Chương 364: Hoạn long quân
Chương 364: Hoạn long quânChương 364: Hoạn long quân
Vương Mộc Nhiên cưỡi hươu đực đi lên phía trước, lắc đầu nói:
- Người già đều làm người ta không bớt lo.
Tân Mục kinh ngạc nói:
- Chỗ của các ngươi cũng vậy?
Vương Mộc Nhiên gật đầu, nói:
- Bên trong Tiểu Ngọc Kinh có mười ba lão đầu tử như thế, lại thêm lão đạo sĩ cùng lão hòa thượng tới, hiện tại đã có mười lăm người.
Tân Mục cười nói:
- Trong thôn của ta đã có tám người rưỡi, nói ra ta may mắn hơn một chút.
Vương Mộc Nhiên nói:
- Cũng may có Thanh Đại sư tỷ và Long Du sư huynh chia sẻ giúp ta.
Vẻ mặt Tần Mục tối tắm. Trong thôn chỉ có hắn là người trẻ tuổi, đương nhiên Tư bà bà là người trẻ tuổi nhưng lại yêu thích giả già.
Hai người bước đi không nhanh không chậm, chờ đợi Mộ Thanh Đại tìm Long Du về. Cũng không lâu lắm, Mộ Thanh Đại đã kéo Long Du trở về, cao thủ trẻ tuổi kia đã lôi thôi bẩn thỉu, hắn cởi quần áo trên người xuống. Lúc Mộ Thanh Đại tìm được hắn thì hắn chỉ mặc mỗi quần cộc và chạy như điên trong kinh thành, vừa múa vừa hát, miệng còn nói điên cuồng.
Lúc đó Mộ Thanh Đại đã tát vị đại sư huynh này hai bạt tai, lúc này hắn mới tỉnh lại. Long Du cũng phun ra mấy ngụm máu điên mới ủ rũ cúi đầu đi theo nàng về gặp Tân Mục. Vương Mộc Nhiên bảo hai người ngồi lên lưng hươu đực, Long Du không còn điên nhưng vẫn chưa gượng dậy nổi.
Tân Mục cười nói:
- Long Du sư huynh, biết trời cao và dày bao nhiêu, so với không biết có gì khác nhau chứ? Trời ở chỗ này, có biết hay không nó vẫn như thế. Duy trì trái tim bình tĩnh, cố gắng tu hành, sớm ngày đánh vỡ bầu trời này và đi ra ngoài. Đây mới là chuyện đứng đắn.
Long Du chán nản nói:
- Nhân Hoàng nói ta đều hiểu, nhưng nghĩ đến tất cả đều là giả, ta mất đi đấu chí mà thôi.
Tần Mục rất hiểu loại tâm tình này, không phải mỗi người đều giống như Lâm Hiên Đạo chủ, có thể nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối.
Thiên tượng là giả, chuyện này đả kích Lâm Hiên Đạo chủ lớn nhất, nhưng hắn có thể khôi phục đầu tiên. Long Du không có địa vị và gánh nặng giống như Lâm Hiên Đạo chủ, năng lực chống đả kích của hắn kém hơn rất nhiều.
Chẳng qua cho Long Du chút thời gian, hắn cũng sẽ bước ra khỏi bóng tối.
- Nếu Long Du sư huynh đã đến, như vậy chúng ta lên đường thôi.
Vương Mộc Nhiên ra lệnh một tiếng, bàn chân hươu đực sinh ra mây, bay lên không. Tân Mục thúc giục Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân vội vàng cất bước đuổi theo. Đầu hươu đực quay đầu nhìn sang, nó lộ ra vẻ khinh bỉ và tăng tốc nhanh hơn.
Long Kỳ Lân giận dữ, ra sức đuổi theo, chạy hơn trăm dặm, Long Kỳ Lân thở hồng hộc trợn trắng mắt, nói:
- Ta cần gì bực bội với một con hươu đực chứ? Giáo chủ, ngươi nói có đúng hay không? Chúng ta không phải so tốc độ, mà là sức chịu đựng!
Tần Mục trầm mặt ừ một tiếng.
Long Kỳ Lân bước chậm lại, mắt thấy hươu đực mang theo ba người Vương Mộc Nhiên chạy đi không còn bóng dáng.
Long Kỳ Lân chạy năm ngàn dặm, mệt mỏi thực sự không thở nổi, la hét âm ï muốn nghỉ ngơi. Tân Mục cho hắn dừng lại, nhóm lửa nấu cơm, Long Kỳ Lân nằm bên cạnh ngủ say như chết.
Tân Mục ăn uống no đủ, kêu Long Kỳ Lân thật lâu nó mới chậm rãi đứng lên, rất không tình nguyện tiếp tục lên đường. Đi tới ban đêm mới đến Thiên Minh, vẫn không nhìn thấy hươu đực và đám người Vương Mộc Nhiên.
- Sức chịu đựng của hươu đực không tồi. Long béo chột dạ nói.
Tân Mục lại ừ một tiếng, ném qua một hạt Xích Hỏa linh đan, nói:
- Khẩu phần lương thực của ngươi hôm nay.
Long Kỳ Lân vẫn tự hiểu lấy mình, thận trọng liếm một cái, không dám một hơi ăn hết. Hắn liếm mười mấy lần mới liếm hết Xích Hỏa linh đan, Tân Mục không đành lòng, lại ném cho một viên.
Long Kỳ Lân vui mừng khôn xiết, vội vàng nuốt sạch Xích Hỏa linh đan, nói:
- Giáo chủ yên tâm, ta nhất định bán mạng chạy như điên, nhất định có thể đuổi theo con hươi ngốc kia.
- Con hươu không ngốc, ngốc chính là Long Kỳ Lân chở ta đi.
Tân Mục oán thâm.
Long Kỳ Lân chở hắn bay lên không trung, cũng không lâu lắm, không trung xuất hiện tiếng sáo quanh quẩn.
Tân Mục nhìn khắp bốn phía, nội tâm kinh ngạc. Long Kỳ Lân bay giữa không trung, mặc dù tốc độ kém hươu đực của Tiểu Ngọc Kinh nhưng cũng bay không chậm, lúc bay còn xé gió.
Tiếng sáo có thể truyền tới nơi này, có lẽ không phải là người bình thường thổi.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Long Kỳ Lân như uống rượu say, nó gật gù đắc ý lần theo tiếng sáo, cũng chạy xuống đất.
Tiếng sáo kia rất linh hoạt, chợt cao chợt thấp, vui vẻ cực kì. Long Kỳ Lân lật bốn vó lên không trung, nó vui chơi nhảy tới nhảy lui, cái đuôi to không ngừng lắc lư.
Tiếng sáo kia lại kéo một tiếng thật dài, Long Kỳ Lân bay xuống phía dưới, lao vào trong núi rừng.
- Long béo, dừng lại!
Tần Mục vội vàng hét lớn, tiếc rằng Long Kỳ Lân dường như mê muội không nghe thấy hắn nói gì, dường như cũng không khống chế nổi nhục thân của bản thân, nó phóng về núi rừng.
Tân Mục vội vàng bay lên không trung, lách mình đi tới trước người Long Kỳ Lân. Hai tay đặt lên trán Long Kỳ Lân, dùng sức đẩy đi, quát:
- Long béo tỉnh lại!
Hắn dùng tới phật môn chân ngôn, âm thanh như sấm nhưng Long Kỳ Lân lại lao thẳng về phía trước, mắt điếc tai ngơ.
Tân Mục bộc phát ra tất cả lực lượng nhưng không thể ngăn cản lực lượng của Long Kỳ Lân. Hắn chạy thẳng vào núi rừng, trên trán Tân Mục đổ mồ hôi lạnh, tiếng sáo càng ngày càng trong trẻo, cách bọn họ càng ngày càng gần.
Hắn quay đầu nhìn sang thì chỉ thấy một con Giao Long màu đỏ quấn quanh ngọn núi, cái đầu to lớn nằm rạp xuống đất, mở cái miệng lớn dính máu. Miệng giống như hang núi cao lớn, hàm răng của nó sắc bén như thạch nhủ, lại còn có tiên dịch đang chảy ra.
Tiếng sáo truyền ra từ trán của Giao Long, một nữ hài mặc váy dài đang ngồi trên đó thổi sáo. Tiếng sáo mặc dù vui vẻ nhưng sắc mặt nữ hài đầy lạnh giá.
- Long Kiều Nam!
Tân Mục giật mình, vội vàng nhìn sang chung quanh. Con Giao Long này hẳn là Hồng Giao của Long Vương kia, Long Kiều Nam và Hồng Giao Long đều ở nơi này, như vậy Long Vương có ở gần đây hay không? Tiếng sáo uyển chuyển du dương, Long Kỳ Lân vui sướng chạy tới miệng Hồng Giao.
Hàn quang xuất hiện trong mắt Tần Mục, Vô Ưu kiếm bay lên trời. Tám ngàn cây kiếm bay ra, hẳn phát động công kích tấn công Long Kiều Nam.
Long Kiều Nam cười lạnh một tiếng, đuôi của Hồng Giao Long quét qua, vô số lưỡi phi kiếm đánh vào đuôi phát ra tiếng đỉnh đỉnh đang đang.
Nội tâm Tần Mục cảm giác nặng nề. Đầu Hồng Giao Long kia là tồn tại cấp giáo chủ, thực lực rất cường đại, chỉ sợ bản thân khó thoát.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên bầu trời có một bàn tay mò ra khỏi tầng mây, một giọng nói vang lên như sấm:
- Đúng là vận khí tốt, vừa mới hạ giới một chút, không ngờ có thể nhặt được Giao Long.
Bàn tay kia bắt lấy Hồng Giao Long, bàn tay này mọc đầy lân phiến. Ánh mắt Hồng Giao Long đầy kinh hãi, nó lại xụi lơ không phản kháng.
Long Kỳ Lân cũng nằm xuống không dám nhúc nhích. Long Kiêu Nam vội vàng cổ động nguyên khí thúc giục cây sáo, Hồng Giao từ đâu đến cuối không nhúc nhích, vẫn co rúc tại chỗ.
Long Kiều Nam vội vàng phi thân bay lên né tránh bàn tay, lại thấy bàn tay võ nhẹ một cái và thu Hồng Giao vào †rong mây.
Trên không trung lại có tiếng cười nói:
- Còn có một đầu Kỳ Lân chủng Long, đáng tiếc tuổi tác quá nhỏ, chờ nuôi thả mấy năm lại đến thu. Lần này hạ giới rất không tôi, thu được một con Giao Long.
Đầu óc Tân Mục như nổ vang, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn thấy trong tầng mây có một cự nhân chân đạp hai con Giao Long một xanh một đỏ, trên lỗ tai còn mang theo hai con Giao Long, hắn đang bay trong tâng mây.
- Thần...
Tân Mục lắc đầu, hắn khó mà ổn định tâm thần. Hắn lại quan sát lần nữa, Thanh Giao và Hồng Giao du động dưới chân Thần Nhân, mang theo Thân Nhân bay về phía nam.
- Long của phụ thân ta!
Long Kiều Nam hét lên một tiếng, điên cuồng chạy về hướng nam. Tần Mục áp chế rung động trong lòng, đưa tay triệu hồi Vô Ưu kiếm. Hắn chém ra một kiếm, tám ngàn cây kiếm hóa thành kiếm vân, đột nhiên kiếm rơi như mưa, bá bá bá cắm đầy sơn cương.
Long Kiều Nam rên rỉ. Nàng giống như đại xà chạy trong núi rừng, tránh né kiếm quang nhưng không thể thoát khỏi tất cả kiếm quang, vẫn bị trúng vài kiếm.
- Long Kiều Nam, còn nhớ rõ không? Ta nói ngươi lại ra tay với ta, ta sẽ không lưu tình!
Tân Mục một cước đá tỉnh Long Kỳ Lân, cất bước tiến lên phía trước, kiếm quang chém thẳng vào Long Kiều Nam. Thân thể Long Kiều Nam cực kỳ linh hoạt, tốc độ cực nhanh. Tân Mục bộc phát tốc độ theo sau, thân thể bay lên không trung, hắn điều khiển kiếm vân tiến lên phía trước.
Long Kiều Nam liên tục thét dài, vận chuyển pháp lực thôi thúc thần thông, nàng cố gắng ngăn cản phi kiếm tấn công. Long Kỳ Lân tỉnh lại, vội vàng chạy như điên. Nó há miệng phát ra một tiếng long ngâm, Long Kiều Nam chấn động thất điên bát đảo.
Mặc dù Long Kiều Nam là cường giả cảnh giới Thất Tinh nhưng đối mặt với Long Kỳ Lân vân còn kém hơn một chút hỏa hầu. Khí tức của nàng bị tiếng rống đánh xơ xác, Tân Mục nắm lấy cơ hội, kiếm chỉ đâm thẳng xuống. Vô số đạo phi kiếm xoay tròn chung quanh Vô Ưu kiếm, dường như có một thanh bảo kiếm đâm thẳng về phía Long Kiều Nam.
- Ai dám bắt nạt con ta?
Đột nhiên có một tiếng rống nặng nề vang lên, Tân Mục giật mình:
- Long Vương đến!
Hắn vội vàng thu kiếm muốn chạy trốn, một đám mây hình rồng bay tới, Long Kiều Nam ngẩng đầu lên và nói: - Phụ thân, là Thiên Ma giáo chủ!
Tân Mục chạy như điên tới trước người Long Kỳ Lân, quát:
- Long béo, nuôi rồng ngàn ngày dùng trong chốc lát, chạy mau!
Long Kỳ Lân đang muốn phát lực chạy như điên, đột nhiên tứ chỉ bủn rủn. Nó ngã nhào xuống đất, la lên:
- Giáo chủ, lại tới!
- Cái gì lại tới?
Tân Mục dùng hai tay nâng Long Kỳ Lân lên, hắn đang muốn bỏ chạy thục mạng thì bầu trời tối sầm, giọng nói như tiếng sấm lại xuất hiện:
- Ta còn thiếu hai đồng nam đồng nữ nuôi rồng, đúng lúc bắt đi!
Long Kỳ Lân mềm nhũữn như chết, toàn thân tê liệt.
Lúc này, Tân Mục mới biết "lại tới" có nghĩa là gì, sau đó trời đất quay cuồng, thân bất do kỷ bay lên và tiến vào †rong mây. Cùng tiến vào trong mây còn có Long Kiều Nam, nàng vẫn chưa tỉnh hồn.
- Yêu nhân phương nào, buông con gái ta ral
Long Vương gào lớn, hắn tiếp cận thật nhanh.
Tân Mục nhìn thấy hai cái đùi to lớn đứng bên cạnh mình, trên đùi mọc đầy lân phiến, rất thô ráp. Dưới hai đùi này là hai con Giao Long đang du động chở bọn họ bay về hướng nam.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cự nhân cao hơn mười trượng, quần áo đón gió bay phấp phới. Trên mặt cũng mọc đầy lân phiến, mi cốt gồ lên, trên đầu mọc sừng.
- Sâu nhỏ ồn ào. Thần Nhân cong ngón tay búng ra, Ngự Long môn chủ Long Vương bay ngược về phía sau. Hắn phun máu tươi trên không trung, rơi thẳng xuống ngọn núi lớn, không biết sống chết thế nào.
- Đồng nam đồng nữ, hâu hạ Long của ta thật tốt.
Thần Nhân cúi đầu nhìn sang hai người trong mây, nhếch miệng lộ ra cái miệng đầy răng nhọn, cười nói:
- Nếu không bắt các ngươi làm bữa ăn ngon.
Tân Mục thả Long Kỳ Lân xuống, đánh bạo nói:
- Tiền bối, ta nguyên dương sớm tiết, đã không phải đồng nam.
Long Kiều Nam vội vàng nói:
- Nguyên âm của ta sớm tiết, không phải đồng nữ. Thần Nhân cười lạnh nói:
- Giữ các ngươi cũng vô dụng, hay là ăn đi!
- Ta là đồng nam!
Tân Mục đại nghĩa lâm nhiên nói:
- Nàng lại không phải đồng nữ, xin tiền bối giết nàng!