Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 427 - Chương 424: Xá Lợi Tử

Chương 424: Xá lợi tử Chương 424: Xá lợi tửChương 424: Xá lợi tử

Chiến trường rộng mấy trăm dặm bị chia cắt thành mười chiến trường nhỏ, nhưng đều lấy dọc Thân Đoạn sơn mạch làm giới tuyến.

Yêu tộc Ngũ Tiên, Côn Vương, Dực Vương, người mù, Mã gia, đồ tể, người câm, người điếc, quốc sư, trưởng thôn, Tư bà bà, lão Đạo chủ, lão Như Lai, Thanh U sơn nhân, từng người chém giết từng đôi. Bọn họ với tư cách chiến lực cao nhất các tộc, trên đời này đã khó gặp đối thủ nhưng so sánh với chúng thân Thượng Thương, trên cảnh giới đã thấp hơn một đầu.

Duyên Khang quốc sư, Thổ Hành Phong đã là cường giả cao cấp nhất, Duyên Khang quốc sư liều chết giết thân linh độc nhãn, bản thân cũng trọng thương. Thổ Hành Phong liều mạng đồng quy vu tận với đối thủ, có thể thấy được thực lực hai bên chênh lệch bao nhiêu.

Thực lực Yêu tộc Ngũ Tiên, Tư bà bà hơi kém nhưng thủ đoạn khá nhiều, chỉ có thể dựa vào thần thông, vừa đánh vừa chạy. Thực lực đối phương quá mạnh, bọn họ ứng phó mệt mỏi.

Viêm Tinh Tinh vừa tới, mặt trời trên thuyền Thái Dương rơi xuống, Hoàng Tiên mở cái túi trên lưng ra. Bên trong xuất hiện một đám khói vàng vô cùng hôi thối, cũng làm đối thủ của hắn nôn thốc nôn tháo.

Hoàng Tiên hồn xiêu phách lạc tiến lên, hắn bị đối thủ đạp một cước rơi xuống đất.

Liễu Tiên hiện ra chân thân, cự xà màu xanh như Thanh Long uốn quanh tuyết sơn. Đối thủ của nàng cũng biến hóa chân thân, cao như băng tuyết, người khoác lông trắng, ánh mắt giấu trong điện quang. Hắn đánh Liễu Tiên hộc máu, tai mắt mũi miệng đều chảy máu.

Bạch Tiên, Hôi Tiên, Hồ Tiên cũng trọng thương, Tư bà bà ỷ vào truyền tống kỳ và Đại La Thiên Tinh chưởng chống đỡ, trốn tránh đối thủ đánh giết.

Ngũ Tiên thường thường lựa chọn liên thủ đối kháng một kẻ địch nhưng nhân thủ còn chưa đủ, cần bọn họ ngăn chặn hai thần linh. Bọn họ rất phí sức, có Tư bà bà hỗ trợ, nhiều ít có thể hóa giải một chút áp lực, nhưng còn chưa đủ chống lại hai tên thần linh.

Lão Đạo chủ thi triển thiên thứ mười bốn. Hắn chỉ luyện thành nửa chiêu thiên thứ mười bốn, nửa chiêu kiếm pháp đối kháng với đối thủ, giết đến núi lở đất nứt nhưng nửa chiêu kiếm pháp cũng bị đối thủ nắm lấy sơ hở thật nhanh. Trong mắt bắn ra một tia sáng xuyên qua tầng tâng kiếm quang, cũng đóng đinh lão Đạo chủ trên vách núi.

- Đạo kiếm... không gì hơn thế này!

Tên thần linh xuất chưởng đánh vào vách núi.

Lão Như Lai thúc giục đại phật hai mươi chư thiên trong Như Lai Đại Thừa kinh, vạn phật vây quanh, lấy cứng chọi cứng nhưng vẫn lâm vào hạ phong. Đại phật hai mươi chư thiên rách tung toé.

Hẳn tranh phong với thần linh ba đầu sáu tay, hai người đều cận chiến với nhau, quyền quyền va vào thịt. Trên người lão Như Lai đẫm máu, mày trắng nhuộm đỏ, nhỏ máu.

Hắn đã già, khí huyết không tràn đầy bằng lúc trước, thể năng cũng kém xa trước đây.

Nếu là lúc trước, nhờ vào uy lực uy năng trong Như Lai Đại Thừa kinh, hắn có thể chiến đấu không mệt mỏi, tràn đầy khí huyết làm chiêu thức thần thông của hắn cường đại. Hiện tại hắn cảm thấy lực bất tòng tâm, bị đối phương đè đánh.

Mã gia ba phen mấy bận muốn tiến lên cứu viện, nhưng từ đầu đến cuối bị đối thủ ngăn cản, không thể thoát thân. Cảnh giới hai người ngang nhau, hắn cũng tu thành cảnh giới cuối cùng trong Như Lai Đại Thừa kinh, Đại Phạm Thiên cảnh. Thần phật vây quanh, hai mươi trọng bảo tướng.

Chẳng qua Mã gia mạnh ở tuổi trẻ, thân thể khoẻ mạnh, lão Như Lai khí huyết khô bại, không kéo dài được bao lâu.

- Xá lợi tử, không tức thị sắc, sắc tức thị không! Lão Như Lai tụng niệm kinh văn, đột nhiên khí huyết tràn đầy. Uy lực chiêu pháp càng ngày càng mạnh, chiến lực càng ngày càng kinh khủng, vượt qua đối thủ của hắn.

Mã gia run rẩy, quát lớn:

- Sư tôn!

Lão Như Lai quay đầu nhìn hắn, cười nói:

- Phật pháp, giao cho ngươi, thay ta truyền xuống!

- Thụ tưởng hành thức, thức cũng là tưởng!

Phật quang tỏa sáng bao phủ lão Như Lai và tên thần linh vào trong.

Người mù chạy trong chiến trường, hẳn dùng Tâm Thần nhãn tiến hành tập kích sơ hở của đối thủ, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm chúng thần phòng thủ, từ đó cứu mạng người mình.

Đồ tể đối chiến với Ngôn Tinh quân, tình cảnh vô cùng điên cuồng. Với đồ tể, trừ đao ra không còn thứ gì khác, một người một cây đao. Mặc kệ thương thế của mình nặng bao nhiêu, mặc kệ công kích của đối thủ mạnh bao nhiêu, trường đao có thể chém tất cả.

Hồng lô sau lưng người câm bộc phát thần hỏa ngập trời, thiên biến vạn hóa, diễn hóa đủ loại thần binh lợi khí. Đan điền cất chứa hồng lô bộc phát năng lượng vô biên, song lô cùng nhau thiêu đốt, cung cấp cho hẳn sức mạnh không gì sánh nổi.

Người điếc vẩy mực vẽ tranh, thủy mặc xâm nhiễm thiên địa, hắn vẽ tranh khắp núi tuyết, dùng tranh chèo chống hiện thực. Tranh che giấu sơn thủy, sơn thủy cùng tranh chồng chéo hiện ra thế giới kỳ lạ, mang theo đối thủ của hắn từ hiện thực xâm nhập tranh vẽ, hắn lại không đối chiến với đối thủ.

Giao phong chính diện, hắn khẳng định không phải đối thủ của người ta.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẽ tranh sơn thủy rộng trăm dặm, trong tranh có tranh, trong giới có giới. Đối thủ của hắn đi vào trong tranh sẽ lạc mất phương hướng, tìm không ra con đường thoát khỏi thế giới trong tranh.

Người điếc nhảy ra khỏi thế giới trong tranh, đang muốn chôn vùi sơn thủy trong bức tranh, đột nhiên một đạo kiếm trong tranh bay ra đâm thủng ngực hắn.

Người điếc bị đạo kiếm quang kia đánh bay ngược về phía sau, dốc hết khả năng thôi thúc bức tranh. Tranh sơn thủy trăm dặm sụp đổ, cũng sụp đổ vào bên trong, bộc phát ra năng lượng kinh khủng đến cực điểm.

- Chỉ là phàm nhân, không nên nắm giữ lực lượng thân ma.

Thế giới trong tranh co lại và gào thét, một bàn tay máu me kéo người điếc Vào trong tranh.

Dực Vương cùng Côn Vương hiện ra chân thân, biển cả phi hành trong không trung. Hai thần thú đỉnh cấp trong thiên địa gào thét điếc tai nhức óc, cự thú và cự thần khai chiến. Thiên băng địa liệt, mây đen che trăng, thỉnh thoảng bầu trời nứt ra mới có ánh trăng chiếu xuống.

Dực Vương cùng Côn Vương mình đầy thương tích nhưng chiến ý ngập trời, Dực Vương hiện ra chân thân, hóa thành cự điểu vỗ cánh đi xuyên mặt biển. Những nơi đi qua biển cả bị mở ra, đột nhiên xoay tròn thật nhanh, lúc xoay tròn lại xuất đao. Một đao chém vào biển cả, trấn áp thần linh đấu với Côn Vương.

Đao của nàng cắt bầu trời, vào lúc này, bầu trời nứt ra rơi xuống không phải ánh trăng mà là một vành mặt trời xuất hiện trong vết rách của nàng.

Dực Vương giật mình, không biết xảy ra chuyện gì nhưng đao của nàng đã xuất, nàng khó có thể thu hồi, đành phải dùng hết khả năng trấn áp thần linh đan tấn công Côn Vương.

Cùng lúc đó, mây đen nứt ra, một tên thần linh xuất hiện trong mây đen. Vẻ mặt dữ tợn, bàn tay lớn chấn động đập xuống, năm ngón tay như núi tấn công vào nàng.

Tên thần linh nấp trong mây cũng nhìn thấy mặt trời xuất hiện, hơi ngẩn ra, hắn không hiểu rõ.

- Đây là thân thông gì?

Nhưng vào lúc này, mặt trời bộc phát. Khi mặt trời bao phủ, từng tia kim quang sắc bén đánh vào người hắn.

Không chỉ có hắn, các thần linh Thượng Thương đều bị mặt trời công kích. Kim quang của mặt trời vô cùng sắc bén, trực tiếp xuyên thấu thân thể thân linh đang giao chiến, lưu lại từng đạo vết thương.

Viêm Tinh Tinh không bạo lực như Tần Mục, Tần Mục trực tiếp vung mặt trời của thuyền Thái Dương nện xuống, lực phá hoại kinh người nhưng dễ dàng làm tổn hại mặt trời. Hắn cũng không hiểu điều khiển mặt trời như thế nào, làm sao bộc phát uy năng của mặt trời. Nhưng là Thái Dương Thủ, Viêm Tinh Tinh đã từng nhiều lần điều khiển thuyền Thái Dương tác chiến với kẻ địch trong bóng tối, nàng rõ các công dụng của thuyền Thái Dương và mặt trời như lòng bàn tay, điều khiển tùy ý. Khi khống chế mặt trời, thuyền Thái Dương có thể dùng tổn thương nhỏ nhất bộc phát uy năng lớn nhất.

Vào lúc này, phạm vi mấy vạn dặm quanh Thần Đoạn sơn mạch bị chiếu sáng, Côn Vương dưới đáy biển dùng Kim Giác xuyên thấu hạ thân tên thân linh kia, đóng đỉnh hắn vào mặt biển. Tên thân ma kia không kịp né tránh, nhìn thấy cảnh tượng bản thân tan nát dưới ánh mặt trời.

Bàn tay chụp lấy người điếc cũng tan rã, bàn tay đánh vào người lão Đạo Chủ cũng tan rã, khi bị ánh sáng chiếu xạ, gương mặt từng thân ma phát sáng.

Phật quang rực cháy cũng bị ánh sáng xua tan, bên trong phật quang có hai bóng người đứng vững không ngã, lão Như Lai đã đồng quy vu tận với đối thủ. Khi ánh mặt trời chiếu rọi, chiếu sáng núi tuyết sừng sững, vị trí núi tuyết của Liễu Tiên bị nhuộm đỏ. Thanh Long đại xà ngã xuống núi, túi Hoàng Tiên túi xuyên thủng, Hoàng Tiên dưới chân thần ma bị đạp thành bùn nhão. Trên người thần ma cắm đầu ngân châm của Bạch Tiên, hắn biến thành một con nhím.

Ánh nắng chiếu ra xa, chiếu sáng chiến trường, bóng dáng đồ tể và Ngôn Tinh quân đang ở giữa không trung cũng bị chiếu rọi. Thanh U sơn nhân và Hoa quân ngã từ trên cao xuống, cũng kéo một đường dài trên mặt đất.

Ánh sáng mặt trời chiếu đi xa hơn, ánh sáng cũng chiếu sáng chiêu thứ chín trong Kiếm Đồ, Kiều Tinh quân và một thân ma khác bị Kiếm Đồ bao phủ.

Dưới chân thuyền Thái Dương, hai cái đầu của thân linh ba đầu bị người què và dược sư trọng thương, hai người bị chấn động bay lên cao. Trên người dược sư xuất hiện một con Thiên Tằm, nó dùng hết khả năng phun tơ bao phủ Duyên Khang quốc sư vào trong, tránh Duyên Khang quốc sư bị giết.

Ầm ầm!

Thuyền Thái Dương chấn động rất mạnh, thần linh ba đầu thu hồi hai cái đầu đáp xuống thuyền, cũng lao thẳng về phía Viêm Tinh Tinh đang đứng giữa bốn thần trụ. Sắc mặt đám người Mục Nhật tộc trưởng thay đổi, vội vàng ngăn cản, Mục Nhật giả đếm không hết bị thân linh đụng thịt nát xương tan, vẫn khó có thể ngăn cản.

Thuyền Thái Dương bị xung kích thật lớn, nếu tùy ý Viêm Tinh Tỉnh công kích các thần linh khác, như vậy thần linh Thượng Thương sẽ bị diệt toàn bộ.

Viêm Tinh Tinh điều khiển thuyền Thái Dương chính là thần khí viễn cổ, uy lực chí dương chí cương có thể uy hiếp đến mỗi người. Chẳng qua bởi vì nàng điều khiển thuyền Thái Dương, hành động bất tiện, ngược lại bản thân có hung hiểm lớn, nếu bị người cận thân sẽ bất lợi cho nàng.

Thuyền Thái Dương xuất hiện, tên thần linh ba đầu đang đuổi giết người què cùng dược sư, hắn cách thuyền Thái Dương gần nhất, không ai nghĩ tới hắn sẽ giết vào thuyền Thái Dương.

Mục Nhật tộc trưởng tay nâng chuông Thái Dương, lấy cứng chọi cứng nhưng khó ngăn cản đối thủ, liên tục bại lui, vào lúc này đã tới biên giới thần trụ. Đột nhiên hai đầu lâu của thần linh ba đầu bay lên, vòng qua Mục Nhật tộc trưởng và xông vào thần trụ, hai phun ra lũ lụt và hỏa diễm hai bên Viêm Tinh Tỉnh. Viêm Tinh Tỉnh hộc máu, đưa tay hai cánh tay ngăn cản, uy năng mặt trời suy giảm.

Ở bên khác, uy năng chiêu thứ chín Kiếm Đồ đã bộc phát toàn bộ, kiếm quang chói mắt chiếu sáng thế gian che khuất ánh sáng của mặt trời, ngay sau đó kiếm quang ảm đạm.

Trong chiến trường kia, Kiều Tinh quân đứng vững không ngã. Hắn nhìn về phía đối diện, nhìn đối thủ của hắn, Nhân Hoàng năm xưa.

- Ngươi già rồi.

Kiều Tinh quân lộ ra vẻ mặt châm chọc, mi tâm xuất hiện vết nứt:

- Nếu ở thời kì đỉnh phong, một chiêu này của ngươi vừa xuất hiện, khi đó ta đã chết rồi. Mà bây giờ, khí huyết của ngươi đã mất đi gần hết, một chiêu này không thể trực tiếp lấy tính mạng của ta, nhưng mà...

Đột nhiên thân thể hắn lảo đảo, khóe miệng chảy máu, cười ha ha, nói:

- Ngươi vẫn chặt đứt sinh cơ của ta. Nhưng ta cũng không kém, tốt xấu gì cũng kéo ngươi lên đường.

Bên cạnh hẳn, thần linh sóng vai chiến đấu với hắn chia năm xẻ bảy, biến thành từng khối huyết nhục rơi xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment