Chương 2777: Phù văn Hỗn Độn, Nguyên
Chương 2777: Phù văn Hỗn Độn, NguyênChương 2777: Phù văn Hỗn Độn, Nguyên
Tân Mục sớm đã nhận ra được điều này, cho nên mới lựa chọn con đường thần thông lập đạo, dùng thân thông bổ sung cho con đường của Kiếm Đạo. Trong chiêu thức Kiếm Đạo của hắn, phần lớn đều là thần thông.
Công tử Tử Tiêu búng tay phủi kiếm, lạnh lùng nói:
- Lão Thất, ta biết về nhược điểm của Kiếm Đạo sớm hơn cả ngươi, cũng hiểu sâu hơn cả ngươi!
- Kengl
Tiếng kiếm vang lanh lảnh khiến Tân Mục biến sắc.
- Cho nên ta dùng phù văn Hồng Mông để bù đắp lại yếu điểm này của Kiếm Đạo, nền tảng của một nhát kiếm của ta đều là phù văn Hồng Mông. Ta dung hợp Kiếm Đạo và đại đạo Hồng Mông của sư phụ lại với nhau, hóa thành Kiếm Đạo Hồng Mông.
Công tử Tử Tiêu nheo mặt nhìn mũi kiếm của thanh kiếm. Mũi kiếm xuất hiện một điểm tử quang, thanh kiếm rung lên khiến tử quang kia cũng lơ lửng không cố định!
Xoeẹt xoẹt xoẹt xoẹtl
Vô số kiếm ý trong cơ thể Tần Mục bộc phát, xé tan cả người hắn!
Công tử Tử Tiêu lạnh lùng nói:
- Người trúng Kiếm Đạo Hồng Mông của ta, tất cả đại đạo bên trong cơ thể đều sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ, cho dù ngươi sống lại thì cũng sẽ vẫn bị cắt nát một lần nữa.
Tân Mục lại hóa thành một đám nguyên khí Hỗn Độn, đạo âm cuồn cuộn truyền ra khỏi hỗn độn:
- Ta tu thành đạo thể Hồng Mông, nguyên thân Hồng Mông, luyện thành đại đạo Quy Khư, có được cây thế giới, bất tử bất diệt...
Xoet...
Vô số kiếm quang Hồng Mông trong đám nguyên khí Hỗn Độn kia bắn ra khắp bốn phương tám hướng, cắt nát hắn một lần nữa.
Công tử Tử Tiêu lắc đầu, nói:
- Trúng kiếm của ta, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở trong trạng thái này. Lão Thất, đây là kiếm thành đạo của ra, có thể coi là kiếm thức thứ ba mươi sáu của ta, mà bên trên đó còn có bốn kiếm thức nữa. Tuy không giết được ngươi, nhưng ngươi cũng có thể làm gì được đây?
Đạo thụ Kiếm Đạo, đạo hoa Kiếm Đạo, đạo quả Kiếm Đạo và kiếm thức thứ bốn mươi đỉnh điểm chính là thứ mà ngay chủ nhân Di La Cung cũng không thể tu thành Kiếm Đạo Thánh Điện hay là Kiếm Đạo Điện như của hắn!
Chỉ riêng mỗi kiếm thành đạo mà Tân Mục đã không thể chống lại!
Đám nguyên khí Hỗn Độn kia không ngừng dao động, Tân Mục thử khôi phục lại nhục thân và nguyên thần hết lần này đến lần khác, thế nhưng cũng lại bị hủy diệt hết lần này đến lần khác.
- Ngươi và ta là đồng môn, nếu như ngươi làm được đến bước Hỗn Độn thành đạo, tu thành đại điện, vậy thì ta không thể làm gì được ngươi, thế nhưng ngươi vẫn chưa thật sự trở thành Thất công tử.
Công tử Tử Tiêu thu kiếm, xoay người rời đi:
- Chưa trở thành công tử, ngươi không phải là đối thủ của ta, song trở thành công tử, ngươi sẽ chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn bọn ta quét sạch người thành đạo của Diên Khang, sau đó giáng xuống kỷ nguyên thứ mười bảy. Lão Thất, ngươi thua rồi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía dòng sông Hỗn Độn phía bên ngoài Di La Cung, sau đó tái mét mặt mày.
Tần Mục vẫn đang giấy giụa trong uy năng đến từ kiếm thành đạo của hắn, cứ hủy diệt rồi lại hồi sinh hết lần này tới lần khác, thế nhưng điều kỳ lạ chính là, dị tượng mười sáu dòng sông Hỗn Độn phong tỏa Di La Cung vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại!
Nếu như Tần Mục hoàn toàn bị nhốt trong kiếm chiêu kia của hắn, vậy thì khuynh hướng vận động hỗn loạn của đại kiếp hủy diệt trong mười sáu kỷ nguyên vũ trụ sẽ dừng lại, không còn phong tỏa như vậy nữa, thế nhưng trận hỗn loạn này vẫn đang tiếp tục có thể chứng minh cho một điều.
Kiếm chiêu kia của hắn không thể hoàn toàn nhốt được Tần Mục, Tân Mục vẫn còn dư sức!
Công tử Tử Tiêu đột ngột xoay người lại, chỉ thấy đám nguyên khí Hỗn Độn kia đã không còn có bất cứ biến hóa gì nữa, mà đã ngừng lại.
- Bảy vị công tử của Di La Cung tưởng chừng đều có thành tựu của riêng mình, thế nhưng thật ra đều được xây dựng trên nền tảng phù văn Hồng Mông.
Giọng nói của Tân Mục vọng ra từ đám nguyên khí Hỗn Độn kia:
- Lý giải nông sâu về phù văn Hồng Mông và đạo lý Hồng Mông sẽ đại diện cho trình độ cao thấp của tu vi. Đạo hạnh của Đại công tử Thái Thượng là thâm sâu nhất, Nhị công tử Vô Cực cố gắng thoát khỏi hệ thống phù văn Hồng Mông, đi được xa nhất. Xét về đạo hạnh, quả thật ta không so được với các ngươi, thế nhưng ta mới là người duy nhất thoát ly hẳn khỏi hệ thống phù văn Hồng Mông.
Công tử Tử Tiêu biến sắc, vung kiếm lên, từng đường kiếm quang trong vô số dị vực Đại La Thiên vù vù bay tới, đâm vào. trong đám nguyên khí Hỗn Độn kia.
Có điều từng đường kiếm quang đâm vào trong nguyên khí Hỗn Độn kia lại giống như một đi không trở lại!
Đám nguyên khí Hỗn Độn kia dần dần tiêu tán, bóng dáng của Tần Mục ngày một rõ ràng:
- Sư phụ không đạt được thành tựu của bảy vị công tử, thế nhưng lĩnh ngộ của lão nhân gia hắn về đại đạo Hồng Mông lại ở trên chúng ta, đây chính là nguyên nhân vì sao chúng ta không thể vượt qua hẳn. Nhị công tử Vô Cực muốn bước ra khỏi cái bóng của hắn, lựa chọn con đường Quy Khư thành đạo. Thế nhưng nền tảng Quy Khư thành đạo của nàng vẫn là phù văn Hồng Mông, song ta thì khác. Từ nên tảng phù văn Hồng Mông, ta phát triển ra phù văn Hỗn Độn. Ta gọi loại phù văn Hỗn Độn này là...
Bóng dáng của hắn xuất hiện, ngửa mặt nhìn kiếm thành đạo do công tử Tử Tiêu đâm tới.
Tân Mục giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy đường kiếm quang kia, trên gương mặt nở một nụ cười:
- Nguyên.