Chương 343: Bí mật của tiểu ngọc kinh
Chương 343: Bí mật của tiểu ngọc kinhChương 343: Bí mật của tiểu ngọc kinh
"Bầu trời Thủy Kính này của Tiểu Ngọc Kinh đúng là bất phàm."
Tân Mục quan sát bầu trời Thủy Kính dưới chân Long Kỳ Lân, khen ngợi không dứt lời. Bầu trời Thủy Kính này đúng là kì diệu, nhìn từ dưới nhìn lên sẽ là bầu trời xanh biếc, buổi tối sẽ là bầu trời sao thăm thẳm. Tuy nhiên tới bầu trời Thủy Kính rồi mới phát hiện ra điều khác biệt.
Bầu trời Thủy Kính đỡ Tiểu Ngọc Kinh lên, tách khỏi trân thế, đứng ở đây nhìn xuống, có thể nhìn thấy mây trắng lượn lờ bay qua sông núi, mây tụ mây tan, thi thoảng để lộ ra núi non trùng điệp, sông dài uốn lượn.
"Bầu trời Thủy Kính này là bảo vật luyện bằng gì vậy?"
Tân Mục bất ngờ nhảy từ trên người Long Kỳ Lân xuống, đưa tay ra sờ, chạm vào giống như chạm vào nước. Hắn vốc một nắm, không ngờ có thể vốc lên trên lòng bàn tay, sau đó chảy xuống theo kế tay.
Tân Mục đứng dậy, giậm chân, bề mặt Thủy Kính liền có gợn sóng nhấp nhô, lan ra xung quanh.
"Kỳ lạ, không phải nước, cũng không phải không khí, rốt cuộc được luyện bằng dì thế?"
Hắn càng kinh ngạc hơn:
"Trên thế gian này lại có vật liệu luyện bảo mà ta không biết? Không được, nhất định phải làm rõ!"
Tân Mục vô cùng hào hứng, theo ông nội câm tu luyện kĩ xảo rèn sắt luyện bảo đã nhiều năm, hắn đã hình thành thói quen, lần này tới Tiểu Ngọc Kinh nhìn thấy vật liệu luyện bảo chưa từng gặp bao giờ, phải nhiên cứu rõ ràng, đương nhiên là do thói quen.
Hắn mở Bích Tiêu Thiên Nhãn, tỉ mỉ nghiên cứu cấu tạo của bầu trời Thủy Kính, định tìm kiếm cấu tạo của Thủy Kính trong các phù văn của bầu trời Thủy Kính, nhưng hắn phải thất vọng vì không tìm được phù văn của Thủy Kính.
"Không thể nào! Bầu trời Thủy Kính rõ ràng là một món bảo vật, nếu đã là bảo vật thì phải khắc ấn phù văn, tăng uy lực của bảo vậy, không thể nào không tìm nổi một chút phù văn!"
Tân Mục kinh ngạc, thuật phong ấn của thần hắn đã từng nhìn thấy, ví dụ như phong ấn tổ ong của không gian dưới lòng đất Minh Cốc, trong đó có khắc ấn phù văn thoáng ẩn thoáng hiện. Kĩ xảo rèn mà không gian Thủy Kính này dùng chắc không thể nào vượt qua phương pháp của thần chứ? Sao lại không nhìn ra bất cứ phù văn khắc ấn nào?
Long Kỳ Lân đã tới Tiểu Ngọc Kinh, đi lên một phi đảo tiên sơn trong không trung, Hùng Tích Vũ quay đầu lại nhìn, thấy Tần Mục vẫn đang "nghịch nước" trên bầu trời Thủy Kính, bất giác nói đùa:
"Vị Tần giáo chủ Tân Nhân Hoàng này, nhìn rất chín chắn nhưng tâm hồn vân là một đứa trẻ."
Thanh U sơn nhân và mọi người vội vàng tới đón, hai tay đỡ Ấn Nhân Hoàng, nhìn lên lưng Long Kỳ Lân, thấy một hai mẹ con Hùng Tích Vũ và trưởng thôn đã bị chặt hết chân tay, mọi người do dự một lát.
Thanh U sơn nhân cười nói:
"Nhân Hoàng, hãy nhận lại bảo ấn!" Trưởng thôn vội bay lên từ xích đu trên lưng Long Kỳ Lân nhưng không nhận Ấn Nhân Hoàng mà lắc đầu nói:
"Ta đã không còn là Nhân Hoàng nữa. Ta đã nhường lại vị trí này cho người khác rồi."
Thanh U sơn nhân vội vàng nhìn hai mẹ con Hùng Tích Vũ, trong lòng do dự:
"Nhân hoàng đời này là nữ tử? Cũng khó trách, cô gái này nhìn không hề yếu ớt, đã là nhân vật cấp giáo chủ rồi, rất lợi hại. Chỉ có điều cô gái này không phải người Trung Thổ, giống như tới từ Tây Thổ..."
Các đời Nhân Hoàng có không ít nữ tử, tuy nhiên Hùng Tích Vũ rõ ràng là dị tộc Tây Thổ, việc này khiến ông ta thấy kì lạ, nhưng dị tộc Tây Thổ cũng là Nhân tộc, vì thế có khả năng là Nhân Hoàng.
Thanh U sơn nhân và các lão tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh định hành lễ với Hùng Tích Vũ, Hùng Tích Vũ vội nói:
"Ta không phải Nhân Hoàng, các vị tiền bối đừng làm ta hoảng sợ, ta không gánh vác nổi đâu!"
Thanh U sơn nhân nhìn Hùng Kỳ Nhi, vẻ mặt khó xử.
Hùng Tích Vũ lập tức biết họ hiểu nhầm, cười nói:
"Nhân Hoàng ở phía sau cơ."
Thanh U sơn nhân và các lão tiên nhân nhìn về phía bâu trời Thủy Kính thì thấy một thiếu niên đang "nghịch nước", sắc mặt không khỏi sa sầm.
"Thiếu niên này làm Nhân Hoàng còn không bằng bé gái này..."
Tân Mục kiểm tra đi kiểm tra lại vẫn không nhìn ra cấu tạo của bâu trời Thủy Kính, lập tức hắn lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ lén lút đựng một ít nước vào, đậy nắp bình cho vào trong túi Thao Thiết, đợi khi nào có thời gian sẽ nghiên cứu. Phương pháp luyện bảo này không chỉ là đơn giản là rèn, mà hơi giống với phương pháp luyện chế Bảo Vô Thường Hình của ông nội câm, rất đáng để nghiên cứu.
Bảo Vô Thường Hình của ông nội câm có thể luyện huyền kim, huyền thiết tới hình thái vô thường, tùy ý biến đổi. Hiện tại Tân Mục vẫn còn cách cảnh giới này rất xa.
"Mất một chút nước chắc cũng không ai phát hiện ra."
Thiếu niên ngẩng đầu lên thì thấy một nhóm những ông già bà già khí chất thần tiên đang tròn mắt há mồm nhìn mình, sắc mặt Tần Mục cứng đờ, sau đó mặt mày tươi tỉnh, cười ha ha bước tới, lạy dài chào hỏi: "Nhân hoàng đương đại Tân Mục xin chào các vị sư huynh sư tỉ, đã quấy rầy sự thanh tịnh của các sư huynh sư tỉ, †a cảm thấy rất áy náy."
Các lão tiên nhân vội đáp lễ.
Thanh U sơn nhân đứng dậy nói:
"Mời Nhân Hoàng thu lại bảo ấn. Đúng rồi, bầu trời Thủy Kính của Tiểu Ngọc Kinh mong Nhân Hoàng..."
Tần Mục cầm lấy Ấn Nhân Hoàng, nhét đại vào trong túi Thao Thiết, cười ha ha đi về phía lão Đạo Chủ và lão Như Lai, cười nói:
"Hai vị sư huynh giờ đây cũng tới làm tiên nhân? Cũng tốt, vứt bỏ hết mọi phiền não."
Lão Đạo Chủ và lão Như Lai vội vàng đáp lễ, lão Như Lai cười nói:
"Ta và lão Đạo Chủ không còn vướng bận gì nữa, tuổi thọ cũng không nhiều nên tới chốn thanh tịnh này an hưởng tuổi già, cũng để có nơi quay về."
Lão Đạo Chủ nói:
"Tần Nhân Hoàng lẽ nào cũng muốn làm tiên nhân không màng thế sự? Nếu như ngươi quy ẩn thì đúng là phúc phận của thiên hạ."
Tần Mục lắc đầu nói:
"Trách nhiệm không thể đùn đẩy, sao dám thoái thác chứ?”
Lão Đạo Chủ và lão Như Lai chào hỏi trưởng thôn, cười nói:
"Sư huynh từ bỏ vị trí Nhân Hoàng, giờ lại rời khỏi Đại Khư, lẽ nào cũng muốn tới Tiểu Ngọc Kinh để làm một tiên nhân vô lo vô nghĩ?"
Trưởng thôn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Mục Nhi sợ ta một mình ở lại thôn sẽ buồn, vì thế đi tới đâu cũng dẫn theo †a đi"
Thanh U sơn nhân bước tới, cười nói:
"Lão Nhân Hoàng, tân Nhân hoàng, ba vị đạo hữu, xin mời đi bên này."
Tân Mục đi theo ông ta tới một tiên sơn, cảnh sắc nơi này vô cùng đẹp đẽ, độc đáo, những tiên sơn lơ lửng trên trời này được nối với nhau bởi các cây cầu †reo, giống như tạo thành một trận thế kì diệu để các ngọn núi có thể nổi lên.
"Mượn pháp đạo thiên địa, phương pháp mượn pháp đạo này không giống với trần gian!"
Trong lòng hắn chấn động.
Trận thế này thuộc về mượn pháp đạo, mức độ cao minh đã vượt ngoài tưởng tượng! Tân Mục mặc dù không phải chuyên gia về trận pháp nhưng trận pháp trong thiên địa đều tuân theo quy tắc, cần có năng lượng không ngừng cung cấp để trận pháp vận chuyển, ví dụ như Tân Mục từng muốn luyện chế Vòng Hỏa Tiêu thành đại trận Cửu Tiêu Chân Nguyên Pháo để bảo vệ núi Thánh Lâm, nhưng dược thạch cần để duy trì trận pháp quá lớn, nên buộc phải từ bỏ.
Còn trận thế được hình thành bởi những tiên sơn và cầu treo của Tiểu Ngọc Kinh là mượn pháp đạo thiên địa, mượn năng lượng từ trong thiên địa, không cần tới dược thạch đan lô để cung cấp năng lượng.
Về trình độ trận pháp, hoàn toàn có thể nói Tiểu Ngọc Kinh vượt xa Duyên Khang quốc!
Hắn lại muốn đi nghiên cứu trận pháp của Tiểu Ngọc Kinh, tuy nhiên nhớ tới việc trộm một bình nước của bầu trời Thủy Kính cũng khiến những lão tiên nhân này không vui, bây giờ không tiện ra tay lắm.
"Tiểu Ngọc Kinh này khá giống với Thiên Thánh giáo ta. Thiên Thánh giáo và Tiểu Ngọc Kinh đều dùng trận pháp giống nhau, không biết có quan hệ gì?"
Ánh mắt Tân Mục lấp lánh, Thánh Lâm của Thiên Thánh giáo cũng lơ lửng trên không trung, cũng có trận pháp bảo vệ, cũng là mượn pháp đạo thiên địa. Đại Dục Thiên Ma Kinh của Thiên Thánh giáo rất bất phàm, nhưng vẫn không thể nào vượt qua Duyên Khang quốc về đạo pháp thần thông, tuy nhiên thuật dịch chuyển thì giống như là thần thông mức độ thân thoại, khiến pháp thuật thần thông của Duyên Khang quốc chạy theo không kịp!
Bầu trời Thủy Kính của Tiểu Ngọc Kinh có trình độ luyện bảo cao minh tới mức đáng kinh ngạc, kì diệu giống như Bảo Vô Thường Hình của ông nội câm. Chắc rằng trong Tiểu Ngọc Kinh sẽ có những công pháp tuyệt học vượt xa thế tục, không hổ là đệ nhất thánh địa thời nay!
Thanh U sơn nhân dâng trà lên trưởng thôn, nói:
"Đạo huynh quy ẩn Đại Khư, biến mất mấy trăm năm, rất nhiều người đều cho rằng ngươi đã chết, thiên hạ thái bình, tại sao đạo huynh vẫn còn xuất hiện! Ngươi xuất hiện sẽ là sinh linh lâm than! Nếu như ngươi không muốn xuất hiện, Nhân Hoàng sao có thể mời ngươi ra được?"
Trưởng thôn bình thản nói:
"Đời chúng ta có rất nhiều người đã chết già, có một số người tài năng xuất chúng, có thực lực tu vi kinh thiên động địa nhưng lại chịu cam tâm mai một bản thân, cam tâm an phận chết già ở tiên cảnh giả dối. Nhưng ta không muốn chết đi như vậy, cho dù chết ta cũng phải chết giống như một Nhân Hoàng, phải thật oanh liệt!"
Thanh U sơn nhân uống trà, cười nói:
"Đạo huynh, tài năng xuất chúng đã sao chứ? Năm xưa ngươi là thiên hạ đệ nhất, một thanh kiếm chiếu rọi bao nhiêu sơn hà? Luận về tài năng xuất chúng, chúng ta đâu có thể sánh bằng đạo huynh ngươi? Rồi thì sao chứ? Ngươi đã làm được gì?"
Ánh mắt trưởng thôn sắc bén.
Thanh U sơn nhân không hề sợ hãi, đặt chén trà xuống nói:
"Lão Như Lai, lão Đạo Chủ, ta, Lăng Cảnh, còn có những tiên nhân trên núi, năm xưa đều phục ngươi! Rất khâm phục ngươi, thấy ngươi có thể làm nên vĩ nghiệp kinh thiên động địa. Đáng tiếc, cho dù tài năng xuất chúng như ngươi cuối cùng vẫn phải chịu kết cục thế nào?"
Trưởng thôn trâm ngâm.
Thanh U sơn nhân than thở:
"Hùng tâm của ngươi không bị mai một cùng với việc chân tay ngươi bị chặt đứt, nhưng không phải mọi người đều là ngươi. Chúng ta thấy rằng sống ở đây rất tốt. Ngươi không phải là cá sao có thể biết được niêm vui của cá? Ta cũng không phải là ngươi, ta không cảm nhận được niềm vui của ngươi!"
Trưởng thôn dùng nguyên khí nhấc chén trà lên, chậm rãi thưởng thức.
Thanh U sơn nhân nhìn Tần Mục, mỉm cười nói: "Tần Nhân Hoàng, sơn nhân có nghe qua tên ngươi, ngươi là Thánh giáo chủ của Thiên Thánh giáo."
Tần Mục ngâm nghĩ nói:
"Nếu đã là tiên nhân không tranh giành với đời, tại sao còn nghe ngóng việc thế tục?"
Thanh U sơn nhân mỉm cười, không giải thích, có cảm giác xa lánh mọi người, nói:
"Nhân Hoàng đã uống trà rồi, vậy hãy rời khỏi Tiểu Ngọc Kinh đi!"
Tân Mục không uống trà, lấy ra kim thư bảo quyển nói:
"Mời tiên nhân xem cuốn sách này, không biết tiên nhân có động lòng không?"
Thanh U sơn nhân mở kim thư, mặt biến sắc, khí tức đột ngột bạo phát, sau đó từ từ bình ổn trở lại, ông ta lật sang trang thứ hai, thứ ba.
Một lát sau, Thanh U sơn nhân đóng kim thư, trả lại cho Tân Mục, cười nói:
"Đúng là khiến người ta động lòng. Tân giáo chủ xin mời vê cho."
Tân Mục ngạc nhiên, ai nhìn thấy kim thư bảo quyển cũng rất khó bình tĩnh như vậy, càng khó có thể trả lại kim thư cho hắn, còn vị Thanh U sơn nhân này không hề rung động, khiến cho mọi lời lẽ thuyết phục của hắn đều hoàn toàn vô dụng!
"Thanh U tiên..."
Tân Mục vừa nói tới đây, Thanh U sơn nhân liền nhìn hắn thật kĩ, nói:
"Nhân Hoàng các đời đều có tính cách giống nhau, rất khó khiến Nhân Hoàng lùi bước. Nếu đã vậy, sơn nhân xin nói rõ với Nhân Hoàng." Ông đứng dậy, nói:
"Tân Nhân Hoàng nhìn Tiểu Ngọc Kinh có thấy quen thuộc không? Có thấy giống Thánh Lâm của Thiên Thánh giáo không?"
Tân Mục hơi sững người, bất giác cũng đứng dậy, đúng là hắn có cảm thấy quen thuộc, chí ít là trận pháp mượn pháp đạo thiên địa của Tiểu Ngọc Kinh, giống hệt với núi Thánh Lâm!
"Điều này chính là vì Tiểu Ngọc Kinh và núi Thánh Lâm có cùng nguồn gốc!"
Thanh U sơn nhân đưa mắt nhìn ra những tiên sơn hùng vĩ của Tiểu Ngọc Kinh, khẽ nói:
"Thiên Thánh giáo là thánh nhân, là người cùng thời đại với người kiến lập Tiểu Ngọc Kinh, bước ra từ cùng một nơi. Không chỉ Thiên Thánh giáo và Tiểu Ngọc Kinh..." Ông ta quay đầu lại nhìn trưởng thôn, nói từng chữ một:
"Nhân Hoàng đầu tiên của Nhân Hoàng Điện cũng đi ra từ đó! Hơn nữa, Tiểu Ngọc Kinh, Thánh Lâm sơn và Nhân Hoàng Điện đều là mảnh vỡ của cùng một nơi! Nơi này là nơi nào, đạo huynh từng tới Nhân Hoàng Điện chắc rất rõ phải không?"