Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 807 - Chương 798: Khoe Kỹ Năng

Chương 798: Khoe kỹ năng Chương 798: Khoe kỹ năngChương 798: Khoe kỹ năng

Thật ra, võ đạo phi thăng của hẳn coi như là một loại phương pháp, từ thời đại Khai Hoàng đến bây giờ chỉ là người có thể tu thành cũng chỉ một mình hắn mà thôi.

Mà ở trước thời đại Khai Hoàng, chưa bao giờ có tồn tại như hắn vậy.

Lão nông làm Vũ Đấu Thiên Sư, tất cả tỉnh lực của hắn đều đặt ở võ đạo, những cái khác hắn đều không hiểu, chính bởi vì trong lòng hoàn toàn không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, hắn mới có thể được gọi là đại đế võ đạo!

Người đứng đầu võ đạo từ xưa tới nay!

Nếu hắn có tư duy linh hoạt giống như Tân Mục, thích đông làm tây, hắn trái lại không có được thành tựu như hiện tại.

Chăm chú chính là điểm mấu chốt để cho hắn thành công.

Tuy nói như vậy, nhưng Tân Mục một đầu nghĩ ra hai mươi sáu loại thân tàng thứ bảy, vẫn khiến cho hắn bị đả kích.

Trước khi Tân Mục nghĩ ra hai mươi sáu loại thần tàng thứ bảy, Hư Sinh Hoa đã làm ra Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều, loại thành tựu này cũng vô cùng kinh người, một gốc Kiến Mộc nối liền thiên địa, nối tất cả thần tàng thành một thể.

Càng đáng sợ hơn chính là, Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều đơn giản hơn võ đạo phi thăng của hắn rất nhiều, khiến cho Hồ Bất Quy có thể từ trên Kiến Mộc phi thăng, vượt qua hư không phi thăng Thiên Cung.

Lão nông tuy rằng mạnh miệng, nhưng đã sớm bị Tần Mục và Hư Sinh Hoa làm cho tâm phục khẩu phục, hiện tại chẳng qua là bị công kích gấp bội mà thôi.

- Ghét nhất những người đầu óc linh hoạt, hơi một tý lại nói như ta rất ngốc, ta không có tốn công sức gì, ta cũng không có học, ta chỉ là suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra cho ngươi hai mươi sáu loại phương pháp giải đề. Những tên bại hoại này, hận không thể viết lên trên mặt mấy chữ ta thông minh hơn ngươi chờ ngươi khích lệ hắn!

Năm xưa, hắn lại chịu đủ công kích, tiều phu, thư sinh, người đánh cá, mỗi một người đều thông minh hơn hắn, khiến cho hắn cảm thấy mình là người ngũ nhất trong bốn người kia.

Theo hai vạn năm trong thời đại Khai Hoàng, loại đả kích này khiến cho hắn đầy bụng oán hận.

Lão nông cố gắng hết mức khiến cho mặt mũi bản thân mình nhìn hiền lành hơn một ít, hòa nhã nói:

- Có hai mươi sáu loại giải pháp sao? Như vậy vì sao ngươi còn muốn hủy diệt bỉ ngạn thân tàng? Tân Mục cười nói:

- Hai mươi sáu loại phương pháp này, ta chỉ mới thôi diễn ra, còn chưa có thử nghiệm từng cái một, chờ thử nghiệm một vòng xong, ta lấy ra loại đơn giản nhất đưa cho sư bá. Sư bá lại có thể truyền thụ cho các võ giả trong Đấu Ngưu giới, giải quyết nổi khổ không có Thần Kiều của bọn họ.

- Lấy ra loại đơn giản nhất...

Lão nông cảm thấy mặt mũi hiền lành của mình bất cứ lúc nào cũng có khả năng vặn vẹo, trở nên dữ tợn, hắn vội vàng ổn định, cười nói:

- Ngươi giữ lại bỉ ngạn thần tàng, không cần hủy diệt nó, mở lại loại thần tàng thứ hai là được. Giữ lại chúng, ngươi cũng có thể thêm một phần pháp lực.

Tần Mục giật mình, vỗ tay khen:

- Sư bá quả nhiên là người thông tuệ hơn người, không hổ danh là đại đế võ đạo, ta lại không có nghĩ tới biện pháp như thất

Lão nông có chút đắc ý, thâm nghĩ:

- Những người thông minh bình thường dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.

- Chỉ có điều, nhiều thần tàng như vậy nhét lung tung vào trong cơ thể, rất phiề.

Tân Mục suy nghĩ một lát, nói:

- Ta cảm thấy có vài thần tàng có khả năng không cần, xuất hiện thêm trái lại là gánh nặng... Sư bá chờ một chút, ta cần phải tính toán một chút xem trong thân thể có thể chứa bao nhiêu thần tàng như vậy!

Chân mày của lão nông giật giật, ừ một tiếng, lại thấy hai tay của Tân Mục mở ra, nguyên khí xây dựng mô hình thuật số thân thể và mô hình thuật số thần tàng hiện ra, hắn lại nhẹ nhàng búng ngón tay, từng ngọn thần tàng nhanh chóng tăng lên.

Tân Mục đi ở trong thần tàng, cẩn thận quan sát, đột nhiên lại có một đoàn nguyên khí bay ra, hóa thành một mảnh Thiên Cung, Nam Thiên Môn thật cao đứng vững.

Tân Mục lấy nguyên khí hóa thành hình thái của hai mươi sáu loại thần tàng, bày ra từng cái một, cố gắng dung nạp những thần tàng này ở phía dưới Nam Thiên Môn.

Lão nông cẩn thận quan sát kỹ, phát hiện mình xem không hiểu, hừ một tiếng, thầm nghĩ:

- Khoe kỹ năng!

Tần Mục không ngừng tổ hợp thứ tự, chân mày càng nhíu chặt lại, một lúc lâu sau, hắn thu hồi nguyên khí, lắc đầu nói:

- Sư bá, sư bá suy nghĩ quá đơn giản. Nếu là thần tàng thứ bảy bình thường, dưới Nam Thiên Môn có thể dung nạp năm sáu cái, nhưng phương diện này có vài thân tàng thậm chí ngay cả dưới Nam Thiên Môn cũng không có cách nào dung nạp được, cần phải nối tiếp đến trong Thiên Cung. Ta cảm thấy, một tòa thân tàng là hay nhất, thần tàng nhiều cũng vô ích.

Lão nông tiếp tục lộ ra mặt mũi hiền lành, nói:

- Đã như vậy, ta lại hủy diệt bỉ ngạn thần tàng của ngươi trước, ngươi tiếp tục cân nhắc. Ta đi tới phủ quốc sư ở, sau khi ngươi mở ra tòa thần tàng thứ hai lại cho người ta đi gọi ta.

Tần Mục vội vàng nói:

- Sư bá vẫn nên ở lại chỗ này đi, quốc sư không có tiền, ăn mặc chi phí cũng thành vấn đề. Hơn nữa ta tỉnh thông y thuật, có thể giúp sư bá chữa thương.

- Không cần!

Lão nông cứng rắn nói, bỗng nhiên lại mềm giọng nói, vẻ mặt ôn hoà nói:

- Ngươi tu luyện quan trọng hơn, ta vân không nên quấy rây ngươi. Quốc sư bên kia có một cao thủ sử dụng độc là Phụ Nguyên Thanh cũng tinh thông y thuật, ta bảo hắn trị liệu cho ta.

Tân Mục cười nói:

- Phụ Nguyên Thanh là Tiểu Độc Vương sư huynh của ta, y thuật tuy rằng không bằng ta, nhưng không tệ. Hắn thực sự có thể giúp sư bá trị liệu, đã như vậy, ta ra lệnh cho người đưa một ít tiền tài đi tới quốc sư phủ, để sư bá chỉ tiêu mấy ngày nay.

Lão nông thúc giục:

- Nhanh lên một chút, vị trí bỉ ngạn thần tàng của ngươi cụ thể ở đâu?

Tân Mục vội vàng chỉ ra vị trí của bỉ ngạn thần tàng, lão nông không nói lời gì lại chỉ điểm một chút, chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm, thuyền bỉ ngạn do Tần Mục cực cực khổ khổ chế tạo thành đã nổ nát, không còn tồn tại! Nguyên khí của Tân Mục chấn động mạnh, khóe miệng tràn ra máu tươi, lão nông đang muốn rời khỏi, Tân Mục vội vàng khống chế thương thế, nói:

- Sư bá, hào quang sau đầu ta là chúc phúc của Địa Mẫu Nguyên Quân, sư bá có thể dùng võ lực phá hủy nó hay không?

- Chuyện nào có đáng gì?

Lão nông đánh tới một quyền, hào quang sau đầu Tần Mục bùm bùm nổ nát!

Tần Mục ngẩn người một lát, không khỏi khen:

- Sư bá đúng là vũ lực vô song!

Lão nông cũng có chút tự đắc, đúng vào lúc này, sắc mặt hắn thoáng biến đổi, nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Tân Mục, chỉ thấy trong hào quang bị nghiền nát này có vô số phù văn tự động tổ hợp lại.

Những phù văn thật sự vô cùng nhỏ bé, trong lúc mơ hồ hắn cảm giác được những phù văn này tự động hấp thu lực lượng từ mặt đất tạo dựng lại, rất nhanh lại khôi phục giống như lúc ban đầu.

Sắc mặt của Tân Mục cũng thoáng đổi, sững sờ đứng ở đó.

Lão nông lại một quyền đánh tới, lại một lần nữa biến hào quang chúc phúc của Địa Mẫu vỡ nát, nhưng hào quang rất nhanh lại một lần nữa phục hồi như cũ!

- Có cổ quái!

Lão nông trầm ngâm, hai tay nắm lấy hào quang sau đầu của Tần Mục, nặng nề ép vào giữa không trung, hào quang và cả Địa Nguyên Đạo Quả ở bên trong không gian của hào quang bị hai tay hắn ép nát!

Trong Địa Nguyên Đạo Quả ẩn chứa năng lượng rất mạnh, nếu nổ mạnh, có thể khiến thần chỉ cũng bị nổ nát, mà ở trong hai tay của hắn lại chỉ phát ra một tiếng động nhỏ, đã bị hắn trực tiếp xóa bỏ! Lão nông buông ra hai tay, lại thấy quanh thân của Tân Mục có ánh sáng màu vàng lưu chuyển, từ từ tập trung ở sau đầu hẳn, sau đó hào quang chậm rãi hình thành.

Không chỉ có như vậy, cái Địa Nguyên Đạo Quả đã hoàn toàn tan biến không ngờ cũng đang chậm rãi hiện ra ảo ảnh, hấp thu năng lượng từ trong mặt đất, dần dần từ ảo ảnh hóa thành thật.

Không lâu sau đó, Địa Nguyên Đạo Quả với nhiều nếp nhăn lại một lần nữa thành hình!

- Ta hủy không được.

Lão nông lắc đầu, nói:

- Chúc phúc Địa Mẫu này và trái cây này đều rất cổ quái, chờ đốn củi tới, để cho hắn nghiên cứu một chút.

Tân Mục thầm than một tiếng, cố gắng nâng cao tỉnh thần, nói:

- Sư bá, ta còn có một chuyện nữa. Sư bá nhìn thấy Tiểu Bàn Tử kia không?

Lão nông nhìn về phía Ngự Thiên Tôn, nghỉ ngờ nói:

- Thế nào?

- Vẫn mong sư bá truyền thụ võ đạo cho hắn.

Tần Mục cười híp mắt nói:

- Không cần truyền thụ hắn bao nhiêu đạo lý cao thâm, chỉ dạy hắn cơ sở, võ đạo cảnh giới linh thai có thể tu luyện được là được.

Lão nông lại liếc mắt nhìn về phía Ngự Thiên Tôn, hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu Bàn Tử này toàn thân đầy thịt cũng không có tiêu hóa linh đan, có thể thấy được là kẻ tham ăn, quả thật cần phải dùng võ đạo tới rèn luyện thân thể và tinh thần của hắn. Giao cho ta, qua một khoảng thời gian bảo đảm sẽ gầy gò!

Tân Mục vội vàng nói: - Còn có một con Thủy Kỳ Lân cũng không khống chế được miệng của mình, vẫn mong sư bá khổ cực một chút.

Lão nông không lưu tâm, nói:

- Để cho Tam Đa ở lại chỗ ngươi, thao luyện hắn là được. Bản lĩnh của Tam Đa không kém hơn ta bao nhiêu. Còn con ngựa lớn của ngươi nữa, cũng giao cho Tam Đa thao luyện.

Tân Mục mừng rð, vội vàng cám ơn.

Lão nông dẫn Ngự Thiên Tôn đi ra ngoài, Tân Mục cuống quít sai người đưa tiền tới cho phủ quốc sư tiền, nói:

- Chuẩn bị thêm chút Đại Phong tệ, không thể để cho quốc sư một nhà cực khổ được.

Hắn lại tìm đến con trâu già, đã thấy con trâu già và Long Kỳ Lân dựa vào dưới cây đại thụ ở trong sân hóng gió, Long Kỳ Lân và con trâu già đều đang câm một ống điếu, bên cạnh có đặt ấm trà, Công Tôn Yến đang châm trà cho hai người, hai người này nuốt mây thả khói, rất thích ý.

- Ta chạy đi thảo nguyên đánh một trận, hắc hắc, Đại Hắc Thiên là Ma tổ của Ma tộc là thế hệ mãnh nhân.

Con trâu già nhìn về phía Long Kỳ Lân nói khoác nói:

- Dưới trướng hắn có vô số cường giả, đều thua ở dưới móng sắt của ta, chỉ là lão gia không chịu nổi, bị Đại Hắc Thiên đả thương. Đúng rồi, ngươi cày ruộng không? Gân cốt của ta hiện tại có chút ngứa ngáy, chúng ta uống trà xong, cùng đi cày mấy trăm mẫu đất!

Long Kỳ Lân gãi cái bụng, mặt ủ mày chau, nói:

- Ta không có nghiện cày ruộng.

Mặt Tân Mục đen lại, tiến lên, nói:

- Tam Đa sư huynh, đợi tới lúc cày ruộng cũng dẫn theo cả A Thủy đi cùng... Cái cây này từ đâu ra vậy?

Công Tôn Yến cười nói:

- Là nguyên thần của ta. Ta cảm thấy nơi này thật là thân thiết, lại gieo nguyên thần xuống, có thể lớn lên nhanh hơn. Ngươi cũng trồng nguyên thần, ta mỗi ngày tưới nước cho ngươi.

Tần Mục trợn tròn hai mắt, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy gốc cây Nguyên Mộc này đã lớn lên hơn mười trượng, cũng may mà sân khá lớn, như vậy mới không có dễ làm cho người khác chú ý.

Chỉ có điều, gốc cây Nguyên Mộc này còn đang sinh trưởng, trong giây lát ngắn ngủi, lại cao hơn một ít.

- Chúng ta trồng cùng một chỗ, qua mấy ngày lớn lên to khỏe, lại sẽ có phượng hoàng tìm tới.

Công Tôn Yến cầm theo ấm trà, cười nói:

- Ta dạy cho ngươi bện tổ phượng, nhất định có thể thu hút phượng hoàng tới.

Tân Mục dở khóc dở cười, lắc đầu nói:

- Ta thích chạy tán loạn khắp nơi, không trồng cây được, hơn nữa ta cũng không phải là cây.

Công Tôn Yến lộ ra sắc mặt buồn bã.

Tân Mục vội vàng nói:

- Chờ tiêu hóa hết Địa Nguyên Đạo Quả này, ta sẽ trông nó xuống, nó sẽ mọc ra một gốc Nguyên Mộc tới làm bạn với nàng. Tam Đa sư huynh, sư huynh cố gắng thao luyện A Thủy và rồng béo một hồi!

Ngưu Tam Đa nói phải, lôi kéo Long Kỳ Lân đi gọi Thủy Kỳ Lân, đi ra ngoài, nói:

- Chúng ta đi tới ngoài kinh thành cày mấy trăm mẫu đất hoang lại nói sau, ta dạy cho các ngươi dùng võ đão thả lỏng gân cốt một chút. Thủy Kỳ Lân có chút kính nể, e sợ hắn, cười làm lành nói:

- Ngưu ca ca ăn linh đan không?

Tân Mục nhìn theo bọn họ đi xa, đột nhiên thấy trên đầu mát lạnh, Công Tôn Yến lại đang tưới nước cho hắn, rất cố chấp khiến cho hắn dài ra một đóa hoa.

Tần Mục bất đắc dĩ, đơn giản an vị ở dưới nguyên thần của nàng, chuẩn bị mở ra thần tàng thứ hai.

Hơn mười ngày sau, hắn mở ra thần tàng thứ hai, sai người đi mời lão nông tới. Lão nông hùng hùng hổ hổ chạy tới, đánh một quyền của hắn lại rời đi, không hề dừng lại.

Lại qua sáu bảy ngày, Tân Mục lại một lần nữa sai người đi mời hắn, lão nông vẫn đánh một quyền rời đi.

Con trâu gì ngăn cản hẳn, hỏi:

- Lão gia vì sao không ở lại chỗ này? Tội gì phải đi từng chuyến chạy tới chạy lui như vậy.

Lão nông hừ lạnh một tiếng:

- Ở lại chỗ này sẽ rất khó chịu, mỗi ngày bị người thông minh công kích, ta tình nguyện chạy từng chuyến còn hơn. Đốn củi tới, ta đi trước!

Chỉ nghe giọng nói của Tiều Phu thánh nhân từ phía xa truyền đến, cười nói:

- Làm ruộng, mỗi ngày ngươi bị ai đả kích vậy?

Lão nông nắm chặt nắm đấm, sắc mặt không tốt.
Bình Luận (0)
Comment