Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 813 - Chương 804: Thiên Đế Chúc Phúc

Chương 804: Thiên Đế Chúc Phúc Chương 804: Thiên Đế Chúc PhúcChương 804: Thiên Đế Chúc Phúc

Mặt đất điên cuồng dâng ra đột nhiên khôi phục lại sự bình tĩnh, tiếp theo thân đao Đế Khuyết cắm ở trong mặt đất lại tách mặt đất ra, một đường di chuyển về phía tây. Điền Thục Thiên Vương nắm chuôi đao, cố gắng ổn định thần đao, nhưng lực lượng dưới nền đất vô cùng cường đại, cho nên ngay cả hắn cũng bị thanh đao này kéo. theo, lao về phía tây.

Thần đao Đế Khuyết vô cùng sắc bén, lướt qua một ngọn núi lớn, ngọn núi lớn kia đột nhiên lại bị mở ra, chia làm hai nửa!

Lão nông thấy thế chợt quát một tiếng, một quyền đập vào phía trên mặt đất, chỉ nghe dưới nền đất truyền đến tiếng rạn vỡ, hình như có thứ gì đó bị chấn động tới mức liên tiếp tách ra.

Cuối cùng, Điền Thục có thể rút thần đao Đế Khuyết ra, vừa rút được lên, thân thể hắn thoáng một cái hóa thành vị thần chỉ đâu dê, trên đầu có một đôi sừng dê cong cong, hắn vung đao chém xuống!

Một đao này hắn thi triển ra hết thế võ toàn thân, tuy rằng chỉ bổ ra một đao, nhưng lại có vô số đao quang chui vào dưới nền đất.

Đao pháp của hắn tỉnh diệu. Hắn là người có thành tựu đạo pháp nhập đạo cao nhất trong thời đại Khai Hoàng, bằng không Khai Hoàng dự định mở ra Phong Đô cũng sẽ không sai hắn cầm đao đi chém Thổ Bá.

Một đao này chém xuống, mặt đất không ngừng tách ra, dưới nền đất mơ hồ có thể nhìn thấy được đao quang tán loạn, lại có rễ cây cực lớn va chạm vào ánh đao, mặt đất nhanh chóng tách ra, làn tràn về phía tây, rất nhanh dãy núi phía xa rung rẩy giống như cuộn sóng, lấy tốc độ cực nhanh lao đi thật xa.

Mặt đất, từng mảnh hồ máu nối liền đầm lầy, trên mặt hồ tràn ngập hào quang.

Điền Thục rút đao, vác đại đao ở trên vai, nghi ngờ nói:

- Ta rõ ràng đã chém trúng nàng, vì sao thân đao Đế Khuyết không có cách nào. lấy đi hồn phách của nàng?

- Ngươi chém Thổ Bá một đao, có thể lấy đi hồn phách của Thổ Bá sao?

Phía sau của hắn truyền đến giọng nói của lão nông:

- Đi thôi, trở lại kinh thành.

Điền Thục xoay người, cùng hắn trở lại kinh thành.

Ở bên trong kinh thành, hai người Đế Dịch Nguyệt cùng thư sinh liên thủ, phá vỡ Địa Mẫu chúc phúc ở sau đầu Tần Mục, phá hỏng chúc phúc của Địa Mẫu, ngay cả tinh thân của Tân Mục cũng bị chấn động tới mức đần độn, thất điên bát đảo, chống tường nôn khan một hồi, lúc này mới thoáng khôi phục lại, nhưng sắc mặt vẫn có phần tái nhợt.

Mấy vị Thiên Sư Thiên Vương nhìn nhau:

- Chúng ta chỉ phá chúc phúc của Địa Mẫu, tại sao Mục nhỉ lại bị thành như vậy? Quầng sáng sau đầu Ngự Thiên Tôn có tới hàng trăm cái, hắn mới là cảnh giới linh thai, liệu có thể chịu được không?

Tần Mục lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng.

Thời điểm Tiều Phu thánh nhân lấy xuống Địa Nguyên Đạo Quả, hắn không có bao nhiêu cảm giác, bởi vì Địa Nguyên Đạo Quả cùng hồn phách của hắn liên kết, Tiều Phu thánh nhân trực tiếp đánh hồn phách của hẳn vào U Đô, liên hệ của Địa Nguyên Đạo Quả cùng hắn gián đoạn, tự động tách ra.

Nhưng chúc phúc của Địa Mẫu lại khác, loại chúc phúc này phức tạp hơn, có thể hấp thu lực lượng mặt đất, không ngừng sống lại, hơn nữa liên kết cùng thân thể nguyên thần của hắn, cho dù Tân Mục đi đời nhà ma, hào quang vẫn có thể tồn tại.

Đế Dịch Nguyệt cùng thư sinh áp dụng chính là thủ đoạn dã man nhất, mạnh mẽ phá giải từng phù văn hình thành chúc phúc của Địa Mẫu.

Mấy ngày nay các nàng tìm hiểu thông suốt những phù văn này, mỗi người nghĩ ra một biện pháp phá giải là chấn động cùng trùng kích thân thể và nguyên thần của Tần Mục, bởi vậy hắn cảm giác vô cùng khó chịu.

- Ngự Thiên Tôn không chịu nổi.

Tiều Phu thánh nhân lắc đầu nói:

- Muốn trừ hết những chúc phúc này, cần phải để cho cường giả cảnh giới Đế Tọa bảo vệ được nguyên thần và thân thể của hẳn, còn cần đề phòng lực lượng Cổ Thân sống sót lại tập kích qua. Ngự Thiên Tôn có quan hệ cực lớn, hắn sống lại, khẳng định không lừa gạt được Cổ Thần đã từng chúc phúc cho hẳn. Chúng ta phá giải chúc phúc của Cổ Thần, chỉ sợ không chỉ dẫn tới Cổ Thần là Địa Mẫu Nguyên Quân, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, loại bỏ những chúc phúc này trước khi những Cổ Thần kia kịp phản ứng!

Thư sinh lắc đầu:

- Trí tuệ của ta chưa đủ, không có cách nào hoàn toàn phá giải chúc phúc sau đầu của hắn.

Đế Dịch Nguyệt cũng lắc đầu:

- Những chúc phúc này có liên lụy cực rộng, ta ngược lại có thể giải quyết dễ dàng chúc phúc của bốn đế và Thiên Công, nhưng có vài chúc phúc ta không nhận ra, cũng không hiểu.

Đám người Đế Thích Thiên Vương, lão nông, ngư ông đều lắc đầu. Tiêu Phu thánh nhân nói:

- Vậy để ta với tiểu đệ tử của ta đồng loạt ra tay phá giải. Các ngươi hộ pháp, đề phòng Cổ Thần tập kích. Bạch Khuê, ngươi tới đây!

Duyên Khang quốc sư nghe tin đi tới, nói:

- Lão sư.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Chúng ta liên thủ, phá hỏng chúc phúc của các thần sau đầu Ngự Thiên Tôn, ngươi có nắm chắc không?

Duyên Khang quốc sư suy nghĩ một lát, nói:

- Chúc phúc của Thiên Đế có chút khó khăn. chúc phúc của Thiên Đế có cấu tạo phức tạp, bao quát loại đại đạo cực rộng. Muốn phá giải sẽ tốn rất nhiều thời gian, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại đại đạo. kỳ lạ này. Chỉ có điêu, nếu ta cùng lão sư liên thủ, có tám chín thành năm chắc.

Tiều phu nói:

- Ta với Bạch Khuê liên thủ, Đệ Nhất Thiên Vương trấn áp thân thể nguyên thân của Ngự Thiên Tôn, những người khác đề phòng bị tập kích.

Mọi người đều nói vâng.

Đế Dịch Nguyệt gọi Ngự Thiên Tôn, lấy pháp lực của bản thân bảo vệ hồn phách thân thể của hắn, sau đó khẽ gật đầu ra hiệu.

Tiều phu nói:

- Bạch Khuê, ngươi cảm thấy nên phá chúc phúc của vị Cổ Thần nào trước?

- Trước phá của Địa Mẫu, sau lại phá tới Thiên Công, Thổ Bá, cuối cùng mới động tới Thiên Đế.

Duyên Khang quốc sư nói:

- Địa Mẫu đã chết, vừa rồi mới bại trận phải rút lui quay về, phá chúc phúc của nàng là đơn giản nhất. Lại phá Thiên Công Thổ Bá, hai vị Cổ Thần này cùng nhị sư huynh có giao tình, bọn họ sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không kinh động tới Cổ Thần khác. Sau đó phá tới Thiên Đế, nhị sư huynh nói với ta Thiên Đế đã chết, phá chúc phúc của hắn tuy rằng khó khăn, nhưng hắn không dám xuất hiện. Lại phá tỷ muội của Đế Hậu, bốn đế, sau đó phá tới các thần Chư Thiên Tỉnh Đấu.

Tiều phu hỏi:

- Sẽ có Cổ Thần nhúng tay vào, ngăn cản chúng ta sao?

Duyên Khang quốc sư lắc đầu nói:

- Mấu chốt ở chỗ tỷ muội Đế Hậu cùng bốn đế, phá vỡ chúc phúc của sáu vị Cổ Thần này cần dùng tốc độ rất nhanh, lại có thể khiến cho Thiên Đình ngoại vực không phản ứng kịp. Về phần các Cổ Thần còn lại rất bình thường, tiện tay có thể phá, chưa đủ gây ra sợ hãi. Binh quý ở thân tốc, đánh cho đối phương trở tay không kịp, không có bất kỳ Cổ Thân nào có thể nắm được phương hướng vị trí của chúng ta, hạ xuống ngăn cản.

Mắt của tiều phu càng lúc càng sáng, cười nói:

- Ta có ba người đệ tử, người được ta chân truyền duy nhất chỉ có ngươi mà thôi.

Tân Mục hừ một tiếng, có chút không VuI:

- Cái gì mà chân truyền? Lão sư, thời điểm ngươi dạy sư đệ chưa bao giờ để cho ta đi dự thính, lão sư chưa bao giờ truyền cho ta, từ đâu ra chân truyền?

Tiều Phu thánh nhân không để ý tới hẳn, hai người lập tức động thủ, không ngừng chạy xoay quanh Ngự Thiên Tôn.

Duyên Khang quốc sư rút kiếm, Tiều Phu thánh nhân lấy búa xuống, hai người một kiếm ra sáng như điện, một dùng búa thành gió, mỗi một chiêu đều vô cùng tỉnh diệu, khiến cho người ta xem cũng thấy đủ.

- Giang Bạch Khuê rất giống với đốn củi.

Lão nông nhìn một hồi, nói khẽ với thư sinh:

- Chỉ có điều tư chất ngộ tính hình như còn cao hơn đốn củi. Tu vi của hắn đã không kém hơn đốn củi bao nhiêu.

Thư sinh khẽ gật đầu:

- Bởi vì ở để tâm tới quá nhiều chuyện, cho nên tu vi cảnh giới của Đại Thiên Sư khốn đốn không tiến lên, tinh lực của hắn có hạn, một người chống đỡ cải cách của Khai Hoàng, khiến việc tu hành bị chậm trễ. Giang Bạch Khuê đã học được tám chín phần kiến thức của hẳn, còn có thể tiến bước thần tốc, quả thật không phải là người bình thường. Lão nông nhìn thấy Tân Mục ở bên cạnh đang vô cùng khó chịu, nhỏ giọng hỏi:

- Vì sao đốn củi không truyền cho tiểu tử Tần Mục kia? Tiểu tử kia tức giận, mặt còn dài hơn cả con lừa của ngươi nữa.

Thư sinh lắc đầu:

- Cái này ta cũng không biết. Chỉ có điều sở học của Tần Mục cũng rất hỗn tạp, tuy rằng rất hỗn tạp, nhưng hắn cũng rất tinh thông thuần thục, thật sự không tệ. Nhất là kiếm pháp, ngay cả ta cũng không ngăn cản được.

- Ta biết vì sao đại ca không dạy hắn.

Ngư ông đi tới, khẽ nói:

- Ta với Tần Mục tiểu tử này ở chung qua một thời gian, rất thưởng thức hẳn, vì vậy ta lại hỏi đại ca vì sao không dạy cho Tân Mục. Lúc đó, sắc mặt hẳn rất quái lạ, nói với ta, hắn có ba đệ tử, đối với đại đệ tử và tiểu đệ tử hẳn còn biết nên dạy cái gì, duy nhất chỉ có nhị đệ tử này, hắn không biết nên dạy cái gì, cũng không biết nên dạy thế nào. Vì vậy tốt nhất là cái gì cũng không dạy, nuôi thả.

Thư sinh dở khóc dở cười, hỏi thăm lão nông nói:

- Ta quan sát võ đạo của hắn cũng không kém, là ngươi truyền lại sao?

Lão nông kêu lên một tiếng rên rỉ, lắc đầu nói:

- Không truyền qua. Lúc đó ta ném đốn củi vào trong rãnh nước ngâm, tiểu tử này lại tìm qua, giọng điệu quá lớn, nói là có thể giải quyết được vấn đề người Đấu Ngưu giới không có Thần Kiều, lấy cái này để đổi với đốn củi. Ta đồng ý với điều kiện hắn phải xông qua Đấu Ngưu Thiên Cung, sau đó hẳn lại tìm hiểu ra dùng võ nhập đạo, ta cũng không truyền cgi hắn cái gì. Không nghĩ tới, tiểu tử này không ngờ thật sự giải quyết được... Thư sinh ngẩn người một lát, nhìn Tân Mục, Tân Mục vẫn dài mặt, bộ dạng rất khó chịu.

- Có đồ đệ như vậy, không biết là Văn Thiên Các may mắn hay không may mắn.

Trong lòng nàng thầm nghĩ.

Trong giây lát ngắn ngủi, tiều phu và Duyên Khang quốc sư lại phá vỡ chúc phúc của Địa Mẫu, hai người lập tức bắt đầu phá giải chúc phúc của Thiên Công, tốc độ của bọn họ cũng cực nhanh, sau đó là đối phó với chúc phúc của Thổ Bá, mấy vị Thiên Sư và Thiên Vương nhìn thấy, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc khác thường.

Cho dù là Đế Dịch Nguyệt cũng phải nhíu mày, tốc độ hai người này phá giải quá nhanh, đổi lại thành nàng cũng không có khả năng có tốc độ như vậy.

Muốn đạt được tốc độ nhanh như vậy, cần phải có trí tuệ cực cao và năng lực thôi diễn khủng khiếp, hơn nữa còn phải phối hợp vô cùng ăn ý, không có bất kỳ sai lâm nào.

Tiều phu và quốc sư không có luyện trước, lại trực tiếp động thủ, hai người phối hợp quả nhiên là hoàn mỹ!

Rất nhanh, hai người này cuối cùng bắt đầu đối phó với chúc phúc của Thiên Đế, đây mới là chúc phúc khó phá giải nhất, tốc độ phá giải của hai người dần dần chậm lại, mỗi một kiếm, mỗi một búa đều trở nên vô cùng thong thả, cực kỳ nặng nề.

Bọn họ chậm lại, nâng nhẹ xuống mạnh, mỗi lần xuất kích đều tốn thời gian càng lúc càng dài, toàn thân bọn họ có mồ hôi bốc lên, hóa thành vân khí, khí huyết cũng càng thêm tràn đầy.

Hai ngày sau, ngoài mặt của Duyên Khang quốc sư chảy ra từng giọt máu, hai mắt của tiều phu cũng có hai hàng máu và nước mắt chảy xuống, tóc cũng bạc đi.

Chúc phúc của Thiên Đế thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho trí tuệ của bọn họ tăng lên tới cực hạn, đầu óc đã hoạt động với tốc độ kinh người, đây là ở dưới tình huống đã thấy rõ ảo diệu trong phù văn chúc phúc của Thiên Đế, nếu như hoàn toàn không biết gì cả, chỉ sợ bọn họ cũng không biết ra †ay từ đâu.

Lại qua hai ngày, khí tức của tiều phu trở nên uể oải, Duyên Khang quốc sư tương đối trẻ tuổi, hơn nữa ở thời điểm phá giải chúc phúc của Thiên Đế càng lúc càng có nhiều cảm ngộ, khí huyết không giảm lại tăng lên.

Cuối cùng, hai người phá vỡ hào quang do chúc phúc của Thiên Đế biến thành!

Khóe miệng Tiều phu tràn ra máu tươi, lui xuống, nói:

- Bạch Khuê, bản thân ngươi có thể giải quyết được chúc phúc khác hay không? - Có thể thử một lân!

Duyên Khang quốc sư hét dài, thân hình đột nhiên tăng nhanh tốc độ, hóa thành từng đạo phân thân. Giờ phút này dường như có vô số Duyên Khang quốc sư xuất hiện ở xung quanh Ngự Thiên Tôn, số lượng càng lúc càng nhiều, mỗi một Duyên Khang quốc sư đều đang thi triển kiếm chiêu khác nhau đâm về phía quâng sáng sau đầu của Ngự Thiên Tôn, ánh sáng các màu bạo phát, vô cùng đẹp mắt!

Đám người Đế Dịch Nguyệt, thư sinh, lão nông khẩn trương.

Lúc trước, khi bọn họ phá vỡ chúc phúc, Thiên Công Thổ Bá không ngăn cản, Địa Mẫu và Thiên Đế lại là người chết. Mà bây giờ chỉ còn lại có một mình Duyên Khang quốc sư, mà những Cổ Thần chúc phúc này lại có khả năng còn sống!

Đột nhiên, chúc phúc của Đế Hậu vù một tiếng tan biến, lại qua mấy hơi thở, chúc phúc của muội muội Đế Hậu cũng theo đó tan biến, sau đó chính là chúc phúc của bốn đế ảm đạm xuống, vù vù biến mất!

Tốc độ của Duyên Khang quốc sư càng lúc càng nhanh, ảo ảnh của hắn cũng càng lúc càng nhiều, khiến cho mọi người không ngừng lui về phía sau, nhường sân rộng cho hắn, để hắn thi triển.

Quầng sáng sau đầu Ngự Thiên Tôn càng lúc càng ít, tốc độ tan biến cũng càng lúc càng nhanh, khiến cho mọi người nhìn hoa cả mắt, trong lòng tán thưởng không thôi.

- Ngươi ở đây thành toàn cho tiểu đệ tử của ngươi.

Thư sinh nói nhỏ:

- Ngươi không đến mức kém như vậy, sẽ mệt mỏi nôn ra máu.

Tiều Phu thánh nhân lộ ra vẻ tươi cười:

- Ta đã già, hơn nữa ta là Khai Hoàng Thiên Sư, không có khả năng cứ giúp đỡ Duyên Khang. Sư giả truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, hiện tại đạo ta đã truyền, đã giảng dạy, đã giải thích nghỉ hoặc, lúc này ta mới thật sự là lão sư.

Thư sinh nhìn về phía Tân Mục bĩu môi, khẽ nói:

- Vậy còn người đệ tử kia của ngươi thì phải làm sao? Ngươi truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc sao?

Đầu của Tiều Phu thánh nhân lớn như cái đấu, mờ mịt nói:

- Ta không biết ta có thể dạy hắn cái gì, làm thế nào dạy hắn... Hắn lại giống như Ngự Thiên Tôn, học một ít thứ căn bản, sau đó lại có thể nghĩ loạn ra một vài thứ khiến cho ngươi nghẹn họng nhìn trân trối, khiến ngươi sợ gần chết. Ta không dám dạy hắn...

Cuối cùng, Duyên Khang quốc sư đã phá vỡ chúc phúc của tất cả Cổ Thần, hắn bỗng nhiên thu kiếm, một tay giữ bảo kiếm ở sau người, nhắm mắt tập trung tinh thần, không tự chủ được rơi vào trong một loại cảnh giới huyền diệu.

Lần này phá giải chúc phúc của Cổ Thần, khiến cho hắn nhận được rất nhiều, tiến vào trong ngộ đạo huyền diệu khó giải thích.

Đây là kết quả tiều phu thành toàn cho hắn, tiều phu dẫn hắn vào một trận chiến đấu trí tuệ, trận chiến sống chết cùng trí tuệ của Cổ Thần, trận chiến sống chết cùng trí tuệ đại đạo của thiên địa, hắn cùng tiều phu đánh trận chết sống trí tuệ, sau đó tiều phu rời khỏi, mặc cho Duyên Khang quốc sư phát huy thông minh tài trí của mình, mới có thể khiến hắn ngộ đạo.

- Có khả năng đây là một lần ngộ đạo mấu chốt nhất trong cuộc đời của Giang Bạch Khuê, sẽ đặt nền tảng cho thành tựu của hẳn sau này. Mọi người không kinh động tới hắn, mỗi người đều lui lại.

Đợi đến khi Duyên Khang quốc sư tỉnh lại đã là một tháng sau, hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy trong nơi ở của Tân Mục đã trống rỗng, mọi người đã rời đi từ lâu, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gốc Nguyên Mộc xanh um tươi tốt, bao phủ toàn bộ kinh thành.

- Tần Mục cùng rất nhiều Nhân Hoàng và Đạo chủ đi tới Dũng Giang.

Dưới tàng cây, Công Tôn Yến nói cho hắn biết:

- Hắn bảo ta nói cho quốc sư biết, không cần phải lo lắng, mong quốc sư sớm ngày chuẩn bị cho tốt công pháp phong ấn Nam Thiên Môn.

Duyên Khang quốc sư tất nhiên giật mình kinh sợ, cười nói:

- Vì sao nàng không đi cùng hắn? - Ta quen cắm rễ ở chỗ này.

Nữ hài kia cười nói.

Tân Mục ngồi ở trên lưng của Long Kỳ Lân, cùng rất nhiều Nhân Hoàng chạy đi, chỉ thấy núi lớn dòng sông hùng vĩ, khiến cho người ta cảm tháy vui vẻ thoải mái. Đột nhiên hắn nhìn thấy được một con lợn rừng màu đen, hắn không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói:

- Bắt lấy con heo yêu kia!

Thủy Kỳ Lân vội vàng chạy tới, bắt lấy con heo yêu màu đen.

Tần Mục lấy ra thánh chỉ Thiên Đế, cười nói:

- Ta đang lo xử lý không được chúc phúc Thiên Đế này.

Dứt lời, hắn cầm thánh chỉ mở ra về phía con heo yêu màu đen đang tỉnh tỉnh mê mê kia.

Sau một lúc lâu, Tân Mục ném thánh chỉ qua một bên, cùng mọi người nghênh ngang rời đi.

- Mục Thiên Tôn, chúng ta cuối cùng lại gặp mặt.

Một thần thức cổ xưa tối nghĩa lặng lẽ dao động, trong lúc bất chợt xuất hiện ở trong đầu của con heo yêu màu đen.

- Hừ hừt

Con heo yêu màu đen kia kinh ngạc nói.
Bình Luận (0)
Comment