Chương 2788: Kiếm Đạo vô thượng
Chương 2788: Kiếm Đạo vô thượngChương 2788: Kiếm Đạo vô thượng
Uy lực thần thông Kiếm Đạo của công tử Tử Tiêu vẫn vô cùng cường đại, song công tử Lăng Tiêu vẫn có thể nhạy bén nhận ra được chút biến hóa tâm lý nho nhỏ của công tử Tử Tiêu từ thân thông Kiếm Đạo của hắn.
Biến hóa tâm lý thường phản ánh một điểm rất nhỏ trên thần thông, mặc dù uy lực của thần thông không thay đổi, thế nhưng dao động của đạo tâm sẽ ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của đạo pháp.
Mặc dù thực lực của công tử Tử Tiêu không kém hơn hắn, thế nhưng đạo tâm lại có khuyết điểm, mà Tân Mục loại là một con quái vật có sở trường khống chế lòng người, điều này khiến hắn không khỏi lo lắng cho sự an nguy của công tử Tử Tiêu.
- Lão Thất dùng một loại thủ đoạn quái dị quấy nhiễu đạo tâm của lão Tứ, mà loại thủ đoạn này lại biến hóa trong âm thâm, ngay từ khi bọn họ bắt đầu giao thủ đã ảnh hưởng đến đạo tâm của lão Tứ, chẳng qua trước đó không hề có biểu hiện, đến tận bây giờ mới bắt đầu biểu hiện ra.
Trong lòng hắn càng ngày càng trĩu nặng. Chắc hẳn Tân Mục đang sử dụng đại đạo Thần Thức hoặc đại đạo Luân Hồi để chậm rãi ảnh hưởng lên công tử Tử Tiêu, hơn nữa ngoại trừ việc sử dụng thân thông hữu hình bên ngoài ra thì Tân Mục còn sử dụng thần thông vô hình như thần thông Thần Thức và thần thông Luân Hồi để công kích vào đạo tâm của công tử Tử Tiêu.
Lúc bắt đầu loại ảnh hưởng này cực kỳ chậm chạp, song theo thời gian dần trôi, ảnh hưởng sẽ ngày một lớn hơn.
- Vả lại, thực lực của lão Thất không bằng lão Tứ. Theo lý mà nói, lão Thất sẽ thua rất nhanh, thế nhưng lão Thất lại có thể kiên trì lâu đến như vậy, chứng tỏ thực lực của lão Thất cũng đang không ngừng tiến bộ. Hắn...
Khóe mắt hắn co giật, nhớ đến điển tịch mà công tử Hỗn Độn để lại trong đạo tàng của Di La Cung.
Tất cả mọi người của Di La Cung, bao gồm cả chủ nhân Di La Cung, đều để lại thần thông đạo pháp của mình trong đạo tàng, mà công tử Hỗn Độn cũng để lại điển tịch của mình, rất nhiều người đều từng đọc qua.
Sau khi đọc xong điển tịch của công tử Hỗn Độn, chủ nhân Di La Cung trầm mặc một hồi lâu, sau đó nói với bọn họ, điển tịch của công tử Hỗn Độn thâm sâu đến mức ngay cả hắn cũng không thể hoàn toàn lý giải được.
Công tử Lăng Tiêu cũng từng đọc điển tịch đó, nhưng lại chẳng hiểu gì.
Chủ nhân Di La Cung từng nói với bọn họ, chữ viết trong sách đều dùng đại đạo Hỗn Độn để viết, mà phù văn của đại đạo Hỗn Độn tên là Nguyên, là loại phù văn vượt trên cả phù văn Hồng Mông.
Nếu như hoàn thiện Nguyên, vậy thì công tử Hỗn Độn sẽ đạt tới một loại thành tựu mà ngay cả hắn cũng không tài nào làm được. Có điều con đường này cực kỳ gian nan, hắn không cho rằng có người có thể đạt được loại thành tựu này.
Lúc đó, công tử Lăng Tiêu và mọi người không hề ý thức được sự đáng sợ của Nguyên, mỗi một người trong số bọn họ đều có thành tựu của riêng mình, hơn nữa thành tựu đó còn là thứ mà ngay cả chủ nhân Di La Cung cũng không thể đạt được. Bọn họ cho rằng Nguyên của công tử Hỗn Độn cũng giống như đại đạo Quy Khư của Nhị công tử hay Kiếm Đạo của Tứ công tử.
Hiện giờ xem ra, suy nghĩ năm đó của bọn họ ngây thơ đến nhường nào.
E rằng lời khen ngợi của chủ nhân Di La Cung với Nguyên chính là lời khen ngợi với đại đạo Hỗn Độn toàn diện vượt trội hơn cả đại đạo Hồng Mông!
- Lão Thất của bây giờ không thể nào mạnh như vậy được, song dưới sự tôi luyện của lão Tứ, hắn đang ngày một trở nên cường đại hơn!
Hắn ngăn cản một đợt kiếm chiêu khác, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể tìm thấy Di La Cung đang ở đâu.
Bên trong Di La Cung, kiếm quang lập lòe. Nhát kiếm của công tử Tử Tiêu đâm trúng Tần Mục, song bên tai hắn cũng đột nhiên văng vẳng tiếng đàn, đó chính là tiếng đàn của thê tử đã khuất của hẳn. Tiếng đàn đó không phải là có ai đó đang gảy Tử Tiêu Chứng Đạo Khúc, mà là tiếng đàn vọng ra từ trong đạo tâm của hẳn, dù rằng hắn không muốn nghe, song cũng không có cách nào ngăn cản được loại âm thanh này.
Chắc hẳn Tân Mục có thần thông công pháp gì đó nhắm vào nhược điểm trong đạo tâm của hắn, đánh vào đạo tâm của hắn, khơi dậy nỗi nhớ nhung với thê tử đã khuất trong hắn.
Trong trận quyết chiến sinh tử này, hắn cố gắng không để đạo tâm bị ảnh hưởng, song kết quả vẫn bị ảnh hưởng.
Hắn thành đạo nhờ Tử Tiêu Chứng Đạo Khúc của thê tử. Khúc đàn này đã khắc sâu vào trong đạo tâm đạo pháp của hắn. Hắn có thể cắt bỏ khuyết điểm trong đạo tâm của mình, nhưng mãi lại chẳng thể xuống tay.
Bất chợt, tiếng chuông vang lên cùng lúc với khúc đàn trong đạo tâm của hắn, Hồng Chung Vũ Trụ đánh trúng người hắn. Công tử Tử Tiêu bật ra một tiếng kêu đau đớn, ngã ngược về phía sau, bay ra khỏi Di La Cung, rơi xuống một dòng sông Hỗn Độn.
Hắn đang định lao trở về Di La Cung thì chợt sững sờ, cúi đầu nhìn xuống dòng sông. Hắn nhìn thấy thê tử của mình.
Dòng sông này là đại kiếp hủy diệt của kỷ nguyên thứ mười.
Trong dòng sông ấy, hắn nhìn thấy bản thân say mê với kiếm, điên điên dại dại, không còn để ý đến thê tử, thế nhưng thê tử của hắn vẫn luôn bên cạnh hắn, chăm sóc cho hắn.