Chương 626: Tiếng đàn lấy mạng
Chương 626: Tiếng đàn lấy mạngChương 626: Tiếng đàn lấy mạng
Tân Mục thấy hắn cười có chút không được tự nhiên, trong nụ cười thoáng hiện ra vẻ cay đẳng, lại không tiếp tục truy hỏi nữa. Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, không nhất thiết phải hoàn toàn không giữ lại, biểu diễn mình cho một người khác nhìn.
Không quan tâm Đế Thích Thiên Vương Phật ở trong thế tục họ gì, hắn trước sau là một người không xấu. Hắn mặc dù có tên của Phật tổ, cũng vẫn chân chính nhiệt tình, vì bảo vệ được phật giới cam tâm tình nguyện cõng danh xấu trên lưng, tình nguyện tự mình đội chậu phân lên trên đầu của mình.
Người như vậy cho dù không muốn nói ra quá khứ của mình, cũng sẽ cho người ta một loại cảm giác kiên định. Hai người bận rộn tất bật, sử dụng thời gian hơn nửa ngày cuối cùng cũng hoàn thành cầu dịch chuyển trao đổi linh năng. Tần Mục tỈ mỉ kiểm tra một hồi, không phát hiện ra chỗ thiếu sót nào.
- Ở đây còn lại rất nhiều thần kim không có dùng hết. Tân tiểu hữu, ngươi xem danh sách ngươi đưa ta có gì không đúng không?
Đế Thích Thiên Vương Phật nhìn thân kim bên cạnh tế đàn chồng chất giống như núi. Những thần kim này gọi là Phật Nguyên Xích Các, còn có một ít vật liệu gỗ dùng Linh Phật Mẫu Thụ chế tạo ra. Hắn dựa theo danh sách Tân Mục cho, bảo các Phật quốc trong Đế Thích Thiên Cảnh của hắn dâng lên. Tế đàn hoàn thành, còn lại không ít nguyên liệu.
Trong danh sách Tần Mục đưa cho hẳn, Phật Nguyên Xích Các và Linh Phật Mẫu Thụ trên cơ bản chưa từng dùng qua.
Đế Thích Thiên Vương Phật hoài nghỉ, nhìn về phía Tân Mục, thử dò xét nói:
- Những nguyên liệu này phải xử trí như thế nào?
Tân Mục cuống quít mở túi Thao Thiết, nói:
- Chúng ta là chạy nạn, sau này nói không chừng sẽ dùng đến! Tạm thời bỏ vào trong túi của ta đã.
Đế Thích Thiên nhìn chằm chằm vào hẳn. Tân Mục mặt không đỏ tim không đập mạnh, bỏ Phật Nguyên Xích Các và Linh Phật Mẫu Thụ nhận được vào trong túi Thao Thiết của mình. Rất nhanh, một túi Thao Thiết đã chứa đầy. Tân Mục lại lấy ra một túi Thao Thiết khác, bỏ nguyên liệu còn lại vào trong, sau đó thận trọng thắt cái túi ở bên thắt lưng.
Hai túi đều phồng lên, hiển nhiên đều chứa đầy.
Đế Thích Thiên Vương Phật cười lạnh nói:
- Tần tiểu hữu, nguyên liệu còn lại vừa vặn chứa đầy hai cái túi của ngươi ngược lại giống như đã sớm tính toán được vậy.
- Có chuyện như vậy sao?
Tân Mục kinh ngạc, thất thanh nói:
- Ngươi không nói ta còn không chú ý tới, thật sự vừa vặn chứa đủ hai túi Thao Thiết! Kỳ quặc quái gở, kỳ quặc quái gở! Phật giới hai mươi chư thiên thực sự không thể coi thường được, hơn phân nửa là phật giới có linh, biết ta vì phật giới cõng tiếng oan, bởi vậy hiển linh quay về trả cho ta sao? Thiện tai, thiện †ai, ta cũng muốn tin phật... Đế Thích Thiên Vương Phật vẫn nhìn hắn, mãi đến khi hắn lại nói không được nữa, lúc này mới cười hì hì nói:
- Người sáng suốt vừa nhìn lại biết, Tân tiểu hữu không cần giải thích nữa. Ta để lại thần thông, trở lại khởi động cầu dịch chuyển trao đổi linh năng. Ngươi tới chỉnh đốn lại một chút, liên kết cùng Thái Hoàng Thiên.
Sắc mặt của Tân Mục ửng đỏ, đáp một tiếng. Hắn đi tới đỉnh của tế đàn, bàn tay đặt ở trên mặt phẳng trong tâm tế đàn. Chỉ nghe oong một tiếng, mặt bằng biến thành rất nhiều ô vuông nhỏ, không ngừng ghép vào nhau, hóa thành một quả cầu, phía trên có phù văn lưu chuyển, không ngừng chớp động.
Hai tay hắn tách ra, quả cầu tăng lên. Mỗi một khối nhỏ hình vuông tách ra. Giữa các ô vuông có phù văn biến thành ánh sáng chảy ra nối liền với các ô vuông khác.
Trong tay hắn xuất hiện linh binh tính toán, lách cách tính toán một hồi, chỉnh lại phương hướng vị trí của Thái Hoàng Thiên. Chỉ thấy trong tâm của quả cầu dần dân có ánh sáng tập trung lại, hóa thành một điểm nhỏ ở tâm cầu.
Tân Mục xác định được phương hướng vị trí của Thái Hoàng Thiên, hai tay khép lại vào phía giữa, quả cầu thu nhỏ lại, hóa thành một mặt bằng bị hắn ấn vào trong tế đàn.
Đế Thích Thiên Vương Phật đã bố trí xong thần thông, đi tới đỉnh của tế đàn. Vị Phật tổ dáng vẻ trẻ tuổi tuấn tú này nhìn về phía Đế Thích Thiên Cảnh, có chút lưu luyến không muốn rời xa.
- Vương phật, thời gian càng kéo lâu, nguy hiểm của chúng ta lại càng lớn.
Tần Mục nhắc nhở. Đế Thích Thiên Vương Phật khẽ gật đầu, mây đen trên mặt tản đi, cười nói:
- Đợi đến khi ta rửa xong chậu phân này, lại sẽ trở lại nơi đây, quay vê làm Phật tổ, cần gì phải làm phong thái của tiểu nhi nữ? Tần tiểu hữu, chúng ta đi thôi!
Tân Mục phát ra nguyên khí, rót vào trong tế đàn khởi động phù văn, nhất thời ánh sáng lưu chuyển, không ngừng thắp sáng mỗi một phù văn. Cả tòa tế đàn giống như là con thú lớn sống lại, từng cầu thang không ngừng xoay tròn biến hóa, cuối cùng cầu dịch chuyển trao đổi linh năng đã khởi động, một cột sáng phóng lên cao, chạy thẳng tới thiên ngoại!
- Trên đường truyền tống không cảm giác được thời gian trôi qua, nhưng ta đã từng tính toán qua, từ Thái Hoàng Thiên đến Đại Khư, cần thời gian một khắc. Tân Mục cùng Đế Thích Thiên Vương Phật sóng vai đi vào trong dòng chảy ánh sáng, cất cao giọng, nói:
- Từ phật giới đến Thái Hoàng Thiên, có thể sẽ phải sử dụng thời gian càng lâu hơn! Một ngày đêm làm một trăm khắc, thời gian hủy diệt cầu dịch chuyển trao đổi linh năng nhất định phải là sau khi chúng ta truyền tống đến Thái Hoàng Thiên! Vương phật sử dụng thời gian là thời gian đo ở Đại Khư sao?
- Đúng!
Đế Thích Thiên Vương Phật lớn tiếng đáp lại:
- Thần thông của ta bạo phát sau canh ba, phá hủy cầu dịch chuyển trao đổi linh năng!
Bóng dáng của hai người biến mất ở trong dòng chảy của ánh sáng.
Mà vào lúc này, tại Đại Phạm Thiên cảnh, ma khí của U Đô điên cuồng phun ra. Ở đây đã biến thành ma hải. Ma tính và ma khí của U Đô xâm nhập, dân dần có thể nhìn thấy được có sinh vật U Đô bơi đến nơi đây. Ở trong biển tối tăm thỉnh thoảng lộ ra thân thể thật dài, vảy màu đen.
Đột nhiên, ma hải điên cuồng phun ra, xoay tròn, trong biển xuất hiện vòng xoáy cực lớn, hai cái sừng tối tăm từ trong vòng xoáy của ma hải xoay tròn từ từ bay lên.
Tiếng sóng biển gào thét dâng trào, âm thanh càng lúc càng lớn. Nhưng vào lúc này, trên hòn đảo ở trung tâm của Đại Phạm Thiên cảnh, trong ngôi chùa đổ nát có một vị phật nằm từ từ bay lên, phóng ra ánh sáng cường đại.
Phật nằm ngủ ở trong hoa sen, hoa sen kia lớn không thể tưởng tượng nổi, vững vàng dừng lại ở trên không trung của ngôi miếu đổ nát kia. Ngôi miếu lại giống như biến thành một dòng suối vàng, từng mảnh lá sen, hoa sen nhẹ nhàng chập chờn.
Vị phật nằm này tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trong ma hải dâng lên một vị Thân Ma màu đen, trên đâu có sừng trâu, mắt hổ thân trâu, ở mi tâm mọc ra con mắt thứ ba.
- Đạo huynh!
Đại Phạm Thiên Vương Phật hoảng hốt vội nói:
- Đại Phạm Thiên cảnh của ta phát sinh chuyện, không ngờ kinh động tới đạo huynh, khiến đạo huynh phải hạ phân thân xuống, khiến ta không khỏi sợ hãi.
Vị Thần Ma sừng trâu hổ đầu này chính là Thổ Bá, hắn liếc mắt nhìn ra xung quanh, âm thanh chấn động: - Đại Phạm Thiên vương, Thiên Cảnh của ngươi biến thành U Đô, loại bỏ ma khí của U Đô ở đây đối với ngươi mà nói không khó, vì sao không loại bỏ? Cần †a hỗ trợ sao?
Đại Phạm Thiên Vương Phật cười nói:
- Không dám làm phiền tới đạo huynh! Hơn nữa Thiên cảnh trong U Đô là chứng cứ, cần phải giữ lại, để tránh Thiên Đình trách cứ xuống. Hơn nữa phật giới chỉ có ánh sáng không có bóng tối, khó có thể tiến thêm một bước, cần phải có bóng tối mới có thể làm cho phật pháp tiếp tục phát triển. U Đô này cứ lưu lại.
- Thì ra là thế.
Thổ Bá nghe được hắn nói lời này, lại hiểu rõ tiền căn hậu quả, nói:
- Là ta quản giáo không nghiêm, khiến cho thần tử U Đô đi tới chỗ ngươi gây sự, thứ tội.
- Không dám.
Hai tôn tại đang nói chuyện, đột nhiên trên bầu trời có một mảnh sáng ngời. Chỉ thấy một chiếc lâu thuyền cổ xưa phá không lao tới. Chiếc lâu thuyên này tràn đây lưu quang đủ màu sắc, không ngờ có từng đôi cánh, trái và phải đối xứng, đầu thuyền lại không sử dụng đầu rồng giống như lâu thuyền bình thường mà là đầu phượng.
Lâu thuyền loá mắt đến cực điểm, chạy đến trên bầu trời của Đại Phạm Thiên cảnh, từ từ dừng lại. Phía đầu thuyền có rất nhiều vị thần chỉ với ánh sáng màu vàng lấp lánh, người khoác giáp trụ, trong tay cầm binh khí họa kích. Cho dù bọn họ nhìn thấy Thổ Bá và Đại Phạm Thiên Vương Phật cũng không nói được một lời, cũng không chào. - Hóa ra là hai vị đạo huynh U Đô đại đế và Đại Phạm Thiên Vương Phật.
Trong thuyền truyền tới một âm thanh không có dính bất kỳ khói lửa nào, chỉ thấy một vị nữ tử không nhìn rõ mặt, phía sau có bốn vòng ánh sáng từ trong lâu thuyền đi ra, trang phục vô cùng sang trọng. Nữ tử nhìn thẳng vào Đại Phạm Thiên Vương Phật và Thổ Bá, chào nói:
- Hà Du ra mắt lão phật và Thổ Bá đạo huynh.
Đại Phạm Thiên Vương Phật chào, Thổ Bá cũng khẽ khom người.
- Hóa ra là Nam Thiên Xích Đế, Tề sư tỷ.
Đại Phạm Thiên Vương Phật vội vàng nói:
- Không nghĩ tới phật giới hai mươi trọng thiên nho nhỏ của ta có thể kinh động tới Tề sư tỷ, trong lòng tiểu phật thật là sợ hãi!
- Lão phật khách khí.
Nữ tử Xích Đế Tề Hạ Du kia nói:
- Ta quản lý chư thiên phía nam, cũng khó có được một lần đi lại, hôm nay tới phật giới cũng có chuyện trong người. Vài ngày trước ta nhận được tin tức, phật môn sinh loạn, xin hỏi lão phật có biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ hay không?
Đại Phạm Thiên Vương Phật nói:
- Ta đang cùng Thổ Bá nói chuyện này. Là ta quản giáo không nghiêm, Đế Thích Thiên sư đệ đột ngột phát sinh lòng xấu xa, thả ra thân tử U Đô, giết không ít Phật Đà và phật tử, còn muốn biến Đại Phạm Thiên cảnh của ta thành U Đô. Thổ Bá đạo huynh ở đây, Tề sư tỷ hỏi một chút sẽ biết.
Xích Đế Tề Hạ Du nhìn về phía Thổ Bá, Thổ Bá gật đầu nói: - Quả thật như vậy. Giết người chính là thần tử U Đô ta. Lúc trước ta đã phong ấn thần tử U Đô, không có pháp lực lớn căn bản không có cách nào thoát khỏi sự vây khốn, chắc là có người có pháp lực lớn thả thần tử U Đô ra.
Xích Đế Tê Hạ Du mỉm cười, nói:
- Thì ra là thế. Đế Thích Thiên vốn chính là một người không an phận, sau đó lại vào không môn, ta vốn cho rằng có lão phật ở đây, hắn sẽ an phận một ít, tứ đại giai không. Không nghĩ tới hắn vẫn làm phản! Lão phật cũng bị thua thiệt. Chuyện này không thể trách ngươi, cũng không thể trách U Đô, chỉ có thể trách Đế Thích Thiên. Nếu chuyện đã rõ ràng, như vậy ta còn phải đi tới Đế Thích Thiên Cảnh, bắt hắn áp lên Trảm Thần đài răn đe. Thứ tội, cáo lui.
Đại Phạm Thiên Vương Phật vội vàng nói: - Sư tỷ mời.
Chiếc lâu thuyền này đột nhiên vỗ cánh, biến mất khỏi Đại Phạm Thiên cảnh.
Đại Phạm Thiên Vương Phật nhướng mày, không nói gì. Thân thể to lớn của Thổ Bá chậm rãi chìm vào ma hải, biến mất.
Mà ở Đế Thích Thiên Cảnh, lâu thuyền đột nhiên xuất hiện. Xích Đế Tề Hạ Du nhìn về phía không trung, sắc mặt thoáng đổi, từ phía trên lâu thuyền bay lên trời hiện ra ánh sáng rực rỡ muôn màu muôn vẻ, lao thẳng đến cầu dịch chuyển trao đổi linh năng:
- Chạy thoát sao? Chỉ có điều ngươi đi không xong!
Mắt thấy nàng sắp tiến vào cầu dịch chuyển trao đổi linh năng, đột nhiên cầu dịch chuyển trao đổi linh năng chấn động mãnh liệt. Thần thông do Đế Thích Thiên Vương Phật lưu lại bạo phát, toàn bộ tế đàn giống như dãy núi nhất thời vặn vẹo, sạt lở, thu về phía trung tâm!
- Còn muốn chạy?
Xích Đế Tê Hạ Du đột nhiên hóa thân thành phượng chín đầu, đuổi theo ánh sáng biến mất giữa không trung, nỗ lực vượt qua ánh sáng của cầu di chuyển đang biến mất.
Chợt...
Thân hình của nàng biến mất ở trong dòng ánh sáng chảy, nhưng lại lập tức bị không gian bắn ra, ánh sáng chảy hoàn toàn tiêu tan.
- Thuyền tới!
Nàng khế quát một tiếng, chiếc thuyền này bay tới. Xích Đế Tê Hạ Du rơi ở trên thuyền, lấy ra một phượng hoàng cầm để ngang trên đầu gối, cười lạnh nói:
- Tiểu tặc ở thời đại Khai Hoàng chạy trốn, nhưng hiện tại không thể để cho ngươi chạy trốn.
Dứt lời, đánh một khúc đàn. Tiếng đàn trầm bổng du dương, tiếng đàn hóa thành thực chất, biến mất.
Xích Đế Tề Hạ Du đánh một khúc xong, đứng lên nói:
- Hắn khó thoát khỏi tiếng đàn lấy mạng của ta. Nếu có thể chạy trốn, ta ngược lại vẫn bội phục bản lĩnh của hắn!