Chương 615: Phật pháp vô song
Chương 615: Phật pháp vô songChương 615: Phật pháp vô song
Trong Ly thành, một sáng sớm Tần Mục đi tới chùa chiền phật môn ở Ly thành, gõ cửa đưa bái thiếp, nói:
- Ta tới gặp Mã gia.
Tăng nhân tiếp đón hẳn vội vàng trở lại bẩm báo.
Sở dĩ Tân Mục nói đến gặp Mã gia mà không phải là Mã Như Lai là bởi vì Mã Như Lai là người dẫn đường của phật đạo, cần trấn thủ ở Đại Lôi Âm Tự, tuyên dương phật pháp, Mã gia lại là người thân của hắn.
Một là thân phận, một người khác là thân tình.
Tới gặp Mã Như Lai, cần phải lấy thân phận của Nhân Hoàng và Thiên Thánh giáo chủ. Tới gặp Mã gia, lại lấy thân phận của hài tử do Mã gia nuôi lớn.
Sau một lúc lâu, tăng nhân tiếp đón đến đây, nói:
- Mã gia cho mời.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, theo hắn đi vào chùa chiên. Chùa chiền này là địa phương Thần Ma của Thái Hoàng Thiên trao quyền cho Đại Lôi Âm Tự. Các tăng nhân của Đại Lôi Âm Tự chỗ này xây miếu thờ, hằng ngày tu hành.
Tân Mục ngẩng đầu nhìn lên. Hắn có thể nhìn thấy được mơ hồ có hai mươi chư thiên treo ở trên không trung của ngôi miếu, còn có rất nhiều tăng nhân ở phía dưới hai mươi chư thiên không ngừng tụng kinh. Tiếng tụng kinh va chạm ở trên không trung, hóa thành từng phật quang, dũng mãnh tràn vào hai mươi chư thiên.
Hai mươi chư thiên là chư thiên của phật môn, hai mươi chư thiên trôi lơ lửng ở trên không trung của ngôi miếu là hình chiếu của chư thiên chân chính, cũng không phải là thật sự.
Tân Mục thu hồi ánh mắt. Lúc này hẳn nhìn thấy được một lão nhân chất phác bỏ đi pháp bào Như Lai, mỉm cười nhìn hắn.
Mã gia.
Tân Mục kích động. Từ khi Mã gia trở thành Mã Như Lai của Đại Lôi Âm Tự, thời gian bọn họ gặp nhau lại ít hơn rất nhiều. Mã Như Lai cởi pháp bào Như Lai, chính là lấy thân phận của người thân tới gặp hắn, hắn làm sao có thể không kích động?
Chỉ có điều ở đây dù sao cũng là đạo trường của Đại Lôi Âm Tự, khắp nơi đều là tăng nhân, hắn cần phải áp chế cảm xúc thân tình đang dâng trào trong lòng mình, không thể mang đến phiền phức cho Mã gia, mang đến phức tạp trên phương diện tâm cảnh.
- Mã gia, các ngươi không phải đã sớm liên lạc đến hai mươi chư thiên sao?
Tân Mục ổn định tâm cảnh, hiếu kỳ nói:
- Vì sao bây giờ còn cần không ngừng liên lạc cùng hai mươi chư thiên? Lễ nào các phật của phật giới chưa từng †ruyền thụ công pháp tầng thứ cao hơn?
- Đã truyền. Chỉ có điều truyền không nhiều.
Mã gia dẫn hắn đi tới bên cạnh những tăng nhân đang tụng kinh liên lạc cùng phật giới, chỉ thấy bên trong ngôi miếu này có chút rộng rãi, gần nghìn vị tăng nhân ngồi xếp bằng, có người ngồi ở trên đất bằng, có người ngồi trên không trung, còn có người ngồi ở trên Phật tháp, nói:
- Ý tứ của Phật giới là muốn chúng †a chuyên tâm tu phật, không cần tham dự vào trong phân tranh của thế tục hồng trân. Bọn họ không muốn để ý tới chuyện của thế tục, hình như có rất nhiều cấm ky. Mà ý của ta là mời bọn họ truyền thụ pháp môn cao thâm, phật có tâm độ thế, làm sao có thể tận mắt thấy người thế tục rơi vào cực khổ lại không cứu được?
Tân Mục nhìn lại xung quanh. Trăm nghìn vị tăng nhân nữ có nam có, có người có yêu, đều đang tụng phật hiệu, khiến cho các phật của hai mươi chư thiên không được an bình.
Loại đấu pháp này ngược lại giống như là quấy râầy pháp môn. Niệm tên Phật, phật sẽ nghe nói, những tăng nhân của Đại Lôi Âm Tự đọc chính là danh hiệu của các phật. - Vốn có mấy vị Phật Đà truyền pháp xuống, sau đó lại không có người truyền nữa, giữ kín như bưng. Ta muốn mời bọn họ hạ giới, bọn họ lại không nguyện hạ giới trợ giúp.
Mã gia lắc đầu nói:
- Ta cho rằng, bọn họ cũng không phải là sợ dính phải phàm trần thế tục, mà sợ là có chút tôn tại đáng sợ. Tuy rằng bọn họ có cảnh giới cao thâm, công pháp cao thâm, nhưng ở trên phương diện tâm cảnh đã rơi vào tiểu thừa. Mấy ngày trước đây, các phật của phật giới không chịu nổi sự quấy nhiễu, vì vậy có đề nghị, nếu so tài với phật tử ở phật pháp.
- So tài phật pháp?
Tân Mục nhất thời hăng hái, cười nói:
- So tài thế nào? - Chính là chọn lựa ra đệ tử phật môn có thành tựu phật pháp tương đối cao thấp, loại so tài này là cách không so tài. Ta phái ra chính là Chiến Không.
Mã gia giơ tay lên chỉ về phía, nói:
- Chiến Không ở nơi đó, đã thua mấy vị phật tử của hai mươi chư thiên.
Tân Mục ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ma Viên Chiến Không ngồi ở trên tháp. Tòa tháp này hình như cao bằng hai mươi chư thiên, đối diện với hắn lại là một vị phật tử ngồi ngay ngắn, thân cưỡi bảo tượng. Bảo tượng mặc giáp trụ có xâu chuỗi ngọc, cực kỳ hoa lệ.
Phía sau bảo tượng lại là những ngôi miếu hoa lệ, sau đầu các phật cao lớn là hào quang xoay tròn, pháp tướng trang nghiêm.
Hai người tranh luận pháp có chút kịch liệt. Vị phật tử kia của hai mươi chư thiên miệng lưỡi lưu loát, nói không ngừng, buổi nói chuyện diễn ra nửa canh giờ còn chưa có dừng lại. Âm thanh khi thì cao vút sục sôi, khi thì trâm thấp lại làm cho người ta không nhịn được lắng nghe.
Lần này hùng biện có thể nói là thao thao bất tuyệt, làm cho không người nào có thể cãi lại.
Vị phật tử kia nói xong, cuối cùng dừng miệng không nói nữa, trên mặt hiện ra ý cười, nhìn về phía Ma Viên.
Ma Viên vươn bàn tay đây lông, năm ngón tay đen với âm thanh tối nghĩa, găn từng chữ:
- Cực.
Vị phật tử kia không rõ hắn muốn nói cái gì, đau khổ suy nghĩ. Sau một lúc lâu, Ma Viên lại nói:
- Không. Vị phật tử kia nhíu mày, nhất thời miên man bất định. Ma Viên lại nói:
- Có.
Thân thể của vị phật tử kia thoáng chấn động, thất thanh nói:
- Đã không vì sao còn có?
Ma Viên nhắm mắt bịt tai, nói:
- Yên lặng.
Vị phật tử kia giận dữ, quát:
- Đã có, vì sao còn có thể yên lặng? Lời của ngươi không hợp với phật pháp!
Ma Viên nói:
- Có chút.
Vị phật tử kia giận không kìm chế được, đang muốn tranh cãi lại, đột nhiên thân thể chấn động mạnh, cứng đờ ở trên lưng của bảo tượng, ngây ra như phống, không nói được một lời. Phía sau hắn, một vị phật lớn than thở:
- Cực không có tĩnh nhỏ. Rất cao rất khéo, chữ như châu cơ. Mỗi một chữ đều là một trang luận phật pháp đại thừa, năm chữ liền lại cùng một chỗ, lại là lớn lao cao thâm. Không Tương, ngươi nói nửa canh giờ, nói rất nhiêu thao thao bất tuyệt, đáng tiếc còn chưa sánh bằng bất kỳ một chữ nào trong năm chữ này của hắn. Ngươi thất bại, xuống.
Vị phật tử Không Tương kia từ trên bảo tượng đứng dậy, nhìn về phía Ma Viên chào, từ từ lui ra.
Tân Mục vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, nhìn về phía Mã gia nói:
- Mã gia, người cao to thật sự có tuệ căn sao?
Mã gia nghiêm nghị nói:
- Rất có tuệ căn! Thậm chí ở trên ta, so với Minh Tâm còn cao hơn!
Lúc này, hai mươi chư thiên lại có một vị phật tử tới, từ trên một tầng chư thiên đến. Phía sau hắn còn theo mấy vị Phật Đà thân thể cực lớn. Vừa ngồi xuống, toàn thân của vị phật tử này lại phóng ra ánh sáng cường đại, ánh sáng chói mắt, từ hai mươi chư thiên chiếu xuống, chiếu tới mọi người trong chùa.
Phật quang này chiếu khắp, khiến cho trong lòng các tăng trong chùa đều thâm cả kinh:
- Vị phật tử này có tu vi phật pháp thật là cao thâm!
Ma Viên giơ tay lên, ngăn cản trước mắt, bàn tay to ngăn cản phật quang, bóng tối của bàn tay chiếu xuống ở trên mặt.
Vị phật tử kia vừa ngồi xuống muốn nói tranh luận đạo pháp, nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bỗng nhiên cổ họng thoáng ngọt, một ngụm máu tươi phun ra, thất thanh nói:
- Thành tựu phật pháp của ngươi không ngờ cao như vậy? Ta còn chưa kịp nói, cũng đã bị ngươi tranh luận ngược!
Dứt lời, hẵn ngửa mặt lại ngã, hơi thở mong manh.
Phía sau hắn, mấy vị phật lớn vội vàng cứu người, cuối cùng cứu được hẳn. Một vị Phật Đà khen:
- Phổ Chiếu phật tử lần này muốn tranh luận pháp nội dung là sáng như thế nào. Chưa từng nghĩ tới vị tiểu phật tử này lại trực tiếp phá đề của hắn, quả thật là tài hùng biện không có nói hết! Bội phục, bội phục!
Tân Mục nghẹn họng nhìn trân trối, chật vật thu hồi ánh mắt từ trên người Ma Viên lại, nghi hoặc nhìn Mã gia.
Loại tranh luận pháp đạo này, hắn xem không hiểu.
Mã gia giải thích:
- Phổ Chiếu phật tử lấy sáng ra đề, toàn thân phóng ra ánh sáng cường đại, phật quang chiếu khắp. Chiến Không giơ tay lên vừa ngăn cản, dưới tay chính là bóng tối, chính là nói cho hắn biết, có ánh sáng lại có bóng tối, vì sống nhờ vào nhau. Bởi vậy Phổ Chiếu phật tử muốn tranh luận về pháp liền trực tiếp bị cắt đứt, nói không nên lời, khiến bản thân mình nôn ra máu. Bởi vậy có thể thấy được tuệ căn của Chiến Không.
Tần Mục cũng nói không ra lời.
Hắn có thể nhìn ra được, vị Phổ Chiếu phật tử vừa rồi có tu vi cực cao, hơn phân nửa là một vị cao thủ phật pháp cảnh giới Thiên Nhân. Cho dù Tần Mục cùng hẳn đối chọi giao phong cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Không nghĩ tới, Ma Viên chỉ che một chút ánh sáng, Phổ Chiếu phật tử lại nôn ra máu, thiếu chút nữa tắt thở bỏ mạng.
Ma Viên đã tranh luận đến Đại Công Đức Thiên trong hai mươi chư thiên, tiếp theo các thiên chính là so tài với Tài Thiên.
Trong hùng biện Tài Thiên, các phật cùng một vị phật tử trẻ tuổi đến đây, cùng Ma Viên so tài. Vị phật tử trẻ tuổi kia từ từ ngồi xuống, cũng không nói nhiều, tay bóp pháp ấn, nắm lấy một đóa hoa sen, nói:
- Không.
Ma Viên nói:
- Có.
Phật tử trẻ tuổi này nhíu mày, buông hoa sen, nói:
- Có.
Ma Viên nói:
- Không.
Phật tử trẻ tuổi này đứng dậy, quát hỏi:
- Ngươi là phàm phu tục tử sao?
Ma Viên lắc đầu:
- Ta, thánh.
Phật tử trẻ tuổi này phát tuyên truyền giác ngộ hỏi, quát:
- Ngươi là thánh phật?
Ma Viên lại một lần nữa lắc đầu:
- Ta, phàm.
Sắc mặt của phật tử trẻ tuổi này đỏ lên, cả giận nói:
- Lúc trong tay ta có ngươi nói không, lúc trong tay ta không có, ngươi nói có. Ta hỏi ngươi là phàm nhân, ngươi nói ngươi là thánh phật. Ta hỏi ngươi là thánh phật sao? Ngươi lại nói ngươi là người phàm! Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
Các phật phía sau hắn nhíu mày, gọi mấy vị kim cương kéo hắn xuống, một vị Phật Đà nhìn về phía Ma Viên bồi tội nói:
- Sư đệ thứ tội, hắn đã rối loạn bản tâm. Không lại là có, có lại là không, tâm có lúc làm thánh, nhưng thánh cũng là phàm. Sư đệ có thành tựu phật pháp khiến chúng ta bội phục.
Ma Viên hoàn lễ, nhưng không nói lời nào.
Tân Mục hoảng sợ, đầu cháng váng não cũng căng lên, hắn đỡ lấy trán nhìn về phía Mã gia nói:
- Mã gia, ta nghe đã hoàn toàn không hiểu. Ta không có tuệ căn này, vẫn không nên nghe.
Mã gia cười nói:
- Thời điểm ta bằng tuổi với Chiến Không, trăm triệu lân không có được thành tựu như vậy. Ngươi nếu nghe thấy mơ hồ, như vậy chúng ta ra khỏi chùa đi dạo một chút.
Tân Mục giống như trút được gánh nặng.
Hai người đi ra khỏi chùa, Mã gia thở phào một cái, cười nói:
- Mục nhi, ta hiện tại là Phật Đà, cùng ngươi cũng càng thêm xa. Phủ thêm áo cà sa, ngồi trên phật vị, ta lại không phải là Mã gia năm đó. Ở trong mắt ta, ngươi chính là chúng sinh. Nhưng †a từ trên phật vị đi xuống, cởi trang phục trên thân, ta chính là Mã gia của Tàn Lão thôn chúng ta, Mã Thần Bộ, ngươi chính là hài tử ta nhìn lớn lên.
Tần Mục đột nhiên ôm lấy hắn.
Mã gia giật mình, cười vỗ nhẹ vào lưng của hắn, nói:
- Chiến Không học được rất nhanh, Minh Tâm cũng là hài tử tốt, tương lai kế thừa y bát của Đại Lôi Âm Tự chính là hai người bọn họ. Đến lúc đó, ta lại không phải là Như Lai, ta sẽ trở lại Tàn Lão thôn, ta còn sẽ cùng các ngươi vừa nói vừa cười, uống rượu ăn thịt.
Tân Mục dò hỏi:
- Vì sao các phật của hai mươi chư thiên không muốn truyền pháp, cũng không nguyện hạ giới trợ giúp? Mã gia có hỏi thăm nguyên nhân hay không?
- Đã hỏi qua. Một vị Phật Đà nói cho †a biết, Đại Lôi Âm Tự mặc dù có thể bảo toàn ở trong tai kiếp của các triều đại, cũng là bởi vì không hỏi, hỏi tới, lại không có cách nào bảo toàn. Bọn họ bảo ta cũng không cần hỏi.
Mã gia thở dài, nói:
- Lần này sử dụng chính là ám chiêu câm điếc dạy ta. Câm điếc nói cho ta biết, bảo ta ra lệnh cho các tăng niệm tụng phật hiệu, quấy rây sự thanh tịnh của bọn họ, làm cho bọn họ chịu không nổi, bọn họ mới có thể nói chuyện với ngươi. Lần này tranh luận đạo pháp nếu như có thể giành được chiến thắng, các phật của hai mươi chư thiên lại hứa cho ba danh ngạch, tiến vào phật giới xin học. Nhưng, bọn họ vẫn sẽ không để cho người của phật giới hạ giới trợ giúp. Ta từng ngẫm nghĩ qua, có ba danh ngạch cũng tốt, chung quy có còn hơn không.
Đúng vào lúc này, đột nhiên trong chùa truyền đến tiếng xôn xao, tiếng hoan hô của các tăng truyền đến. Tần Mục cùng Mã gia liếc mắt nhìn nhau, vội vàng quay đầu lại nhìn vào bên trong chùa, chỉ thấy chúng tăng đang ném Ma Viên lên thật cao, đón lấy, sau đó lại vứt lên.
- Thắng, chúng ta thẳng rồi!
Các tăng nhảy cẵng lên hoan hô.