Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 593 - Chương 587: Lão Thư Sinh Lấy Thơ Tạo Sông Ngân

Chương 587: Lão thư sinh lấy thơ tạo sông ngân Chương 587: Lão thư sinh lấy thơ tạo sông ngânChương 587: Lão thư sinh lấy thơ tạo sông ngân

- Có thểi

Đám người Tư bà bà trăm miệng một lời nói.

Người điếc lấy tay chộp về phía trong vực sâu Vô Vọng thành, pháp lực tuôn ra, một dòng nham thạch nóng chảy phóng lên cao. Người điếc nắm lấy tuyệt bút, lấy nham thạch nóng chảy làm mực, lấy mặt đất làm giấy, trên mặt đất, nét bút như rồng bay phượng múa vẽ tranh.

Bút của hắn, lấy đuôi của một con sói lửa đã tu luyện tới cảnh giới Thông Thần, lấy xương thân có được từ một di tích trong Đại Khư làn cán. Khi Tân Mục còn nhỏ thường cầm nó ra chơi, bao giờ cũng bị người điếc đánh vào lòng bàn tay. Loại lông đuôi của sói lửa này có thể ở trong lửa mạnh cháy cũng không bị tổn thương. Xương thần lại có thể thoả thích phóng ra pháp lực, viết văn thoải mái!

Người điếc luôn luôn tao nhã, thậm chí còn có chút cổ hủ. Mặc dù khi có tiền khí phách không tâm thường, giống như là hoàng tử cao cao tại thượng trò chơi nhân gian. Nhưng lúc không có tiền nghèo kiết hủ lậu chán nản, ngồi xổm ở góc đường bán bức tranh ngay cả hét cũng không dám hét một tiếng.

Mà bây giờ, hắn cầm cây bút của mình, đầu bút lông đột nhiên thoáng cái điên cuồng phóng ra sự cuồng dã, toàn thân cũng đột nhiên thoáng cái trở nên điên cuồng, có một sự hăng hái của thư sinh chỉ trích, có một sự điên cuồng phóng túng!

- Người điếc, ta tới trợ giúp ngươi! Đồ tể nhìn thấy đầu bút lông của hắn, bút pháp di chuyển ở trong bức tranh có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không khỏi sinh ra một cảm giác hào hùng, vung đao chém bằng phẳng mặt đất, khiến cho người điếc có thể thoả thích vẽ.

Hắn lấy nguyên khí làm cột, trong tay cầm cột nguyên khí quấy đảo nham thạch nóng chảy, khiến cho nham thạch nóng chảy không thể đông lại thành thạch, hắn ngâm nga nói:

- Nét bút như rồng bay phượng múa, lời thốt thành sông ngân, hay cho năm tháng đức nghệ cùng thành! Đế đình cùng tấu, cất nhắc anh tài. Đầu rồng ngoài hắn không ai lấy, lại chính trực khoan dung, công lao và sự nghiệp cao chót vót.

- Trời thương hẳn, cao quý bao nhiêu, một thanh danh tốt! Hồi tưởng lại, nơi gặp gỡ, năm đó Thiên Đồ, hôm nay Vô Vọng thành. Than người đầu bạc áo xanh, lại tạo ra vĩ đại mới. Thận trọng đề thơ, giớ trượng tiên, thổi tới bụi bay!

- Trở lại với đất, xông hương tươi đẹp, làm một lão thư sinh!

Bài thơ của hắn là một bài từ khúc có cảm giác dũng cảm khác thường, nói hết mưu trí suốt đời của người điếc, từ thái tử Thiên Đồ, kỹ nghiệp vượt quần hùng, sách bao trùm khắp thiên hạ, đến cảnh nước mất nhà tan, khốn cùng chán nản, bán bức tranh mà sống, khiến trong lòng người ta không khỏi dõng dạc, lại có tâm cảnh buồn bực tóc bạc.

- A bai

Câm điếc giơ ngón tay cái lên, trong đan điền có những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, giống như mặt trời lớn thiêu đốt, lò rèn sắt phía sau giống như là núi lửa phun trào, lửa lớn hừng hực rót về phía trong nham thạch.

Lửa mạnh cháy hừng hực, nguyên khí của đồ tể làm chày, quấy đảo nham thạch nóng chảy, ánh lửa rọi sáng gương mặt và trong ngực của hẳn, thiêu đốt thành màu đỏ.

Người điếc cười ha ha, giống như là uống say rượu vậy, bản thân càng thêm phóng túng, bước chân lảo đảo, tuyệt bút cũng càng thêm ổn định, giống như rồng giống như rắn, giống như phượng hoàng bay, giống như chuồn chuồn đạp nước, giống như con yến non học bay, giống như lão ngưu cày cấy.

Nguyên thần hiện lên ở phía sau hắn, cùng hắn cầm bút vẽ tranh, trút xuống tâm huyết, vẽ ra tình cảnh sơn hà rộng lớn và văn chương mạnh mẽ.

Bên cạnh, đám người Tân Mục cùng Phách Sơn tế tửu, Tư bà bà đều nhìn tới ngây người.

Trước đây, bọn họ chưa từng nghĩ tới, người điếc luôn luôn là bộ mặt nghiêm túc trung thực, không ngờ cũng có một mặt tràn ngập sự điên cuồng phóng túng như vậy.

Hắn lấy nham thạch nóng chảy làm mực, mặt đất làm giấy, ở thời gian không lâu lại khiến cho mặt đất với phạm vi hơn mười mẫu đầy ngọn lửa nham thạch nóng chảy, bức tranh trên mặt đất này bao phủ ở trong ánh lửa, ánh vàng rực rỡ lại có chút chói mắt.

Ai có thể ngờ được, trong lòng lão thư sinh một thời lại có cảm giác hào hùng như vậy?

Người điếc vẽ tranh một không nghe, vẽ ra trời cùng đất, trời trắng, đất xanh, vẽ ra phong vân lôi điện, vẽ ra sông núi hùng vĩ, vẽ ra từng vị thần và ma với phong thái khác nhau không có một người nào trùng hợp, vẽ ra đại quân vô tận, khí thế hào hùng, xung phong, những người đó giống như có thân thể cứng như sắt thép cơ bắp dữ tợn, đao kiếm sắc bén sáng ngời.

Hắn vẽ ra chiến trường, vẽ ra vô số người dáng vẻ mạnh mẽ đang nhảy lên, đám người Tần Mục chỉ liếc mắt nhìn, liền cảm giác Thần Ma và đại quân ở trong bức tranh lại giống như muốn từ trong bức tranh nhảy ra vậy!

Những bắp thịt đó có lực bạo phát ra, những bóng người vung đao đánh xuống, trong tâng mây gần đó bắn ra tia chớp và sấm sét, muốn trút xuống từng trận mưa lớn, cơn lốc gào thét, vòi rông tàn sát bừa bãi, núi đổ nát, biển cuộn trào biển, không ngờ chân thật như vậy!

Người điếc đang vẽ ra một thế giới mạnh mẽ rộng lớn, đang khiến cho thế giới này đi vào sự thật!

Thơ ca của đồ tể khiến cho linh cảm của hắn bạo phát, khiến cho cảm xúc trong lòng hắn được kích phát ra, sự hào hùng và lực lượng sáng tác của hắn được tuôn trào. Hắn hoàn toàn trong sự yên lặng này, điên cuông sáng tạo, dứt khoát phát biểu ra suy nghĩ trong lòng, phóng túng ảo tưởng trong lòng.

Không biết qua bao lâu, người mù khẩn trương nói:

- Ma tộc đại quân sắp đến! Chỉ còn cách nơi này còn có trăm dặm!

Người điếc nhắm mắt bịt tai, tiếp tục vẽ tranh.

Người mù nhíu mày, nói:

- Còn có tám mươi dặm!

Tân Mục ngẩng đầu nhìn về phía ngoài tám mươi dặm, nơi đó có ma khí tối tăm giống như là sương mù màu đen đang nhanh chóng tràn về phía bên này. Hai tròng mắt của hắn mở ra từng tầng trận văn, thầm giật mình nhìn thấy trong dãy núi có vô số yêu ma quỷ quái giống như thủy triều cực lớn vượt qua từng ngọn núi, một đường chạy như điên, vung vẩy các loại binh khí cổ quái, mở miệng kêu to chạy về phía bên này.

Bọn họ mặc áo rách quần manh, quần áo trên người rách nát, không giống như là Ma tộc ở La Phù Thiên, ngược lại giống như là đám người chạy nạn.

Hình thể to lớn của bọn họ, chạy nhanh như bay, hình thù lại có phần kỳ quái, giống như là sinh linh khác nhau tập hợp lại cùng tiến tới biến thành quái vật, cơ bắp và khí quan trên người bọn họ gồ ghề dị dạng, so với Ma tộc còn đáng sợ hơn rất nhiều. Có yêu ma quỷ quái trên người mọc đầy đầu của các loại chủng tộc, cánh tay là do vô số cánh tay vặn vẹo cùng một chỗ tạo thành, có khi toàn thân xương trắng, giống như là bộ xương quái vật sinh trưởng thành, có kẻ trên mặt mọc đầy những con mắt lớn nhỏ, có kẻ giống như là con rết mọc ra vô số cái chân.

Binh khí của bọn họ cũng cực kỳ nguyên thủy, mang theo máu thịt gậy xương lớn, trong mắt lóe ra dục vọng khát máu, chạy vội trên đường, phá hủy tất cả.

- Đây cũng không phải là Ma tộc, là yêu ma quỷ quái đến từ U Đô!

Tân Mục ép xuống chấn động trong lòng. Những kẻ này là du hồn ở trong U Đô hấp thu ma khí và ma tính của U Đô sinh ra quái vật dị dạng!

U Đô không phải hoàn toàn là lãnh địa của Thổ Bá, hắn đã từng đi qua U Đô, tuy rằng thời gian không lâu nhưng cũng có thể thấy được Thổ Bá không để ý về quyền lực.

Thổ Bá quan tâm nhất chính là quy tắc.

Quy tắc của U Đô.

Chỉ cần không phá hỏng quy tắc của U Đô, hắn rất ít khi chủ động can thiệp vào thân thể sinh mạng của U Đô.

Những yêu ma quỷ quái của U Đô, chính là kết qua do Thổ Bá để mặc.

Đột nhiên, từng ma quang vô cùng lớn, mang theo ngọn lửa màu đen từ phía sau đại quân yêu ma quỷ quái vọt tới, chiếu qua, giống như là từng cột lửa quét sạch mọi thứ ở phía trước yêu ma quỷ quái, không ngừng quét về phía trước, khiến đỉnh núi nóng chảy, khiến con sông bốc hơi lên, khiến cây cối bị thiêu đốt! Ánh mắt của Tần Mục lướt qua những yêu ma quỷ quái, nhìn về phía nơi ma quang phát ra. Hắn nhìn thấy được phía sau đại quân có từng vị Hắc Ám Ma Thần giống như thiêu đốt núi lửa vậy, thân thể khôi ngô cao lớn, đi rất chậm, nhưng bước chân quá lớn, từng bước tiến về phía trước lại đủ để cho những yêu ma quỷ quái U Đô phải chạy vội một lúc lâu.

- Trong U Đô, Ma Thần tập trung ác niệm và ma tính ra đời, lão tổ tông của Ma tộc!

Tân Mục cảm thấy tâm thần hỗn loạn, đột nhiên nhìn thấy được phía trước của đại quân yêu ma quỷ quái có không ít thần thông giả của Thái Hoàng Thiên và Duyên Khang đang chạy trốn, bọn họ hiển nhiên là đang rèn luyện, không có chú ý tới đại quân yêu ma quỷ quái của U Đô đến, chờ tới khi bọn họ phát hiện ra thì đã muộn.

Oong...

Một cột ánh sáng với ngọn lửa màu đen lăn lộn quét qua, hơn mười vị thần thông giả lập tức bốc hơi, hài cốt không còn. Những thân thông giả khác vội vàng tránh né, nhiều lần nguy hiểm nhưng tránh được ánh mắt của Ma Thần, nhưng bọn họ lập tức bị đại quân yêu ma quỷ quái giống như nước thủy triều trào lên chìm ngập.

Những thần thông giả của Duyên Khang và Thái Hoàng Thiên thậm chí không thể tạo ra một chút bọt sóng, lại hoàn toàn biến mất.

- Bốn mươi dặm!

Người mù khẩn trương vạn phần, cao giọng nói:

- Người điếc, xong chưa? Ba mươi dặm! Chuẩn bị chiến đấu! Hắn vừa dứt lời, người điếc đột nhiên thu bút, nặng nề thở ra một hơi, cho bức tranh này chút sống, ngọn lửa tràn qua khắp bức tranh lớn trăm mẫu này.

Người điếc lấy bút làm thương, nặng nề đâm một cái, bức tranh hơn trăm mẫu lớn bất chợt dựng lên. Tiếp theo, bức tranh lớn đến khó có thể tưởng tượng được này dần dần tản ra một khí tức khó hiểu.

Bức tranh cùng trời đất dung hòa, từ trước mặt bọn họ biến mất.

Âm ầm, ầm ầm.

Trên trời có tiếng sấm sét truyền đến, từng tia chớp đánh thức mọi người, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời bất chợt có mây đen trải rộng. Mây đen Lưu Hỏa nồng đậm mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng được. Phạm vi mây đen Lưu Hỏa này tràn ngập càng lúc càng rộng, khoảng cách bao phủ càng lúc càng lớn, đột nhiên cơn lốc đột nhiên dâng lên, trận gió xoáy lớn vô cùng kèm theo ngọn lửa thiêu đốt hừng hực từ trên cao hạ xuống, một đạo, hai đạo, ba đạo...

Trong khoảnh khắc, vô số hỏa long quyển giống như là Thiên Công Long thò đuôi xuống, khiến mặt đất bị xé rách, thiêu đốt, điên cuồng cuốn lên, lao vọt về phía trước!

Xôn xao...

Mưa xuông, chỉ có điều rơi xuống cũng không phải là nước mưa, mà là mưa lửa dung nham. Từng cục dung nham cực lớn kèm theo ngọn lửa từ trên cao giống như là giọt mưa rơi nghiêng xuống, đánh về phía đang chạy như điên tới đại quân yêu ma quỷ quái U Đô, đập đến vô số yêu ma quỷ quái ma ngã ngựa trở mình!

Vô số trận gió xoáy gào thét lao vào trong đại quân, khắp nơi đều là thân thể bị vặn vẹo không thành hình dạng, lăn lộn cuốn lên trên không trung, lập tức bị gió cuồng bạo xé nát, hoặc chết ở dưới sấm sét từ trên cao hạ xuống.

Trong lúc bất chợt, từng vị Thần Ma dẫn đầu thiên quân vạn mã từ trong mây nhảy ra, từ trên cao hạ xuống, đi xuống phía dưới, tiếng chém giết ồn ào, đỉnh tai nhức óc.

Đó là hàng hàng hàng vạn đại quân Thân Ma, cùng lao vê phía đại quân yêu ma quỷ quái bên này. Vô số phần còn lại của chân tay bị cụt bay trên không trung, cục diện tanh mùi máu.

Đám người Tần Mục, người mù ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy, không cần bọn họ vào trận chém giết, không cần bọn họ phấn đấu quên mình, đại quân tiên phong của Ma tộc lại bị ngăn cản.

Bị một người ngăn cản!

Người điếc cầm bút, tiếp tục vẽ tranh. Từng vị Thần Ma và tướng sĩ từ dưới ngòi bút của hắn nhảy ra, xông về phía chiến trường, không sợ chết, trong không trung có phong vũ lôi điện tàn sát bừa bãi quét ngang, lại hết lần này tới lần khác không có va chạm vào đại quân Thần Ma, chỉ đánh vào trên đầu đại quân Ma tộc.

Những đại quân Thân Ma đều là người trong bức tranh, phong vũ lôi điện trong bức tranh không có ảnh hưởng gì tới bọn họ.

- Lễ nào những đại quân Ma tộc của U Đô xông vào thế giới trong bức tranh của gia gia điếc thế giới? Trong lòng Tân Mục đột nhiên thoáng động, nghĩ đến một khả năng. Chỉ có điều, bức tranh này của người điếc khẳng định có giới hạn, như vậy giới hạn của thế giới trong bức tranh rốt cuộc ở nơi nào?

Hắn nhìn bốn phía, không nhìn thấy được bất kỳ biên giới nào của bức tranh này.

Họa đạo của người điếc khiến cho người ta phải ngửa mặt ngước nhìn, đã cao thâm đến mức Tần Mục lại cần phải chuyên tâm học tập!

- Duyên Khang quốc sư nói gia gia điếc một mình có thể chống lại trăm vạn hùng binh, nói không sai!

Tân Mục thầm nghĩ:

- Mà những lời này chẳng qua là đánh giá của Duyên Khang quốc sư đối với gia gia điếc sau khi Thiên Đồ quốc bị diệt, quốc đô hóa thành mười tám tâng địa ngục.
Bình Luận (0)
Comment