Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 400 - Chương 397: Không Chê Vào Đâu Được

Chương 397: Không chê vào đâu được Chương 397: Không chê vào đâu đượcChương 397: Không chê vào đâu được

Thi thể thần ma không đầu mềm nhữn ra, hai móng vuốt đang bám vào dãy núi cũng thả lỏng, thi thể rơi vào trong đường sông.

Cánh cửa phía sau cũng bị thi thể của hẳn ngăn chặn.

Trên thuyền Thái Dương, chiến sĩ Mục Nhật tộc lâm vào trong khổ chiến. Số lượng Trọng Thân Ma tộc lao tới quá nhiều, cho dù Mục Nhật giả là chiến sĩ trời sinh cũng khó có thể ngăn cản, không ngừng có người thương vong, bị Trọng Thân Ma tộc đồng hóa.

Đột nhiên, tất cả Trọng Thân Ma tộc đứng nguyên tại chỗ, chúng đứng ngơ ngác không nhúc nhích. Sau đó, gương mặt toàn bộ Trọng Thân Ma tộc vặn vẹo giống như hai gương mặt đang tranh đoạt quyền khống chế thân thể. Bộ mặt đang biến hóa nhanh chóng, đột nhiên con mắt của Ma tộc phân thành hai, cảnh tượng hiện tại vô cùng kỳ lạ.

Ngay cả chiến sĩ Mục Nhật giả đang chiến đấu cũng dừng lại, bọn họ luống cuống. Địch nhân của bọn họ vừa giết tới mức thiên hôn địa ám, vào lúc này, bọn họ đang lâm vào trạng thái chiến đấu.

Sau một lúc lâu, Trọng Thân Ma tộc đang giao chiến với Mục Nhật tộc trưởng sụp đổ thân thể, hóa thành một đám Trọng Thân Ma tộc. Gương mặt Ma tộc cầm đầu biến hóa hoàn toàn, ma văn trên người cũng biến mất nhanh chóng. Qua một lúc sau liền biến thành nữ tử có lân vũ bao phủ cơ thể, thân thể thướt tha uyển chuyển, da thịt trắng nõn gần như trong suốt.

Nữ tử mê man nhìn bốn phía, hoàn toàn không biết lân vũ của mình không che được thân thể.

- Đây là địa phương nào?

Ánh mắt nàng nghi ngờ, cũng không mở miệng nói chuyện nhưng tinh thân ba động làm mọi người nghe rõ giọng nói của nàng, cũng biết nàng đang nói gì:

- Tại sao ta ở nơi này?

Tiếp theo, càng nhiều Trọng Thân Ma tộc biến thành một hình thái khác.

Những nữ nhân khác mặc quần áo trên người cũng không phải quân áo chân chính, mà là lân phiến tạo thành cánh mỏng manh. Cũng không chỉ có một đôi cánh, trên người các nàng đều là các cánh to nhỏ dài ngắn khác nhau.

Đây là lân vũ, rất khó nhìn thấy sinh linh mọc ra lân vũ trong Duyên Khang quốc, bên trong Đại Khư lại có dị thú sinh ra lân vũ. Chẳng qua lân vũ mọc trên người, Đại Khư không có chủng tộc cổ quái như thế.

Lân vũ trên người các nàng không ngừng biến hóa, nữ tử thức tỉnh đầu tiên phát hiện mình không mảnh vải che thân, lân vũ cũng thay đổi màu sắc theo tâm Tình của nàng. Từng phiến lân vũ lật qua lật lại, lân vũ chuyển động và biến thành màu đen, giống như nàng đang mặc bộ váy che kín thân thể.

Các lân vũ trên người nàng cũng thay đổi màu sắc khác nhau và che kín thân thể.

Tất cả quái nhân lân vũ đều mê man dò xét bốn phía, không biết bản thân đang ở nơi nào.

Trên thuyền Thái Dương cũng có không ít Mục Nhật giả cảm thấy mờ mịt, không biết tại sao Trọng Thân Ma tộc lại có biến hóa như vậy.

Mục Nhật tộc trưởng nói ra suy đoán của mình:

- Có lế bọn họ là dị tộc bị Trọng Thân Ma Thần đồng hóa. Chủ ý thức của Trọng Thân Ma Thần chết đi, khống chế ý thức của bọn họ tiêu tán, bọn họ cũng giành lấy tự do. Nói cách khác, Trọng Thân Ma Thần đã chết!

Các trưởng lão bên cạnh vui mừng như điên, đột nhiên, phía sau bọn họ xuất hiện tiếng âm ầm, bọn họ vội vàng quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy sau lưng bọn họ, hai tay Tân Mục bắt lấy cột, hai cánh tay khác đang rút xiềng xích trở vê.

Những xiềng xích này cố định với mặt trời, là bảo vật trói buộc mặt trời, lúc kéo trở về cũng cố hết sức.

Tâm thần lão tộc trưởng căng thẳng, vội vàng đi tới cây cột trung tâm, ngửa đầu lên hỏi:

- Điện hạ, vì sao lại dùng mặt trời nện đối thủ? Không có đập hư chứ?

Tần Mục cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của lão tộc trưởng, hẳn nói:

- Chuyện này...

Sau một lúc lâu, lão tộc trưởng nhìn thấy mặt trời bị Tân Mục kéo trở về.

Hai khối màu đen xuất hiện giống như hai ngọn núi lớn hình bán nguyệt.

Lão tộc trưởng và mấy vị trưởng lão ngớ ra, vẻ mặt của tất cả Mục Nhật giả trên thuyền Thái Dương đờ đẫn khi nhìn thấy hai ngọn núi đó.

Mặt trời của Mục Nhật giả chẳng những dập tắt, hơn nữa còn vỡ thành hai nửa.

Soạt, soạt!

Xích sắt phát ra âm thanh chói tai. Tân Mục kéo hai nửa mặt trời trở về, dụng tâm thu hồi Vô Ưu kiếm, Vô Ưu kiếm lại mang theo Thái Dương Ngọc nhãn bay trở về.

- Tộc trưởng, hai tin tức, một tin tốt và một tin tốt hơn, tin tốt là Trọng Thân Ma Thần đã chết rồi.

Tân Mục chột dạ nói.

Gương mặt lão tộc trưởng thân thờ, giọng nói của hắn cứng rắn và máy móc:

- Tin tốt khác là gì?

- Chúng ta có thể đổi mặt trời mới.

Lão tộc trưởng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn điện hạ của bọn họ, khóc không ra nước mắt.

- Thật tốt, thật tốt.

Hắn lẩm bẩm nói.

Tân Mục kéo hai nửa mặt trời quay về, đằng sau mặt trời còn có hàng vạn quái nhân lân vũ theo sau, cũng đi theo mặt trời màu đen tới gần thuyền Thái Dương.

Có thật nhiều quái nhân lân vũ không chết dưới uy lực của mặt trời, kết quả lại chết trong bóng tối Đại Khư. Còn có lân vũ quái nhân lợi hại báo tin lẫn nhau, càng ngày càng nhiều lân vũ quái nhân đuổi theo mặt trời, lúc này mới tránh bị mất mạng.

Giữa bọn họ không dùng âm thanh liên lạc với nhau mà là dùng sóng tỉnh thân liên lạc, không cần nói chuyện cũng có thể báo tin cho người khác biết, việc này rất kỳ lạ.

Tân Mục kéo hai nửa mặt trời tới bên cạnh thuyền Thái Dương, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện tiếng nói:

- Thiên Vũ tộc, Vũ Chiếu Thanh, bái kiến chủ nhân tôn quý tại nơi này. Tân Mục hơi ngẩn ra, hắn nhìn sang nữ tử lân vũ bên cạnh, nữ tử kia chậm rãi tới gần. Nàng tự nhiên trang nhã, xiêm y màu đen trên người đang biến hóa nhanh chóng, biến thành màu vàng nhạt.

Chờ nàng tới bên cạnh Thái Dương Thần trụ, không những quân áo biến thành màu vàng nhạt, kiểu dáng cũng tương tự trường bào của các trưởng lão. Có lẽ lân vũ trên người bọn họ có thể tùy ý thay đổi màu sắc và hình dạng.

Tân Mục buông tay đang nắm lấy Thái Dương trụ, hai cánh tay dưới nách cũng thu về, cái chân sau mông cũng thu vào cơ thể. Lực lượng thuyền Thái Dương trong cơ thể hắn đang rút đi thật nhanh, sau một lúc lâu, thân thể hắn khôi phục như cũ.

Tân Mục vội vàng lách mình trốn sau cây trụ. Hắn lấy ra một bộ quần áo khác, cũng thay đổi quần áo rách nát trên người, sửa sang lại một phen, lúc này mới bước ra khỏi cột.

Lúc hắn nắm chặt Thái Dương trụ, lực lượng tăng vọt, thân thể cũng biến thành cực kỳ khủng khiếp, quần áo trên người nổ tung. Mặc dù quần áo của hắn là linh binh nhưng thân thể Tân Mục lúc ấy biến thành cự nhân trăm trượng giống như Thiên Thần, cũng vượt qua phạm vi chịu đựng của quần áo, tăng thêm hai tay và cái chân thứ ba mọc ra xé rách quần áo.

- Vũ tộc trưởng.

Tân Mục làm lễ ra mắt, nói.

Thiên Vũ tộc Vũ Chiếu Thanh nhìn hắn, nàng lộ ra vẻ kinh ngạc. Vừa rồi Tần Mục là Thiên Thần lợi hại, hiện tại lại biến thành thiếu niên lang.

Áo nàng trải rộng trên đất, nàng cúi đầu đáp lễ, Tân Mục vội vàng chỉ chỉ Mục Nhật tộc trưởng, cười nói:

- Ta cũng không phải tộc trưởng nơi đây, tộc trưởng là hắn. Ta không dám vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác.

Lão tộc trưởng lắc đầu nói:

- Trong thiên hạ đều là vương thổ? Mục Nhật tộc cũng là lãnh địa của điện hạ, điện hạ chính là chủ nhân nơi đây.

Tân Mục đành phải tiếp đãi nữ tử Thiên Vũ tộc, nói:

- Vũ tộc trưởng, nơi này không phải nơi nói chuyện, xin cho tộc nhân của ngươi vào trên thuyền đi, chúng ta đi tới giếng Mặt Trời nói chuyện.

Tinh thần Vũ Chiếu Thanh ba động, tất cả người Thiên Vũ tộc leo lên thuyền Thái Dương, Tần Mục khởi động thuyền Thái Dương lần nữa và đi vào không gian được giếng Mặt Trời bao phủ. Trên thuyền, mấy trăm vạn người Thiên Vũ tộc hiếu kỳ quan sát xung quanh, nhìn tiểu thế giới kỳ lạ trước mặt, quần áo trên người không ngừng thay đổi màu sắc.

Những người Thiên Vũ tộc này cao hơn người thường một chút, gây hơn một ít, nam nữ đều xinh đẹp. Quần áo sẽ cải biến màu sắc theo tâm tính, thời điểm †âm tình tốt, quần áo sẽ có năm màu rực rỡ.

Tân Mục lại buông Thái Dương trụ ra, hắn không dám chạm vào thần trụ. Mặt trời bị hắn đánh vỡ thành hai nửa, lực lượng kinh khủng của thuyền Thái Dương không có mặt trời điều hoà đã bắt đầu thôn phệ sinh mệnh lực của hắn. Vừa rồi chỉ điều khiển thời gian ngắn ngủi, mu bàn chân của hắn đã bị nuốt vào trong thuyền Thái Dương, thừa dịp thân thể thu nhỏ mới có cơ hội nhảy ra, nhưng hai chân đang mỏi nhừ.

- Điện hạ gặp mặt tộc trưởng Thiên Vũ tộc, ngươi nên ăn mặc long trọng một chút, không thể thờ ơ.

Lão tộc trưởng mời Tần Mục vào Thái Dương Thần điện, lúc này mới mời Vũ Chiếu Thanh đến đây gặp gỡ.

- Điện hạ.

Bên trong Thái Dương Thần điện, Vũ Chiếu Thanh tiến lên, nàng ngẩng đầu dùng trán chạm nhẹ vào trán của Tân Mục.

- Ngươi làm cái gì?

Hồ Linh Nhi mang theo Linh Dục Tú và Tư Vân Hương chạy vào Thái Dương Thần điện, đúng lúc thấy cảnh này liền nổi giận đùng đùng nói:

- Tại sao có thể hôn môi lung tung?

Vũ Chiếu Thanh hiếu kỳ nhìn tiểu nha đầu chỉ cao tới bắp chân của mình, nàng cúi người, nâng gương mặt Hồ Linh Nhi lên sau đó chạm nhẹ vào trán nàng.

Hồ Linh Nhi cảm giác trong đầu mình xuất hiện vài thứ, đó chính là ngôn ngữ của Thiên Vũ tộc. Cùng lúc đó, Hồ Linh Nhi cũng cảm giác được Vũ Chiếu Thanh dùng ngôn ngữ Thiên Vũ tộc trao đổi với ngôn ngữ thế giới này.

Hồ Linh Nhi bừng tỉnh hiểu ra:

- Không phải hôn môi à, ta còn tưởng rằng ngươi chiếm tiện nghi công tử nhà ta.

Vũ Chiếu Thanh tươi cười, cúi người hôn môi lên trán nàng, Hồ Linh Nhi đỏ mặt, tâm loạn như ma. Nàng lảo đảo như uống rượu say, ngượng ngùng nói:

- Hôn một cái cũng không có gì.

Vũ Chiếu Thanh đi đến bên cạnh Linh Dục Tú, nội tâm Linh Dục Tú rối loạn, cúi đầu nhìn ngực của mình. Chẳng qua Vũ Chiếu Thanh chỉ chạm vào trán nàng, cũng không có hôn nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tư Vân Hương cũng bị đụng vào trán, nàng cười nói:

- Thì ra là trao đổi ngôn ngữ, đây là thiên phú của Thiên Vũ tộc các ngươi sao? Hay là thần thông?

- Là thiên phú.

Vũ Chiếu Thanh mở miệng, nàng nói ngôn ngữ của nhân loại thế giới này, mặc dù còn chưa lưu loát nhưng càng nói càng lưu loát:

- Điện hạ chém giết Trọng Thân Ma Thần, cứu người Thiên Vũ tộc ta trong thế dầu sôi lửa bỏng, toàn thể Thiên Vũ tộc vô cùng cảm kích.

Tân Mục lắc đầu nói: - Ta không có ý định cứu các ngươi, mà là tự vệ, không cần cám ơn ta. Thiên Vũ tộc các ngươi cũng ở trong Đại Khư sao?

- Cũng không phải ở nơi này, mà là một thế giới khác.

Vũ Chiếu Thanh nói:

- Thế giới của chúng ta bị Trọng Thân Ma Thần chiếm cứ, tất cả tộc nhân đều bị hắn thôn phệ, ngây ngô vô tri. May mắn được điện hạ cứu giúp, lúc này mới tránh kết cục diệt tuyệt. Mặc dù điện hạ không ép buộc báo ân nhưng Thiên Vũ tộc ta không thể không báo.

Tần Mục hiếu kỳ nói:

- Các ngươi đến từ thế giới khác, là thế giới phía sau thi thể ma thần hay sao? Vì sao thế giới của các ngươi giáp giới với Đại Khư?

- Ước chừng hơn hai vạn năm trước, thế giới của chúng ta va chạm với thế giới khác, không gian hai thế giới chồng chéo lẫn nhau. Người Thiên Vũ thế giới phát hiện mỗi khi đến ban đêm, trên bầu trời sẽ xuất hiện thế giới khác, rất kỳ diệu.

Vũ Chiếu Thanh nói:

- Hoàng đế thế giới kia lệnh cho một thân linh đến đây, bảo Thiên Vũ tộc chúng ta quy thuận, về sau mới biết được thế giới kia gọi là Khai Hoàng quốc. Chẳng qua có một ngày xảy ra dị biến, Khai Hoàng quốc biến thành Đại Khư. Thiên Vũ thế giới chúng ta cũng gặp nạn, đến ban đêm, Thiên Vũ trên thế giới không còn tinh không mà là bóng tối đậm đặc. Không biết qua bao lâu, Trọng Thân Ma Thần xâm nhập thế giới chúng 1a.
Bình Luận (0)
Comment