Chương 2827: Mục Thân (3)
Chương 2827: Mục Thân (3)Chương 2827: Mục Thân (3)
Vô Nhai lão nhân nói:
- Hệ thống Đạo Cảnh Tổ Đình cũng là hệ thống Đạo Cảnh. Những người thành đạo bên trong của Diên Khang có thể thay đổi thành phương thức thành đạo bên ngoài, lạc ấn Đại La Thiên của bản thân vào Chung Cực Hư Không. Mà đại đạo Quy Khư của công tử Cô Cực có thể cắn nuốt Chung Cực Hư Không, cộng thêm ta và người thành đạo của Di La Cung, vậy thì nhất định có thể ngăn chặn được xu thế mở rộng này.
Cuối cùng những người đứng đầu của kỷ nguyên thứ mười bảy cũng bắt tay với nhau, được gọi là liên minh Di La Cung lần đầu tiên.
Từng vùng Đại La Thiên đồng loạt xuất hiện trên không trung, lạc ấn trong Chung Cực Hư Không của vũ trụ này. Những con người mạnh mẽ nhất của kỷ nguyên thứ mười bảy cùng nhau ngăn cản sự xuất hiện của diệt vong, cho nên đây chính là lân thử nghiệm thứ nhất.
Thế nhưng quá trình mở rộng của Chung Cực Hư Không lại không hề dừng lại như những gì bọn họ dự đoán, cũng không bị người thành đạo đè sập rồi hóa thành hỗn độn.
Sức mạnh của hư không vẫn đang lớn lên, Chung Cực Hư Không và ba mươi lăm tầng hư không khác dung hợp lại với nhau, cho nên đừng nói đến việc hàng ngàn hàng vạn Đại La Thiên của người thành đạo không thể đè sập Chung Cực Hư Không, thậm chí ngay cả Đại La Thiên của bọn họ cũng bị xé nát, mở rộng ra phía bên ngoài theo sự mở rộng của hư không!
Trong liên minh Di La Cung lần thứ hai, công tử Vô Cực nói:
- Tu luyện đại đạo Quy Khư có thể khắc chế hư không, từ đó mới có thể không ngừng cắn nuốt hư không, khiến cho xu thế mở rộng của hư không dừng lại.
Nàng không hề giữ lại chút gì, truyền thụ đại đạo Quy Khư của mình cho thế nhân.
Lần thử nghiệm thứ hai của người thành đạo bắt đầu, thế nhưng thời điểm từng Đại Uyên Quy Khư xuất hiện trong hư không, cố gắng nuốt chửng hư không, Đại Uyên Quy Khư lại không ngừng tự bốc hơi, phân giải.
Bảy mươi tỉ năm sau, lần thử nghiệm thứ hai kết thúc trong thất bại.
Trong liên minh Di La Cung lần thứ ba, Lam Ngự Điền nói:
- Diên Khang thành đạo bên trong, bên trong ẩn chứa vũ trụ càn khôn, có thể tránh được việc bị hư không hóa.
Thế nhưng vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy lúc bấy giờ đã bước sang năm thứ ba trăm tỉ, linh lực linh khí trong trời đất đã trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết, đừng nói đến người thành đạo, ngay cả thần thánh mới cũng trở nên ngày càng ít ỏi, thân thông giả trở thành lực lượng mạnh nhất trên thế gian.
Không có người thành đạo mới.
Sau liên minh Di La Cung lần thứ ba lại xảy ra một trận chiến cướp đoạt thánh địa, cuối cùng trận chiến thánh địa đó cũng kết thúc.
Trận chiến thánh địa đó đi đến hồi kết không phải là do những người đứng đầu vũ trụ này lấy lại được lý trí, mà là do mức độ rộng lớn của vũ trụ.
Vũ trụ bao la khiến cho việc khởi xướng chiến tranh cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Cây cầu Linh Năng Đối Thiên là thứ tiên phong trong việc dẫn đến sự thay đổi vê chất trong biến pháp Diên Khang, thế nhưng giờ đây lại chẳng có lấy một chút tác dụng nào. Khoảnh khắc cây cầu Linh Năng Đối Thiên giữa hai chư thiên gân nhất bị cắt đứt, việc đi đến những chư thiên khác trở thành một hy vọng xa vời.
Mối liên hệ giữa các chư thiên với nhau cũng dần dần biến mất.
Tuyệt vọng bao trùm khắp các chư thiên.
Đúng lúc này, Đạo Thánh tìm đến Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền, nói:
- Sau khi được cứu ra, ta đã đi trộm rất nhiều bảo vật của Vô Nhai lão nhân và Di La Cung, sau đó giấu trong không gian hỗn loạn của Hỗn Độn. Có lẽ những dị bảo đó có thể tản ra linh lực linh năng, giúp trì hoãn trận đại kiếp diệt vong này một khoảng thời gian.
Hư Sinh Hoa lắc đầu nói:
- Bao nhiêu dị bảo cũng chỉ có thể kéo dài được một thời gian rất ngắn.
- Nếu như là dị bảo của Hỗn Độn thì sao?
Đạo Thánh nói:
- Hỗn Độn nói với ta, hắn và nữ nhi của hắn từng đi thu thập dị bảo trong dòng sông Hỗn Độn khi đại kiếp hủy diệt của mười sáu kỷ nguyên vũ trụ ập đến, sau đó chia ra giấu trong không gian hỗn loạn và khu vực phế tích, có lẽ tương lai sẽ có tác dụng, giải quyết được chuyện cấp bách.
Hư Sinh Hoa và Lam Ngự Điền nghe Vậy, trái tim như run lên, bèn chia nhau tới khu vực phế thải và không gian hỗn loạn.
Cho dù là hai người thành đạo mạnh mẽ nhất, thế nhưng bọn họ cũng phải mất mấy chục vạn năm mới tới được hai nơi đó.
Dị bảo mà Hỗn Độn và nữ nhỉ của hẳn cất giấu trở thành cọng rơm cứu mạng vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy. Sau khi lấy dị bảo của Hỗn Độn rồi mang về các thánh địa, linh lực linh khí của các thánh địa lại đồi dào trở lại, kéo dài sinh mệnh cho vũ trụ này.
Thế nhưng dị bảo của Hỗn Độn cũng sẽ có một ngày tiêu hao hết linh lực linh khí.
Ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ tới.
Vào năm thứ bốn trăm tỉ, hầu hết các ngôi sao trong vũ trụ đều đã bị dập tắt, bốc hơi, chỉ còn sót lại những vùng thánh địa vẫn đang phát ra linh lực linh năng, duy trì sự sống.
Ngày hôm ấy, một đợt chấn động kỳ lạ bỗng ập tới từ bên trong vũ trụ, sau đó lan rộng ra khắp nơi.
Lam Ngự Điền cảm nhận được làn sóng dao động kia, bèn nói với Hư Sinh Hoa: