Chương 2822: Biệt lai vô dạng? (2)
Chương 2822: Biệt lai vô dạng? (2)Chương 2822: Biệt lai vô dạng? (2)
Thời gian sáu tỉ năm nhanh chóng qua đi, Di La Cung xâm nhập, cây thế giới tái sinh, tương lai ba tỉ năm rưỡi sau đó cũng lọt vào trong tâm mắt của hắn.
Ánh mắt của hắn khựng lại, nhìn về phía Tân Mục đã trở về quá khứ, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước.
Đó là tương lai mà ngay cả Tân Mục cũng chưa trải qua. Tương lai ấy rực rỡ sắc màu, thậm chí còn đặc sắc hơn cả khi Tần Mục còn ở đó. Có điều khi không ngừng đưa mắt nhìn về phía tương lai xa hơn, trái tim của chủ nhân Di La Cung dần run lên.
Sau một trăm tỉ năm, mức độ rộng lớn của vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy đã vượt xa kỷ nguyên thứ nhất, thế nhưng vũ trụ này vẫn không hề có xu hướng ngừng mở rộng.
Sau hai trăm tỉ năm, không có lấy một người thành đạo mới nào được sinh ra.
Sau ba trăm tỉ năm, mức độ rộng lớn của vũ trụ khiến cho cầu Linh Năng Đối Thiên mất đi ánh sáng, không thể tiếp nối với các thế giới khác, chỉ có người thành đạo mới có thể băng qua vùng tinh không vô tận, tìm kiếm đạo hữu của mình.
Thế nhưng ngay cả người thành đạo muốn tìm kiếm hay thăm hỏi bằng hữu cũng phải tiêu tốn một thời gian cực kỳ dài. Khi đó, vũ trụ cũng đã không còn thần thông giả, bởi vì linh khí linh lực trong trời đất cũng trở nên vô cùng mỏng manh dưới sự kéo dãn khi vũ trụ mở rộng.
Sau bốn trăm tỉ năm, hầu hết các vì sao trong vũ trụ đều đã bị dập tắt, bốc hơi, vũ trụ vốn dĩ phát ra thứ ánh sáng rực rỡ muôn màu cũng dần trở nên ảm đạm.
Sau năm trăm tỉ năm, vầng mặt trời cuối cùng cũng mất đi ánh sáng, thánh địa duy nhất còn sót lại cũng chậm rãi mất đi năng lượng theo thời gian dần trôi.
Nguyên Giới sụp đổ, Huyền Đô tan rã, U Đô không còn tồn tại, Thiên Âm Giới bốc hơi sạch sẽ, từng vùng chư thiên đều hướng về hư không cuối cùng.
Sau sáu trăm tỉ năm, chủ nhân Di La Cung nhìn quanh, thánh địa cuối cùng cũng bị dập tắt.
Vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy trở thành một vùng tối đen như mực, chỉ còn lại vài tia sáng thỉnh thoảng lóe lên, đó chắc hẳn là thứ ánh sáng cuối cùng của những người thành đạo.
Hắn tiếp tục nhìn về phía trước, thứ ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong bóng tối của người thành đạo cũng dần trở nên ít ỏi.
Hắn nhìn về phía điểm cuối của bóng tối, ánh sáng cuối cùng của người thành đạo ở nơi đó cũng biến mất, toàn bộ vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy hoàn toàn bị san phẳng, trở thành một lớp màng vô cùng mỏng manh, không hề có tận cùng.
Tất cả vật chất đều tan rã, phân tách thành những hạt vật chất nhỏ nhất, phân bố đều trên lớp màng vũ trụ mỏng manh kia.
Vũ trụ triệt để hư không hóa.
Tất cả đều bị hủy diệt.
Phụt.
Chủ nhân Di La Cung phun ra máu, vũ trụ bị hủy diệt sau tám trăm tỉ năm hoàn toàn đánh tan đạo tâm của hắn, khiến tất cả sự kiên trì và lý tưởng của hắn đều trở nên vô dụng vào giờ phút này.
Thần thông của hắn, đạo pháp của hắn đều không có tác dụng gì!
Bấy lâu nay hắn vẫn chuẩn bị để ứng phó với đại kiếp hủy diệt và đại kiếp sáng sinh, thế nhưng khi đối mặt với trận đại kiếp diệt vong này, tất cả sự chuẩn bị trước giờ của hắn đều trở nên vô dụng, vả lại hẳn cũng không nghĩ ra được bất kỳ cách nào có thể giải quyết được sự diệt vong này.
Hắn ngẩn ngơ bước ra khỏi phía trước đại kiếp sáng sinh của kỷ nguyên thứ mười bảy, quay trở về đại kiếp hủy diệt của kỷ nguyên thứ mười sáu, quay trở về Di La Cung.
Hắn im lặng, vắt óc suy nghĩ, tìm kiếm đối sách, thế nhưng dù cho hắn vắt kiệt trí tuệ thì từ đầu đến cuối cũng không tìm ra được con đường giải quyết chuyện này!
Tất cả con đường của hắn đều đã sai, bởi lẽ đối mặt với trận đại kiếp diệt vong cuối cùng, tất cả nỗ lực đều là phí công vô ích.
Hắn nhớ lại sự kiên trì của bản thân trong suốt mười sáu kỷ nguyên vũ trụ đã qua, cảm thấy thất vọng bế tắc.
Hắn cảm nhận được đạo tâm của mình bắt đầu tan vỡ, bắt đầu sụp đổ, lý tưởng mà bản thân hẳn kiên trì bắt đầu vỡ vụn.
Không còn đường nữa rồi.
Chủ nhân Di La Cung triệu tập tất cả công tử, điện chủ và người thành đạo của Di La Cung tới. Tân Mục cũng có mặt ở đó, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Linh Quân, im lặng không nói gì.
Chủ nhân Di La Cung nói với bọn họ rằng, kỷ nguyên thứ mười bảy trong tương lai chắc chắn sẽ hủy diệt, bảo bọn họ quay trở về thời đại mà bọn họ sinh ra, không cần phải đi tới tương lai nữa.
Trên dưới Di La Cung đưa mắt mình nhau, không biết vì sao sư phụ lại nói ra những lời như vậy.
Chủ nhân Di La Cung uể oải chán nản ngồi bất động ở nơi đó, không hề đáp lại câu hỏi nào của mọi người. Trên dưới Di La Cung loạn cả lên, cuối cùng chủ nhân Di La Cung đứng dậy rời đi. Hắn băng qua từng dòng sông Hỗn Độn, Thái Thượng đi theo sau hắn, nhìn hẳn trả lại đạo hạnh của bản thân cho từng vũ trụ.
Đợi đến khi hắn bước tới Di La Cung của kỷ nguyên thứ nhất, máu thịt trên cơ thể hắn dần biến mất.