Chương 312: Trấn tỉnh quân
Chương 312: Trấn tỉnh quânChương 312: Trấn tỉnh quân
Tần Mục lòng dạ rối bời.
Tân Hán Trân, Tân Thanh Phong?
Hắn đọc cuốn gia phả lấy từ trong thư phòng có ghi các nhân vật mạch Khai Hoàng, trang cuối cùng của gia phả ghi là: "Đời một trăm lẻ bảy, con trai của Hán Trân, Phụng Thanh."
Tân Phụng Thanh là con trai của Tần Hán Trân. Vậy lời nói của thứ kì quái trườn từ trên cây xuống là có ý gì?
Cô ta gọi ai là Tân Hán Trân?
Ai là Tân Phụng Thanh trong lời nói của cô ta?
Tần Mục toàn thân run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn là Tân Phụng Thanh, người trong cây là Tân Hán Trân!
Người cuối cùng trong gia phả Khai Hoàng Tần thị chính là hắn, còn người trong cây là phụ thân của hắn!
Người nhập với cây cổ thụ kia chính là phụ thân hắn sao? Là người thân mà hẳn ngày đêm mong nhớ sao?
Là người thân thiết nhất của hắn!
Tại sao lại thành ra thế này?
Tân Mục không ngừng nói với bản thân mình phải bình tĩnh, Mã gia từng nói với hắn bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều phải trấn tĩnh, chỉ cần vẫn còn lí trí cho dù gặp phải đại nạn diệt thế, gặp phải cục diện chắc chắn phải chết cũng có thể tìm được một tia hi vọng sống!
Ông nội què từng nói với hắn, bất cứ lúc nào cũng phải mỉm cười, duy trì lạc quan, không những có thể đánh lừa kẻ địch, đồng thời cũng khiến tâm trạng mình vui vẻ. Cho dù bị chém mất một chân cũng phải nở nụ cười mộc mạc nhất, như thế mới có cơ hội trốn thoát.
Tư bà bà cũng từng nói với hắn, cho dù trong tim có một con ác ma đen tối thì cũng phải kiên cường, nếu tâm loạn thì mọi thứ coi như chấm dứt.
Lúc này Tần Mục tuy biết rằng nguy hiểm đang cận kề nhưng hắn không thể nào trấn tĩnh được.
Phụ thân của hắn, người thân nhất chưa từng gặp mặt trở thành bộ dạng thế này, hắn không thể làm giống như Mã gia, Tư bà bà và ông nội què nói.
Tân Mục cố gắng trấn tĩnh tinh thân, không nghĩ về người trong cây, không quan tâm tới hắn, cố kìm chế run rẩy.
Đột nhiên hắn cảm thấy lòng bàn tay mình hơi đau, hắn liền nắm chặt hai tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, có máu tươi chảy xuống theo nếp nhăn trên tay. Tân Mục ngẩng đầu nhìn kẻ thần bí đang trườn từ trên cây xuống.
Kẻ đang trườn từ trên cây xuống nửa rắn nửa người, thân hình cực lớn, mặc dù nửa người là rắn nhưng lại không có vảy, nửa người còn lại là một cô gái rất xinh đẹp, yêu kiêu nhưng giọng nói của cô ta lại là giọng đàn ông.
Những nơi cô ta trườn qua đều có dịch dính chảy xuống, rất giống với dáng vẻ khi Tân Mục hóa thành trạng thái Trấn Tỉnh Quân nhưng hình thái Trấn Tinh Quân của cô ta nguyên thủy hơn.
Phía sau cổ cô ta mọc ra một thứ giống như màng thịt, khi nói, màng thịt mở ra, giống như hai chiếc quạt xòe ra cắm vào hai bên cổ, cao hơn đầu, rung lên phát ra âm thanh không ngớt.
Hình như cô ta không thể mở miệng nói mà phải rung màng thịt sau cổ để lên tiếng, vì thế giọng nói rất kì quái, khó nghe.
Màng thịt chắc là dây thanh quản của cô ta, trên đầu nó có mọc ra xương gai dài hơn hai tấc giống như những ngọn giáo, khi xòe ra, trên màng thịt xuất hiện hoa văn hình nhãn câu màu đen, giống như hai con mắt quái dị đang nhìn vào người đối diện.
Theo như Tần Mục biết, hình thái Trấn Tinh Quân có hai loại, một loại là hình thái Trấn Tinh Quân đơn thuần, không có Cửa Thừa Thiên và tay cầm quyển kinh; một loại là của Tân Mục, sau lưng có Cửa Thừa Thiên, tay cầm quyển kinh.
Còn sinh linh kì quái trước mặt, hình thái của cô ta nguyên thủy hơn, không giống như tu luyện ra vậy mà giống như sinh ra đã thế. Đây là một sinh linh U Đô thậm chí có thể là thần linh!
Cô ta không phải chủ nhân của kẻ có hai con mắt cách nhau hai trăm sáu mươi tư trượng!
"Ngươi và ta có giao ước rồi, Tân Hán Trân."
Cô ta bò xuống gốc cây, quấn quanh cây cổ thụ, gương mặt xinh đẹp kiêu kỳ ghé sát lại gương mặt của người trong cây, màng thịt sau đầu rung lên, phát ra âm thanh, cười nói:
"Ta và ngươi đã kí kết hiệp ước Thổ Bá, chỉ cần tìm được con trai Phụng Thanh của ngươi, ngươi sẽ buông xuôi tất cả theo ta tới U Đô, nói ra vị trí của Vô Ưu Hương. Bây giờ ngươi đã tìm được con trai ngươi, tâm nguyện đã hoàn thành, ngươi nên thực hiện lời hứa rồi."
Người trong cây không động đậy, ánh mắt vẫn nhìn Tân Mục, cơ thể hắn đã hóa thành cây, mắt cũng không nhìn rõ người trước mặt. Nhưng trong đôi mắt đã hóa thành cây một nửa có nước mắt rơi xuống.
Cơ thể dài thượt của sinh linh kì quái kia quấn hơn một vòng quanh cây cổ thụ, rời khỏi người trong cây, nhàn nhã trườn đi, âm thanh vẫn vang động trên cây, xa xôi bất định:
"Năm xưa khi ngươi xông vào thế giới U Đô, phá vỡ thành lũy phong ấn, ngươi thoi thóp thở, dung hợp với thần mộc này để kéo dài sinh mệnh cũng chỉ để nhìn mặt con trai ngươi, vì thế mới dùng mọi khả năng để bảo vệ tính mạng mình. Ta tới đây, luôn ở cạnh ngươi, ngươi hứa với ta rằng chỉ cần nhìn thấy con trai ngươi, ngươi sẽ buông xuôi tất cả, sinh mệnh, Vô Ưu Hương đều có thể từ bỏ. Ngươi đồng ý hiến dâng linh hồn ngươi cho Thổ Bá, đồng ý nói ra vị trí của Vô Ưu Hương, ta đồng ý với ngươi không lấy mạng ngươi."
Mặt cô ta đột nhiên đu từ trên cây xuống trước mặt Tần Mục, cơ thể khổng lồ từ từ chuyển động, cuộn một vòng xung quanh hắn, màng thịt rung lên phát ra tiếng cười quái dị:
"Lẽ nào bây giờ sau khi ngươi nhìn thấy con trai ngươi, ngươi muốn nuốt lời? Ngươi muốn thấy con trai ngươi chết trước mặt ngươi? Ha ha ha, một cơ thể thật thơm ngon, sinh mệnh trẻ tuổi. Ngươi mới mười sáu tuổi có đúng không? Ăn chắc chắn sẽ rất thơm ngon, nhiều nước..."
Trên trán Tân Mục mồ hôi lạnh vã ra như tắm, lập tức phát động Bá Thể Tam Đan Công, vận Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công, hóa thành hình thái Trấn Tỉnh Quân, giọng nói khàn khàn: "Tiền bốn, ta cũng là..."
"Ngươi cũng là hình thái Trấn Tinh Quân sao?"
Mình rắn của sinh linh U Đô kì quái kia đột nhiên giãn ra, xoạt một tiếng trườn khỏi cây cổ thụ hạ xuống mặt đất, đuôi rắn dài quấn quanh cây vẫn không hoàn toàn rơi xuống hắn.
Cô ta từ trên cao nhìn xuống thiếu niên nhỏ bé trước mắt, mỉm cười thú vị:
"Tên nhóc đáng thương, ngươi giở mấy trò vặt vãnh đó trước mặt ta thật nực cười, thật ấu trĩ. Ngươi không biết sao? Hình thái Trấn Tinh Quân thực ra là đang mô phỏng ta. Ta chính là..."
"Trấn Tinh Quân!"
Cô ta cúi người ghé sát trước mặt Tân Mục, muốn nhìn thấy vẻ hoảng sợ, bất an trên mặt thiếu niên này, muốn thấy mọi niềm tin đều sụp đổ chỉ còn lại tuyệt vọng. Tân Mục cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn bị cô ta nhìn ra sự sợ hãi xuất phát từ đáy lòng.
Trấn Tinh Quân hài lòng ngẩng đầu cười nói:
"Một tên nhóc thú vị, cố gắng làm ra vẻ người lớn nhưng lại thành ra vô tri và đáng yêu. Khi ngươi lên thuyền không phải có nói một câu tiếng U Đô đó sao? Ngươi chỉ biết một câu đó đúng không? Câu đó là Cửa Thừa Thiên. Ngươi thực sự tưởng rằng ta nghe xong câu đó liền rút lui cho ngươi lên thuyên sao?”
Tân Mục cố không run rẩy, trước mặt thần Trấn Tinh Quân, mọi suy tính của hắn đều hoàn toàn vô dụng!
Đúng như cô ta nói, hắn vẫn luôn cố gắng làm một người lớn, làm một người trưởng thành có thể gánh vác mọi thứ. Hắn học hành vi xử sự của người trong thôn, học cách làm của họ nhưng về bản chất hắn vẫn là một đứa trẻ!
Trước mặt Trấn Tinh Quân, mọi sự cố gắng, học tập, trưởng thành của hắn đều thật nực cười!
"Nể tình ngươi đang cố gắng tỏ vẻ người lớn, ta sẽ không làm khó ngươi."
Trấn Tinh Quân lại trườn lên cây, đuôi rắn quấn quanh thần thụ, giống như một cô gái ôm lấy người đàn ông mình yêu, màng thịt sau gáy xòe ra, rung lên, cười nói:
"Tần Hán Trân, cha con ngươi gặp nhau nên vui mừng mới phải, tại sao ta lại cảm thấy ngươi bi thương tới vậy? Đúng rồi, vì từ nay về sau các ngươi sẽ vĩnh viễn xa cách, một người sống, một người chết. Hi hi hi, ngươi cũng không cần phải như vậy..."
Cô ta trườn tới trước mặt người trong cây, ngẩng đầu nhìn hắn, mình rắn †rườn qua trước mặt hắn, chậm rãi nói:
"Ngươi hãy khai ra vị trí của Vô Ưu Hương, như thế con trai ngươi, người nhà ngươi còn cả tộc nhân của ngươi sẽ đều có thể tới U Đô bầu bạn với ngươi. Thật thú vị, loài người đáng thương dám giao dịch với thần, tưởng rằng có thể được lợi nào ngờ thua tất cả, mất sạch sẽ! Còn thứ ta dùng để giao dịch chẳng qua là tính mạng của ngươi mà thôi."
Cô ta tới bên phải người trong cây, không nhịn được cười, cười vô cùng vui vẻ, gương mặt ghé sát bên tai người trong cây nói:
"Ta dùng tính mạng của ngươi đổi lấy toàn bộ mạng người Vô Ưu Hương, gồm cả mạng con trai ngươi. Còn ngươi chỉ được nhìn con ngươi một lần. Đúng là kẻ phàm nhân ngu xuẩn, cho dù nắm giữ sức mạnh thần ma nhưng vẫn bị suy nghĩ ngu xuẩn của mình ảnh hưởng, vĩnh viên không thể đạt tới tâm cảnh của thần. Còn ngươi vì có hiệp ước Thổ Bá nên không thể làm trái lại lời thề."
Người trong cây bình tĩnh trở lại, há miệng nhưng lưỡi đã bị hóa thành gỗ, không thể lên tiếng.
Trấn Tinh Quân cười nói:
"Ngươi muốn nói gì?"
Người trong cây vẫn há miệng nhưng không nói được lời nào.
Trấn Tinh Quân ghé sát lại muốn nghe rõ hơn, hiếu kì nói:
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Người trong cây vẫn không nói lên lời.
Tân Mục chợt bình tĩnh lại, nói:
"Tinh quân, cha con tâm ý tương thông, ta nghĩ ta có thể nghe hiểu ông ấy định nói gì."
Trấn Tinh Quân nhìn hắn:
"Hắn không phát ra tiếng, sao ngươi có thể nghe được?"
Tân Mục nói:
"Tính mạng của hai cha con chúng †a đều nằm trong tay tinh quân, tinh quân còn sợ chúng ta giở trò gì sao?"
Trấn Tinh Quân nhìn hắn phì cười nói:
"Các ngươi không giở trò gì được. Ngươi lại đây, xem hẳn nói gì."
Tân Mục bước tới trước mặt người trong cây, nghiêng đầu lắng nghe, một lát sau nói:
"Ông ấy nói, mắt ông ấy không nhìn thấy, không nhìn rõ được mặt ta, vì thế không coi là nhìn thấy ta, vì thế hiệp ước Thổ Bá chưa có hiệu lực." Trấn Tinh Quân kinh ngạc cười nói:
"Thú vị đấy, không ngờ cha con ngươi quả nhiên tâm ý tương thông. Việc này đúng là hơi khó, hắn thi triển cấm thuật dung hợp với thân thụ, cấm thuật này tên là Khô Mộc Phùng Xuân, là một loại cấm pháp có thể mượn sinh mạng, chỉ có điều phản phệ quá mạnh. Không những nối liền sinh mệnh mà cả thân xác cũng nối liền. Phụ thân của ngươi đại chiến với với mấy vị thần kia khiến chúng hao tổn tới chết đồng thời cũng hao tổn chính bản thân mình, buộc phải dùng cấm thuật để kéo dài sinh mệnh, hiện nay hắn chỉ còn lại gương mặt là chưa hoàn toàn hóa gỗ, quá trình nghịch chuyển rất khó khăn nhưng không thể làm khó được ta, ai bảo ta tới từ U Đô, nắm giữ tính mạng..."
Màng thịt sau gáy cô ta xòe ra, để lộ hoa văn hình đôi mắt, hai luông ánh sáng từ trong hoa văn phóng ra, một trái một phải truyền vào cơ thể người trong cây, dần dần lớp gỗ trên người trong cây bong ra, da trên cổ của hắn đã xuất hiện đường vân của da chứ không phải vân cây.