Chương 476: Hào quang trên đại mạc biển đỏ
Chương 476: Hào quang trên đại mạc biển đỏChương 476: Hào quang trên đại mạc biển đỏ
Gió lốc qua đi, Tân Mục bò ra khỏi cồn cát nặng nề, hắn nhìn khắp bốn phía. Lọt vào trong tâm mắt chính là cảnh tượng hoang lương thê tịch, đâu đâu cũng có gió lốc quét qua và hình thành cồn cát.
Thuyền Thái Dương cực lớn chia năm xẻ bảy, chiếc thuyền lớn kia bị phân giải hoàn toàn, hiển nhiên uy lực một kích cuối cùng của Chân Thiên lão mẫu quá lớn. Nàng vốn ôm suy nghĩ đồng quy vu tận với Duyên Khang quốc sư, sau khi thi triển ra một đòn này, kết quả thuyền Thái Dương cũng bị đánh nát.
Hỏa diễm trong sa mạc biến mất, mặc dù cát vẫn màu đỏ nhưng đã không có hỏa diễm thiêu đốt khí dân Đại Khư. Tân Mục nhìn về nơi xa, hắn không nhìn thấy bất cứ hỏa diễm nào.
Hỏa diễm trong sa mạc thật sự dập tắt.
Hắn cũng phải giật mình, vội vàng nâng tay của mình lên quan sát, hoa văn hỏa diễm trên cánh tay đã biến mất.
Hắn lấy tấm gương ra xem. Hắn soi từ trên xuống dưới vài lần, hắn không nhìn thấy bất cứ hoa văn hỏa diễm nào khác.
- Chân Thiên lão mẫu, chết!
Tân Mục nói thâm hai lân, Chân Thiên lão mẫu bố trí thủ đoạn đặc biệt đối phó khí dân Đại Khư. Bất kỳ khí dân nào bước vào sa mạc hỏa diễm, trên mặt sẽ xuất hiện hoa văn, hơn nữa, huyết thống càng cao, hoa văn hỏa diễm càng nhiều.
Chẳng hạn như Tân Mục, hoa văn hỏa diễm bao phủ toàn thân hẳn.
Chân Thiên lão mẫu chết rồi, hỏa diễm trong sa mạc cũng biến mất. Ngay sau đó hoa văn hỏa diễm trên người khí dân cũng biến mất.
- Phốc, phốc!
Một cồn cát cách đó không xa nứt ra, Long Kỳ Lân leo ra từ bên trong, nó phun cát ra ngoài. Tân Mục gọi nó một tiếng, hắn khập khếnh đi lên thuyền Thái Dương.
Thương thế của hắn rất nặng, không phải bị thương khi giao thủ với Ban Công Thố mà là một kích cuối cùng của Chân Thiên lão mẫu tạo thành lực xung kích khủng bố đả thương hắn.
Long Kỳ Lân hội họp với hắn, nó chạy về phía trước Tân Mục. Cái đuôi rủ xuống, Tân Mục đạp lên chóp đuôi, Long Kỳ Lân nâng đuôi lên cho Tân Mục trượt xuống lưng mình.
Long Kỳ Lân mang theo hắn chạy như bay, nó đi tới bên cạnh thuyền Thái Dương.
Tân Mục ngồi xuống, lớn tiếng nói:
- Quốc sư, còn sống không?
- Ta ở đây.
Giọng nói của Duyên Khang quốc sư vang lên, Tân Mục nhìn theo tiếng. Hắn phát hiện Duyên Khang quốc sư đang tựa lưng vào một khối đá, Tân Mục trượt ra khỏi lưng Long Kỳ Lân, cười nói:
- Lại bị thương?
- Không tính là quá nghiêm trọng, còn nhẹ hơn lần trước.
Duyên Khang quốc sư híp mắt lại, sau đó hắn mở một con mắt nhìn chung quanh, uể oải nói:
- Chân Thiên lão mẫu rất mạnh, mượn nhờ lực lượng thuyền Thái Dương, thực lực của nàng vượt qua thần linh Thượng Thương.
Tân Mục cũng nhìn sang nơi đó nhưng không thấy cái gì, nội tâm hắn kinh ngạc. Lúc này phải điều trị thương thế của hẳn trước, bởi vì hắn không có khí lực cõng quốc sư.
Duyên Khang quốc sư giống như cười mà không phải cười, nói:
- Giáo chủ, ngươi không nâng nổi thần linh.
Tân Mục hiểu ý, cũng đi lên điều trị cho hắn, cười nói:
- Quốc sư còn tính toán đi Thượng Thương?
Duyên Khang quốc sư lắc đầu, nói:
- Lần này giao thủ với Chân Thiên lão mẫu, Chân Thiên lão mẫu chiếm cứ địa lợi, ta suýt nữa không thể thắng nàng. Nếu như lại vào Thượng Thương, bên trong Thượng Thương còn có thân linh. Nơi đó chính là địa bàn của bọn họ, chỉ sợ càng thêm hung hiểm. Ta cần chờ một thời gian, chờ hoàng đế bù đắp Thần Kiều, chờ các giáo chủ trong Duyên Khang quốc cái thành thần.
Trong Duyên Khang quốc có không ít cường giả cảnh giới Thần Kiều, bọn họ bị vây ở cảnh giới Thần Kiều rất nhiều năm. Tần Mục truyền bá mô hình không gian thuật số Thần Kiều ra ngoài, bọn họ cũng có hi vọng thành thần.
- Ngươi thả Đại Tôn?
Duyên Khang quốc sư hỏi.
Tân Mục nghiêm túc điều trị thương thế cho hắn, nói:
- Ta từng ước định với hắn, không thể lấy tính mệnh của hắn. Dưới tình huống không làm thương hại tính mạng đối phương, ta rất khó lưu hắn lại. Bản lĩnh chạy trốn của Đại Tôn thiên hạ vô song, ta chưa bao giờ nhìn thấy nhân vật tàn nhân xảo trá như thế, nhưng may mẫn ta lưu lại nửa cái chân của hắn.
Duyên Khang quốc sư trâm giọng nói:
- Thả hắn đi chỉ dẫn tới tai họa vô cùng. Ta không thể ngăn vu pháp bái hồn của hắn. Mặc dù ít người biết tên thật của ta, nhưng nếu như đến Giang Lăng thăm dò, vẫn có thể tra được ta tên gì. Có thể tên của hoàng đế cũng bị hắn tra được.
Tân Mục lấy ngân châm ra và đâm vào người hắn như con nhím. Sau khi đâm ngân châm cuối cùng vào mi tâm của quốc sư, cười nói:
- Với ta mà nói Đại Tôn đã không đáng để lo. Thần ma sau lưng hắn tên là Ngỗi Vu Thần, bị Đại Tôn ám toán, cũng tước đoạt nhục thân. Đại Tôn giấu thân thể hắn ở Đại Khư Dương sơn, nguyên thần giấu ở Đại Khư Âm sơn. Chỉ cần diệt đi nguyên thần Ngõi Vu Thần, như vậy ta có thể phá vu pháp bái hồn của Đại Tôn.
Duyên Khang quốc sư nhìn hẳn, lạnh nhạt nói:
- Nếu như Đại Tôn tới trước ngươi một bước, hắn dời nguyên thần của Ngỗi Vu Thần đi thì sao?
Tân Mục ngẩn ngơ, hắn vỗ đùi đối phương một cái, Duyên Khang quốc sư đau đến mức nước mắt chảy ròng. Tần Mục vội vàng thu bàn tay về, hắn nhanh chóng luyện vài lô linh đan, nói:
- Y thuật của Đại Tôn cao minh, chỉ kém hơn ta một đường, cho dù không có nửa cái chân, hắn cũng không thể chết được. Ngươi ở lại chỗ này, ta đi tới Âm sơn một chuyến! Nhớ uống thuốc đúng hạn!
Duyên Khang quốc sư cầm lấy Huyền Vũ châu ném cho hắn, nói:
- Cầm Huyền Vũ châu, để phòng ngộ nhỡi
Tân Mục lưu lại mấy túi nước và đồ ăn, hắn nhảy lên lưng Long Kỳ Lân và rời đi thật nhanh.
Duyên Khang quốc sư tựa vào tảng đá lớn, hẳn muốn giãy giụa đứng dậy nhưng lại ngã xuống. Hắn không ngừng thở hồng hộc, cười khổ nói:
- Lại bị thương thành như vậy. May mắn lúc giáo chủ tiểu hỗn đản nhét Huyền Vũ châu vào tay Chân Thiên lão mẫu, Chân Thiên lão mẫu không có trực tiếp động thủ. Nếu không ta thật bị hắn đùa chết rồi... Hắn nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ.
Tân Mục ba phen mấy bận nhét Huyền Vũ châu hoặc Thanh Long châu vào trong tay Chân Thiên lão mẫu, thăm dò Chân Thiên lão mẫu, hoàn toàn không có nghĩ tới Duyên Khang quốc sư không có mạnh mẽ như hắn dự đoán.
Tên này có lòng tin mười phần vào hắn, cho dù Duyên Khang quốc sư cũng không có lòng tin với bản thân mình lớn như thế. Đi theo bên cạnh Tần Mục, Duyên Khang quốc sư cũng có cảm giác hung hiểm.
- Cũng may tiểu tử này đi rồi, Âm sơn hung hiểm, đi theo hắn càng hung hiểm.
Duyên Khang quốc sư nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc này, hắn dựa lưng vào tảng đá lớn. Đột nhiên đống cát xoay tròn một cách vô thanh vô tức, tụ lại, chậm rãi hình thành một cồn cát cự nhân.
Duyên Khang quốc sư không phát giác chút nào, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy, ánh mắt lại chậm rãi mở ra.
Hắn lặng lẽ đưa tay, hẳn rút cây ngân châm Tân Mục đâm vào mi tâm của hẳn.
Đó cũng không phải là ngân châm, mà là một cây kiếm, Vô Ưu kiếm.
Duyên Khang quốc sư cầm kiếm, híp mắt, đột nhiên hắn đâm vào núi đá sau lưng.
Tảng đá lớn phía sau, cồn cát cự nhân lộ ra nụ cười, đột nhiên nhào về phía trước. Nhưng vào lúc này Vô Ưu kiếm phá đá mà ra, cũng đâm xuyên tim cồn cát cự nhân, đột nhiên lại sinh ra tiếng nổ lớn. Tám ngàn kiếm quang bên trong Vô Ưu kiếm bắn nhanh ra ngoài, cũng bay ra khỏi cơ thể cồn cát cự nhân!
Vô Ưu kiếm phát ra âm thanh keng keng keng, tám ngàn cây kiếm bay trở về, từng giọt thần huyết rơi xuống từ mũi kiếm. Tám ngàn cây kiếm sát nhập vào nhau và hóa thành kiếm hoàn.
Duyên Khang quốc sư tựa lưng vào tảng đá, kiếm hoàn bay vòng qua tảng đá và xuất hiện trước mặt hắn.
- Cám ơn.
Duyên Khang quốc sư tươi cười, hắn cong ngón tay búng ra, kiếm hoàn lập tức biến mất trong sa mạc.
Phía sau tảng đá lớn, cồn cát cự nhân chậm rãi tan rã. Thần huyết chảy dài trong cát, thần huyết càng ngày càng nhiều và bao phủ một góc sa mạc.
Long Kỳ Lân mang theo Tân Mục phi hành về hướng đông, đột nhiên Tân Mục đưa tay tiếp lấy kiếm hoàn. Bỗng nhiên thân thể Long Kỳ Lân trầm xuống, nó ngã nhào xuống đất.
Tân Mục thu kiếm hoàn vào bên trong túi Thao Thiết, cười nói:
- Rốt cuộc cũng giải quyết Chân Thiên lão mẫu.
Long Kỳ Lân giật mình, thất thanh nói:
- Chân Thiên lão mẫu còn sống? Không phỉa hoa văn hỏa diễm trên người của ngươi đã biến mất sao, chẳng lẽ hỏa diễm không tự dập tắt? Nàng vẫn còn sống?
- Đây chính là điểm giảo hoạt của nàng. Nàng làm cho chúng ta nghĩ lầm nàng đã chết, Duyên Khang quốc sư cũng giả bộ như nghĩ lầm nàng chết rồi nhưng quốc sư ném ánh mắt cho ta. Ngay sau đó khi ta trị liệu cho hẳn, ta hóa Vô Ưu kiếm thành ngân châm đâm vào mi tâm quốc sư.
Tân Mục cười nói:
- Quốc sư giao Huyền Vũ châu cho †a, chỉ sợ không muốn Huyền Vũ châu rơi vào trong tay Chân Thiên lão mẫu. Khi đó Chân Thiên lão mâu càng khó đối phó hơn, cho nên nhất định muốn ta mang Huyền Vũ châu rời đi. Hiện tại, Chân Thiên lão mâu đã chết thật rồi. Không tin ngươi quay đầu xem đi.
Long Kỳ Lân vội vàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy sau lưng bọn họ là một biển đỏ, đó là biển cả do thần huyết tạo thành. Nó đang thôn phệ sa mạc, biển đỏ đang lan về hướng bọn họ, cảnh tượng hiện tại rất khủng bố!
Long Kỳ Lân vội vàng chạy nhanh như điên, lúc nó chạy gần trăm dặm, rốt cuộc biển đỏ không còn khuếch trương nữa. Long Kỳ Lân vẫn còn sợ hãi, nói:
- Chân Thiên lão mẫu chảy ra nhiều máu như vậy?
- Thần huyết của nàng hóa phàm, biến thành phàm huyết, tự nhiên sẽ nhiều hơn một ít.
Tân Mục cũng quay đầu nhìn lại, biển đỏ phản chiếu ánh mặt trời, bên bờ biển mọc ra rất nhiều thực vật rậm rạp. Thực vật đang sinh trưởng, cho dù trong sa mạc vắng vẻ cũng có rất nhiều sinh mệnh ngoan cường.
- Người cũng như vậy, cho dù môi trường ác liệt như thế nào, kiểu gì cũng có thể sống tiếp.
Hắn mở Đan Tiêu Thiên nhãn quan sát chung quanh, thuyền Thái Dương chia năm xẻ bảy biến thành hòn đảo trên biển đỏ. Duyên Khang quốc sư đã leo lên trên hòn đảo, hắn không bị biển đỏ nhấn chìm.
- Nhớ uống thuốc đúng hạn.
Tần Mục phất tay, bảo Long Kỳ Lân bước nhanh rời đi.
Ban Công Thố đang chữa trị vết thương trên người mình, hắn ngồi trên một mảnh Bồ điệp. Bồ diệp điều khiển gió lớn lôi điện bay nhanh về hướng Đại Khư, chờ đi tới Đại Khư đã qua ba ngày, sắc trời sắp muộn.
Ba ngày nay, hắn đã chữa trị thương thế của mình, bắp chân bên phải bị Tân Mục chặt đứt, hắn hành động bất tiện.
Ban Công Thố tìm kiếm khắp bốn phía, ánh mắt sáng lên. Hắn đi theo một đám dị thú Đại Khư tiến lên phía trước, cuối cùng hắn đã đáp xuống một di tích trước khi trời tối.
Xùy! Ban Công Thố chặt đứt chân sau của một con hươu đực, đám dị thú khác gào thét, phát ra từng tiếng uy hiếp.
Ban Công Thố mở ra túi Thao Thiết, một đám hồn trùng bay ra, Ban Công Thố cười lạnh nói:
- Các ngươi cũng dám bắt nạt ta? Một đám nghiệt súc, ta không làm gì được họ Tần, ta giết chết các ngươi dễ như trở bàn tay!
Các dị thú khác nhìn thấy dị trùng bay khắp nơi, chúng không dám xông lên trước.
- Đại Tôn thật sự thật sự khí phách nha.
Đột nhiên, trong di tích xuất hiện tiếng nói:
- Đại Tôn của Lâu Lan Hoàng Kim cung lại luân lạc đến mức bắt nạt một đám dị thú rồi sao, thật sự buồn cười. -Ai?
Ban Công Thố vội vàng nối chân hươu vào bắp chân của mình, hắn không chờ nối lại cẩn thận liền đứng dậy. Hắn nhìn thấy một cái rương bay ra từ nơi sâu trong di tích.
Ầm!
Mở rương ra, hai cái chân chạy ra từ trong gương. Ngay sau đó có hai cái tay và nửa người bay ra ngoài, tự động ghép lại với nhau, biến thành thân thể không đầu.
Thân thể không đầu lục lọi trong rương, hắn cầm cái đầu và đặt lên cổ của mình.
- Đại Tôn, không nhận ra bạn cũ sao?
Thân thể kỳ dị quay đầu lại, đó là thiếu niên môi hồng răng trắng, hắn nở nụ cười đầy yêu dị. Sắc mặt Ban Công Thố xám ngoét.