Chương 577: Đám hươu bào ngốc
Chương 577: Đám hươu bào ngốcChương 577: Đám hươu bào ngốc
Đám người Lâm Hiên đạo chủ vui mừng, Tra đạo nhân tháo đạo quan trên đỉnh đầu xuống, nhẹ nhàng xoay tròn Âm Dương Thái Cực đồ trên đạo quan, từ bên trong lấy ra một ít điển tịch, một cây xoa và mấy khối đá có vết kiếm, thanh xoa này chắc là thần binh của hắn, nói:
- Những sách này vẫn đặt ở chỗ của †a, chúng đều chút ký hiệu cổ quái, ta xem cũng không hiểu.
Đỉnh đầu hẳn mọc lông trắng cứng rắn, từ đầu trước đến sau đầu, hai tóc mai lại là màu đen, trông hắn không giống với người, đạo nhân khác búi tóc, còn hắn thì tóc húi cua, tóc bạc trên đỉnh đầu được cạo thật chỉnh tề, có vẻ rất có tinh thần.
Đạo nhân tóc húi cua này cắm thanh xoa vào trong đạo quan, khóa lại thái cực ấn, lại đội đạo quan lên.
Lâm Hiên đạo chủ lật xem những điển tịch, kiểm tra vết kiếm trên khối đá, †im đập thình thịch, hắn không nhịn được rơi lệ nói:
- Sư phụ ta và đạo chủ các triều đại cả đời khổ sở nghiên cứu kiếm thứ mười bốn, trước sau không có cách nào tìm hiểu thông suốt, hóa ra huyền cơ không ở trong kiếm, mà ở trong Thiên Tượng. Sư phụ nếu còn ở nhân thế, nhất định sẽ rất vui mừng...
Rất nhiều đạo sĩ nhớ tới đạo chủ tiền nhiệm, rơi lệ khóc lớn.
Lâm Hiên đạo chủ đưa những điển tịch này cho mọi người truyền tay nhau đọc, tâm pháp tiếp sau của Tiên Thiên quá Huyền Công còn có một chút điển tịch là Thiên Thanh đạo nhân nghiên cứu tâm đắc kiếm pháp tiếp theo của đạo kiếm.
Thiên Thanh đạo nhân ghi lại rất tỉ mỉ xác thực, tính toán cũng rất kín đáo, cũng khó trách Tra đạo nhân xem không hiểu.
Vương Mộc Nhiên khẽ nói:
- Thanh U sư bá, Tiểu Ngọc Kinh chúng ta có truyền thừa cao thâm gì không?
Thanh U sơn nhân lắc đầu:
- Không có.
Vương Mộc Nhiên cả giận:
- Tiểu Ngọc Kinh chúng ta không phải thánh địa đứng đầu Duyên Khang sao? Đạo môn, Đại Lôi Âm Tự đều có truyền thừa càng cao hơn, Tiểu Ngọc Kinh chúng ta lại không có, làm thế nào tranh chấp với người ta? Ngay cả Thiên Thánh giáo cũng có một Thiên Sư, Tiểu Ngọc Kinh chúng ta lại không có các loại pháp môn Thần cấp cường giả Ngọc Đế †ruyền xuống?
- Tiểu Ngọc Kinh chúng ta không tranh với đời, từ trước tới nay chưa từng tranh danh hiệu thánh địa đứng đầu.
Thanh U sơn nhân kiên trì nói:
- Đó là người đời cho Tiểu Ngọc Kinh chúng ta hư danh, không có cũng được.
Vương Mộc Nhiên chán nản, rơi vào đường cùng, nhìn vê phía Tra đạo nhân nói:
- Đạo nhân, xin hỏi Tân giáo chủ ở đâu?
Tra đạo nhân nói:
- Tân giáo chủ? Hôm nay có rất nhiều người muốn tìm hắn, đều là những người cổ quái, còn có một người cưỡi trâu. Chỉ có điều lúc này hắn không ở Ly thành, mà đi ra ngoài, bảo là muốn đi Ma tộc bên kia, khiến cho vật cưỡi của hắn rèn luyện một hồi.
Vương Mộc Nhiên giật mình nói:
- Một mình hắn đi lãnh địa Ma tộc?
- Vậy thì cũng không phải. Thái Hoàng Thiên ta đã đánh ra một lãnh địa bên phía lãnh địa Ma tộc, ở Vô Vọng thành đổ nát có thành lập đài canh gác, có Tang Diệp tôn thần đóng ở nơi đó, rất nhiều thần thông giả của Thái Hoàng Thiên và Duyên Khang đều đang ở xung quanh tìm kiếm binh sĩ Ma tộc đi lại rải rác.
Tra đạo nhân nói:
- Gần đây không có chiến sự, tạm thời vẫn tính là bình yên. Hai bên đều không có xuất động đại quân, chỉ là ít thân thông giả của Ma tộc và Nhân tộc ở bên chiến trường tranh đấu với nhau. Tần giáo chủ không có việc gì.
Hắn nói là một quy củ bất thành văn ở Thái Hoàng Thiên, ở đây võ phong hưng thịnh, bất kể Ma tộc hay Nhân tộc đều sùng thượng võ lực, dưới tình huống không có chiến sự lớn, thần thông giả của Ma tộc sẽ xung quanh du kích, Nhân tộc cũng vậy, rất nhiều thần thông giả trẻ tuổi của Ma tộc và nhân tộc giao phong.
Thần Ma rất ít khi nhúng tay vào, mặc cho thần thông giả ở hai bên va chạm, đây cũng là một cách làm tốt để rèn luyện vãn bối. Đám người Vương Mộc Nhiên lần đầu tới đến Thái Hoàng Thiên, còn không biết quy củ của nơi này.
Vương Mộc Nhiên lại dò hỏi:
- Tân giáo chủ có thông qua thử thách của Trấn Thần tháp hay không? - Hắn tại sao phải làm vậy?
Tra đạo nhân lộ ra vẻ khâm phục, nói:
- Hắn vừa tới Thái Hoàng Thiên, lại ở Ly thành trong cuộc chiến đánh cược giết liên bốn đại cao thủ cao cấp nhất của Ma tộc, khiến cho Chân Ma Phược Nhật La không thể không bảo đệ tử đắc ý nhất của mình chịu thua. Sau đó, chuyện này được xem là truyền kỳ. Tần giáo chủ bị Phược Nhật La bắt đi, chạy thoát thân suốt mười vạn dặm, gần như giết sạch đệ tử cảnh giới Thất Tinh, Lục Tinh của Ma Thân! Cũng không thiếu đệ tử của Ma Thần cảnh giới Thiên Nhân chôn vùi ở trong tay hắn! Với thực lực của Tần giáo chủ hiện nay đã không cần đi thông qua thử thách của Trấn Thần tháp nữa.
Thân thể của Vương Mộc Nhiên chấn động mạnh, lộ ra vẻ khó tin, đột nhiên quay đầu nói: - Sư bá, chúng ta thật sự không có truyền thừa cao thâm sao?
Thanh U sơn nhân cười nói:
- Tiểu Ngọc Kinh chúng ta truyền thừa còn chưa đủ sao? Tiểu Ngọc Kinh chúng ta truyền thừa mặc dù có chỗ thiếu hụt, nhưng đều truyền thừa cao cấp nhất, chỉ cần bổ sung toàn bộ chỗ thiếu hụt, ngươi sẽ không thua kém gì. Thái Hoàng Thiên chính là địa phương tốt để bổ sung toàn bộ chỗ thiếu hụt, ngươi có thể học tập ưu điểm của những người khác, dung hợp công pháp của Tiểu Ngọc Kinh ta.
Vương Mộc Nhiên cụt hứng, thầm nói:
- Tiểu Ngọc Kinh công pháp nhiều như vậy, muốn dung hợp làm gì có thể dễ dàng như vậy?
Thanh U sơn nhân khích lệ nói: - Nếu có chí nhất định thành, ta rất coi trọng ngươi! Chờ ngươi tìm hiểu thông suốt, người đầu tiên truyền cho ta, †a già rồi, suy nghĩ cũng không thông minh giống như người trẻ tuổi các ngươi.
- Công tử, rồng béo tại sao không có biến hóa giống như Giang Miểu vậy?
Giữa Vô Vọng thành đến Ly thành có khoảng hơn hai ngàn dặm, Hồ Linh Nhi đi theo bên cạnh Tần Mục, nhìn Long Kỳ Lân đang cùng một vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân của Ma tộc tranh đấu, hiếu kỳ nói:
- Giang Miểu có thể biến hóa, rồng béo khẳng định cũng có thể!
Tần Mục hít thở dài, Phách Thể Tam Đan Công vận hành ở bên trong thân thể, lúc nguyên khí vận hành phát ra từng trận rồng ngâm, nói:
- Ta cũng không biết. Chẳng lẽ là quá mập, không có cách nào biến hóa? Nhưng cũng không giống...
Hồ Linh Nhi thầm nói:
- Ta cảm thấy hay là bởi vì quá lười.
Kỳ Lân châu của Long Kỳ Lân rất mạnh, luận về tu vi đã không kém hơn đại cao thủ cảnh giới Sinh Tử, nhưng mà chiến lực chỉnh thể cũng không cao, bị cường giả Ma tộc kia đánh cho mình đầy thương tích.
Tân Mục cũng không giúp một tay, đứng ở bên cạnh nhìn, phía đối diện cũng có mấy vị cao thủ Ma tộc không có nhúng tay vào, chỉ quan sát trận chiến đấu này.
Thái Hoàng Thiên có quy định rất kỳ lạ, nếu chỉ là thân thông giả gặp phải, bình thường lại là quyết đấu một đấu một, rất ít khi cùng xông lên. Tân Mục mười vạn dặm chạy thoát thân, bị hàng trăm thân thông giả Ma tộc truy sát, nhiều lần gặp phải bao vây tấn công, Ma tộc sở dĩ không tuân theo quy củ, căn nguyên vẫn là ở dưới lệnh tiêu diệt của Ma Thần Ma tộc.
Long Kỳ Lân ra sức chém giết, đột nhiên tìm hiểu ra một ảo diệu trong Tổ Long Thái Huyền Công, lập tức phát động Kỳ Lân châu, lấy Kỳ Lân hoả hóa thành vô số ngọn lửa hình con rồng cuốn về phía đối phương.
Thân thể hắn lập tức lay động, vảy rồng trên người bay lên, hóa thành mảnh gương sáng loáng, bắn ngược thần thông do đối phương công kích tới.
Cường giả Ma tộc này bị thần thông của mình và hỏa long làm cho luống cuống tay chân, đột nhiên có từng miếng vảy rồng tung bay, điên cuồng xoay tròn ở xung quanh hắn. Cường giả Ma tộc này vẫn không có cách nào đưa ra bất kỳ công kích nào, thân thông công kích ra lại bị vảy rông bắn quay về, vảy rồng hình thành vòng vây càng lúc càng nhỏ, Kỳ Lân châu bay vào trong vòng vây, ánh lửa đột ngột phát ra, bên trong truyên đến một tiếng hét thảm, cường giả Ma tộc này bị thiêu đốt thành tro bụi.
Long Kỳ Lân lắc mình, thu hồi vảy rồng, mở miệng nuốt vào Kỳ Lân châu, vừa mừng vừa sợ, kêu lên:
- Giáo chủ, ta đánh thắng! Ta cuối cùng đánh thắng được một lần!
Tần Mục hoài nghỉ:
- Linh nhi, rồng béo theo hổ sư huynh tu hành lâu như vậy, một lần cũng không thắng qua sao?
Hồ Linh Nhi gật đầu:
- Một lần cũng không thắng. Hắc Hổ Thần vốn nói mất mặt, bắt những Ma tộc đánh bại hắn dập đầu xin lỗi, sau lại Hắc Hổ Thần thành thói quen, rồng béo cũng thành thói quen.
Tân Mục không nói gì.
Bộ dạng của Long Kỳ Lân cao ngạo, điểm đầu ngón chân vểnh đuôi một đường chạy chậm đi tới bên cạnh bọn họ, qua lại xoay quanh Tần Mục và Hồ Linh Nhi vài vòng, dương dương đắc ý.
Đối diện có một vị cao thủ Ma tộc đi ra, kêu lên:
- Đối diện chính là Tân Mục Tần giáo chủ sao?
Tân Mục nói:
- Chính là Tân mỗ. Xin hỏi các hạ là?
- Hạng người vô danh, từ biệt!
Mấy người cao thủ Ma tộc này phân công nhau vội vàng rời đi. Tân Mục khẽ nhíu mày, mấy Ma tộc này đều là cảnh giới cảnh giới Thiên Nhân, một đấu một là đối thủ hắn rất khó chiến thắng, những cao thủ Ma tộc phân công nhau hành động hẳn thấy cũng có chút không khôn ngoan, đây chẳng phải là cho hắn cơ hội loại bỏ một người trong đó sao?
- Công tử, những Ma tộc này giống như đang chạy thoát thân.
Hồ Linh Nhi lấy ra một chậu lớn, để cho Long Kỳ Lân chảy chút nước miếng rồng, bôi loạn lên vết thương của hẳn, nghi ngờ nói:
- Bọn họ liên thủ lại, bản lĩnh chỉ sợ rằng còn lợi hại hơn so với chúng ta, nhưng bọn họ lại chạy thoát thân, chẳng lẽ là muốn truyền lại tin tức? Để cho ổn thỏa, chúng ta chắc nên lập tức quay về Ly thành! Tần Mục nhíu chân mày, nói:
- Đi thêm về phía trước chính là đài canh gác của Vô Vọng thành có Tang Diệp tôn thần trấn thủ. Quay về Ly thành quá xa, đi tới đài canh gác gần hơn. Có Tang Diệp tôn thân ở đó, bình thường cường giả Ma tộc cũng không dám qua.
Hắn nhảy đến trên lưng của Long Kỳ Lân, Hồ Linh Nhi thu chậu cũng nhảy lên, Long Kỳ Lân lập tức chạy về phía đài canh gác của Vô Vọng thành.
Khi còn cách đài canh gác còn có hơn hai trăm dặm. Tần Mục từ phía xa đã có thể nhìn thấy được khí tức của Tang Diệp tôn thần, đó là thần quang do Tang Diệp tôn thần tản ra, giống như một cột sáng cắm thẳng vào bầu trời.
Đây là tác dụng của đài canh gác, chỉ rõ đường cho thân thông giả Thái Hoàng Thiên ở trong nơi hoang dã, nếu gặp phải nguy hiểm đáng sợ, có thể đi nơi nào tránh né.
Đột nhiên, chỉ nghe một âm thanh truyền đến, vui vẻ nói:
- Là Tân giáo chủ sao?
Tân Mục nhìn lại, chỉ thấy này trong hoang dã còn có một sơn thôn nhỏ, có mấy thần thông giả của Thái Hoàng Thiên đang nghỉ chân ở trong sơn thôn, trong sơn thôn đã không có người khác.
Những người này phần nhiều đều là người quen, trong đó có một nữ tử là Quan Hà, là thần thông giả Thái Hoàng Thiên được Vũ Hòa tiến cử cho Tân Mục, cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, ở trong các cao thủ cảnh giới Thiên Nhân tại Thái Hoàng Thiên nàng xếp hạng thứ chín, thực lực cực kỳ cường đại.
Nàng là đệ tử của một vị thân chỉ, am hiểu kiếm pháp. Bởi vì đang là thời điểm Thiên Thánh giáo mở rộng ở Thái Hoàng Thiên, Tần Mục lại bổ nhiệm Quan Hà làm Kiếm Đường đường chủ của Thiên Thánh giáo tại Thái Hoàng Thiên.
- Quan Hà, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Tân Mục từ trên lưng của Long Kỳ Lân nhảy xuống, nhìn về phía mấy thần thông giả khác, cũng là đường chủ Hương chủ Thiên Thánh giáo ở Thái Hoàng Thiên.
- Thực sự là giáo chủ.
Quan Hà cười nói:
- Chúng ta ở gần đây rèn luyện, gặp phải một ít cao thủ Ma tộc, vừa giết một người lại ở bên đó. Người này có thực lực rất mạnh, ta cũng khổ chiến một lúc lâu, lúc này mới giết chết hắn.
Tân Mục về phía nàng ngón tay phương hướng nhìn lại, cao thủ Ma tộc đã chết kia chính là một người Ma Tộc vừa chạy trốn, xung quanh còn có chút dấu vết chiến đấu.
- Thì ra là thế.
Tân Mục lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Quan đường chủ khổ cực. Trời đã tối, ta dự định đi đài canh gác, các ngươi có đi cùng không?
Ánh mắt của Quan Hà nhất thời sáng lên, đi lên phía trước, cười nói:
- Chúng ta cũng đang định trở lại!
Mấy người khác đi phía trước, Tần Mục bước trước một bước, đi về phía đài canh gác của Vô Vọng thành.
Quan Hà vội vàng đuổi theo, cười nói:
- Giáo chủ tại sao phải vội vàng như thế? Ở đây đều là cao thủ trong giáo của chúng ta, còn có thể phải sợ ai sao?
- Ta bị Ma tộc nhận ra, sợ bọn họ gọi cường giả ở phía trước ngăn cản lối đi.
Tân Mục lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Quan đường chủ, sư phụ ngươi là ai vậy? Lần trước Vũ Hòa giới thiệu ngươi với ta, ta quên hỏi thăm.
Quan Hà vội vàng nói:
- Gia sư là Thiên Phong Cấu, giáo chủ đã gặp.
- Hóa ra là Thiên Phong Cấu tôn thần.
Tân Mục gật đầu, hiếu kỳ nói:
- Sư phụ của mấy vị đường chủ hương chủ này là ai?
Một thiếu niên cười nói:
- Chúng ta cũng đệ tử của Thiên Phong Cấu. Tần Mục lại gật đầu một cái, vỗ nhẹ vào cái cổ to khỏe của Long Kỳ Lân đi ở bên cạnh mình, cười nói:
- Quan đường chủ, các ngươi cùng vị cường giả Ma tộc cảnh giới Thiên Nhân kia giao đấu, nhất định là tốc chiến tốc thắng, ta quan sát vết tích thần thông các ngươi lưu lại tuy rằng không nhỏ, nhưng những vết tích lại cũng không phải là vết thương trí mạng, vết thương trí mạng thật sự là do Quan đường chủ từ phía sau Ma tộc này chọc ra một kiếm, một kiếm đập chết nguyên thần của hẳn. Lúc đó khoảng cách của Quan đường chủ cùng cao thủ Ma tộc kia chắc hẳn cũng gần như chúng ta hiện tại, giống như chúng ta bây giờ trò chuyện, sau đó Quan đường chủ giết chết hắn.
Sắc mặt của Quan Hà thoáng đổi, đột nhiên một viên Kỳ Lân châu rất lớn bay lên không, chỉ một thoáng khắp nơi đều là là Kỳ Lân lửa hừng hực, đốt cháy tất cả!
Trong ánh lửa, một thanh phi kiếm xuyên ra, Quan Hà bắn ra kiếm quang, kiếm pháp của nàng vừa thi triển ra, Tân Mục điểm ở mi tâm của mình, kiếm chỉ đâm ra, kiếm hoàn hóa thành kiếm quang đẹp mắt gào thét lao đi, kiếm pháp của Quan Hà bị đánh tan, mi tâm của nàng bị xuyên thủng!
Tân Mục thu kiếm, xung quanh là đường chủ và Hương chủ Thiên Thánh giáo bị thiêu đốt gào lên thảm thiết, lập tức bị một cái vảy rông cực lớn chặt đứt đầu!
Thân thể của Long Kỳ Lân lay động, vảy rồng quay về thân thể.
- Rồng béo, ngươi lại thắng thêm mấy trận.
Tân Mục nắm kiếm hoàn, nhẹ giọng nói.
- Công tử, bọn họ chính là người những Ma tộc đó muốn báo sao?
Hồ Linh Nhi từ trong tai của Long Kỳ Lân nhô đầu ra, buồn bực nói:
- Như vậy Thiên Phong Cấu tôn thần...
Tân Mục đang muốn nói, đột nhiên lỗ tai giật giật, bỗng nhiên xoay người:
-Ai?
Một con hươu bào từ trong núi rừng chạy ra, lắc lắc cái đuôi nhỏ, tò mò nhìn hắn, sau đó một đám hươu bào từ trong núi rừng chạy ra, ngửa đầu hiếu kỳ quan sát bọn họ.
- Hóa ra là đàn hươu bào ngốc.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm.
Các hươu bào ngốc tiến lên, ngửa đầu nhìn hắn, rất lớn mật. Trong lòng Tân Mục thoáng động, đột nhiên một âm thanh trong trẻo truyền đến:
- Tần giáo chủ, ngươi giết đệ tử ta, có nên cho ta một công đạo hay không?