũng đều sẽ bị chôn vùi. Diên Khang sẽ không gượng dậy nổi, biến pháp Diên Khang cũng chỉ là bong bóng trong mơ, không còn thực lực uy hiếp đến thành Ngọc Kinh. Đến lúc đó, ta bỏ mặc bọn họ, đó không phải là độ lượng.
Công tử Lăng Tiêu nói tiếp:
- Sư đệ giết chết Vô Nhai, diệt trừ Nhị tỷ, san bằng thế lực của Vô Nhai lão nhân, cho dù là người thành đạo của thành Ngọc Kinh ta giáng xuống, gánh nặng của vũ trụ này cũng sẽ không bởi vậy mà tăng lên. Cho nên, sự giáng xuống của thành Ngọc Kinh sẽ không rút ngắn tuổi thọ của kỷ nguyên thứ mười bảy, bọn ta sẽ có đủ thời gian để nghiên cứu xem làm thế nào để xóa bỏ đại kiếp hủy diệt, làm thế nào để vượt qua đại kiếp sáng sinh.
- Vả lại, lão Thất ngươi quay trở về quá khứ, người thành đạo Diên Khang thân tử đạo tiêu, trả lại năng lượng cho trời đất cũng sẽ kéo dài tuổi thọ cho kỷ nguyên này.
Công tử Lăng Tiêu mỉm cười, nói:
- Lão Thất, ngươi diệt trừ hai kẻ địch mạnh có thể uy hiếp đến thành Ngọc Kinh là Vô Nhai và Nhị tỷ, giúp cho thành Ngọc Kinh có thể giáng xuống, cống hiến của ngươi cho Di La Cung thậm chí còn trên cả hai vị sư huynh là bọn ta, khiến ngu huynh hổ thẹn.
Tân Mục nhíu mày, cười mà như không cười, nói:
- Hai vị đạo huynh đã bắt đầu học thuật công kích lòng người của ta rôi sao? Xem ra trong ba tỉ năm rưỡi đối đầu với nhau này, hai vị sư huynh càng ngày càng hiểu ta.
- Có gì nói nấy mà thôi.
Công tử Lăng Tiêu nói:
- Căn cơ của thành Ngọc Kinh còn đó, việc gì phải công kích lòng người? Bọn ta chưa từng nghĩ như vậy, thế nhưng quả thật lời nói của bọn ta chẳng khác nào đang đâm vào tim của sư đệ ngươi.