Chương 85: Chiếc thuyền cô độc trong biển mây mù
Chương 85: Chiếc thuyền cô độc trong biển mây mùChương 85: Chiếc thuyền cô độc trong biển mây mù
Bọn họ tiếp tục theo ven sông tiến về phía trước, cách đầu nguồn Dũng Giang chỉ có khoảng trăm dặm, chuyện lạ cũng càng lúc càng nhiều.
Tân Mục nhìn thấy phía trước đèn đuốc sáng choang, chiếu sáng bóng tối, nơi đó là một thôn trang, đèn đuốc ở trong bóng tối có vẻ rất chói mắt.
Bên trong thôn có một ông già đang dán giấy làm thuyền, từng chiếc từng chiếc thuyền giấy sau khi được dán xong, liền bay thẳng ra thôn trang, ngừng ở bờ sông, bên trong nước sông từng nam nam nữ nữ ướt nhẹp lên thuyên, sau đó thuyền giấy liền trôi về giữa sông, nơi đó tràn ngập sương mù, thuyền giấy biến mất trong màn sương dày đặc. "Đó là Âm sai."
Trưởng thôn thấp giọng nói: "Lúc trời tối thì xuất hiện, dẫn độ người chết trong sông. Không nên kinh động bọn họ."
"Âm sai?"
Tân Mục hiếu kỳ, nhìn ông lão kia thêm vài lần, khuôn mặt ông lão kia mơ hồ không rõ, tựa hồ cách một lớp vải, không cách nào nhìn thấy dung mạo của ông ta.
Ông lão bên trong thôn trang kia tựa hồ có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Tân Mục sởn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy hồn phách của mình dao động, tựa hồ muốn phi ra ngoài thân thể. Nhưng vào lúc này mi tâm của hắn truyền đến Phật âm vang dội, dấu ấn Như Lai mà Mã gia gieo vào trong mi tâm hắn toả ra ánh sáng chói lọi, chặn lại được ánh mắt của ông lão kia.
"Người sống dừng bước." Ông lão kia cúi đầu, tiếp tục dán thuyền giấy, âm thanh như có như không truyền đến.
Trưởng thôn cẩn thận nói: "Mục nhị, không nên can thiệp thế giới sau khi tử vong."
"Thế giới sau khi chết đi?"
Tân Mục ngớ ngẩn, nói: "Rõ ràng chúng ta đang ở trong Đại Khư, nơi này cũng không phải là thế giới sau khi chết, vì sao trưởng thôn lại nói như vậy... "
"Bên trong Đại Khư có rất nhiều nơi kỳ lạ, liên tiếp nhiều thế giới, thôn nhỏ kia là địa phương giáp giới của thế giới sau khi chết và thế giới hiện thực."
Trưởng thôn nói: "Không chỉ Đại Khư có nơi như thế này, kỳ thực bên ngoài Đại Khư cũng có địa phương tương tự. Nếu con đi ra Đại Khư, nhìn thấy thôn trang như vậy, ông lão như vậy thì không nên tiến lên chào hỏi. Chỉ cần không trêu chọc bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không can thiệp thế giới hiện thực. Tuy nhiên, bọn họ lại biết rất nhiều, có thể hướng về bọn họ hỏi đường. Đạo huynh, xin hỏi Vô Ưu Hương đi như thế nào vậy?”
Lão giả bên trong thôn trang giơ một ngón tay lên, chỉ về trong bóng tối: "Các ngươi không đi được Vô Ưu Hương chân chính... "
Trưởng thôn cảm ơn, bọn họ tiếp tục tiến lên, một đường này đi không biết bao xa, đột nhiên ngọc bội trước ngực Tân Mục nhẹ nhàng bay lên, chỉ về phía trước.
Tân Mục khẽ nhúc nhích trong lòng: "Trưởng thôn!"
Trưởng thôn quay đầu lại nhìn thấy tình cảnh này, nhẹ nhàng gật đầu. Tần Mục lấy ngọc bội xuống, chần chờ một thoáng, nhưng vẫn buông tay ra.
Ngọc bội trôi nổi rồi bay tới đằng trước. Trưởng thôn lập tức mang Tần Mục đuổi theo ngọc bội, tốc độ bay của ngọc bội càng lúc càng nhanh, tựa như sao băng cắt ra bóng tối.
Tân Mục cùng trưởng thôn bước nhanh đuổi theo, đột nhiên chỉ nghe vèo một tiếng, phảng phất như tiếng vang phát ra khi quả cầu nhỏ rơi vào hồ nước, ngọc bội va vào vách một bức màng vô hình, trên không trung phát sinh từng luồng từng luồng gợn sóng.
Lập tức, trước mặt Tân Mục và trưởng thôn phảng phất có một thế giới kỳ dị theo gợn sóng kia từ từ mở ra, phía trước bọn họ là một mảnh đất trời rộng lớn được bao phủ trong khói xám, dãy núi sừng sững, mênh mông mênh mông, ẩn sâu trong bóng tối, chồng chất cùng bóng tối, nhưng lại không phải là bóng Tối.
"Trong bóng tối quả nhiên có một thế giới khác!"
Trưởng thôn mang theo hắn bay về phía trước, Tân Mục vươn tay nắm lấy ngọc bội, áp chế không nổi kích động trong lòng: "Nơi này chính là Vô Ưu Hương sao? Cha mẹ của mình ở chỗ này sao?"
Trong tay hắn, ngọc bội còn đang nhảy nhót, tựa hồ muốn bay về vị trí của chủ nhân.
Tân Mục đeo ngọc bội ở trước ngực, để ngọc bội dẫn đường đi về phía trước, trưởng thôn vội vã chắn trước người hắn, sắc mặt bình tĩnh nói: "Mục nhi, chúng ta đã đến nơi này, không cần sốt ruột, từng bước từng bước một. Nơi này rất quái lạ... " Tần Mục ổn định tâm tình một chút, đi về phía trước, nơi này dãy núi thanh tú, thế nhưng lại phủ đây khói xám nên có vẻ hơi mơ hồ không rõ, nơi này đúng là Vô Ưu Hương sao?
Chẳng phải Âm sai kia đã nói bọn họ đến không được Vô Ưu Hương sao?
Phía trước khói xám mênh mông, dãy núi như ẩn như hiện, đột nhiên dưới chân Tần Mục phát ra một tiếng răng rắc vang giòn, chỉ nghe một âm thanh nói: "Ngươi giẫm ta đau... "
Tân Mục sợ hết hồn, vội vã cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một khúc xương bàn tay khô quắt từ lòng bàn chân hẳn rút ra, tiếp theo một con khô lâu từ trong sương mù thò đầu ra, viền mắt trống trơn "nhìn" về phía hắn.
"Người!"
Khô lâu này rít gào lên, âm thanh thảm thiết vang vọng cả thế giới khói xám mông lung này, rất là chói tai.
Tần Mục vội vã lùi về sau một bước, dưới chân lại phát ra một tiếng răng rắc, lúc này hắn mới nhìn thấy trên mặt đất có vô số xương khô, không biết bao nhiêu xương tích lũy, chất thành một đống, không biết sâu bao nhiêu!
Cửu Trùng thiên trong tròng mắt hắn xoay tròn, nhìn về những dãy núi bên trong khói xám kia, không khỏi liên tục rùng mình mấy cái.
Những dãy núi trong màn sương kia càng là do vô số xương trằng dựng thành, những xương khô này được xếp thành một ngọn lại một ngọn núi, ẩn giấu trong sương mùi
Tân Mục sởn cả tóc gáy, từng khúc từng khúc xương trên đất đứng lên, từng bộ từng bộ khô lâu loạng choà loạng choạng đứng trong sương mù xám xịt, chỉ nghe các loại âm thanh vặn vẹo vang vọng trong sương mù: "Người? Nơi nào có người?"
"Nơi này đã lâu chưa từng xuất hiện người! Người nào có thể xông tới đây?"
"Bọn họ có thịt, chúng ta không thịt, cướp thịt của bọn họ - "...
Trưởng thôn cau mày, nhìn về phía xa xa, dãy núi nơi xa cũng đang trong quá trình run rẩy, tiếp theo dãy núi đứng lên, tựa như một con quái thú do vô số xương trắng tạo thành, bước đi về hướng bên này. Núi xương trắng này vừa đi, vừa có vô số khô lâu khua tay múa chân rất là sung sướng chạy tới, bò lên trên núi, làm cho cự thú từ những xương trắng này càng lúc càng lớn.
Có chút xương còn mang theo Thần uy, Ma uy, hiển nhiên là xương cốt của Thần, MaI
Âm thanh ầm ï của khô lâu ồn ào hỗn loạn, không biết bao nhiêu âm thanh đang kêu gào muốn ăn người xông đến nơi này.
"Ở đâu đến nhiều xương khô như vậy?"
Trưởng thôn cũng không khỏi có chút sợ hãi trong lòng, vài khô lâu nhỏ thân cao chỉ có ba thước từ bên trong khói xám chạy nhanh tới, ôm lấy chân Tần Mục mà cắn, Tần Mục từng chưởng từng chưởng đập nát những khô lâu này, thế nhưng càng nhiều khô lâu răng rắc răng rắc chạy như điên tới, tựa như sóng biển vậy, rất là đáng sợi
Nguyên khí của trưởng thôn tràn ra, hóa thành từng luồng từng luồng kiếm quang, thế nhưng khô lâu nơi này thực sự quá nhiều, mặc dù là ông cũng có chút đau đầu, đặc biệt là những xương cốt Thân, Ma kia, chỉ sợ khó đối phó hơn.
Nhưng vào lúc này, trong mi tâm Tần Mục tỏa ra ánh sáng, hư ảnh một vị đại Phật hiện lên, tọa trấn sau lưng bọn họ, lập tức vô số khô lâu rít gào, chạy tứ tán.
Trong lúc chạy trốn, có thật nhiều khô lâu tụ tập cùng một chỗ, biến thành từng người khổng lồ, trong lúc chạy có người khổng lồ bị vấp ngã, rơi xuống đất hóa thành vô số khô lâu nhanh chân chạy tiếp, chạy chạy lại tụ tập cùng một chỗ, biến thành khô lâu khổng lồ.
Tân Mục thở phào nhẹ nhõm, dùng hư ảnh vị đại Phật mà Mã gia lưu lại trong mi tâm hắn để đối phó những khô lâu kỳ quái này quả thực có hiệu quả, có thể khiến cho những khô lâu này không dám gần người. Núi khô lâu xa xa cũng dừng lại, xa xa nhìn tới, thấy vị đại Phật phía sau Tân Mục cũng không dám tới gần.
Khói xám như sóng lớn nhẹ nhàng dập dờn, sương mù trong núi khô lâu khiến nơi này trông như một biển mây mù, đột nhiên, có ánh đèn truyền đến, Tân Mục ngưng mắt nhìn lại, hơi run run, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền con từ giữa hai núi khô lâu bay tới.
Chiếc thuyền con này trôi nổi trên sương mù, trên cột buôm đơn độc đầu thuyền treo một chiếc đèn lồng, không có cánh buồm, đèn lồng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Mà phía cuối thuyên một người chèo thuyền khoác áo tơi rách rách rưới rưới đứng ở nơi đó đong đưa mái chèo, đầu đội đấu bồng, dưới đèn lồng còn có một người đang ngồi, cũng mang theo đấu bồng, không thấy rõ mặt. Rất nhanh, thuyền con đã trôi đến phía trước bọn họ, người dưới đèn lồng kia đứng dậy, xoay người khom xuống thi lễ với người chèo thuyền, lấy ra một đồng tiền vàng.
Người chèo thuyên đưa tay tiếp nhận đồng tiên vàng, lập tức Tân Mục nhìn thấy bàn tay người chèo thuyền này vậy mà không hề có một chút máu thịt nào!
Dưới đấu bồng này, bên trong áo tơi, lại là một cái khô lâu!
Khô lâu lái thuyền!
Người dưới đèn lồng kia đi xuống thuyền con, nhìn thấy Tần Mục và trưởng thôn, hơi run run, khom người thi lễ, âm thanh già nua: "Đạo huynh."
Tân Mục và trưởng thôn khom người đáp lễ: "Đạo huynh."
Người kia xếp xếp đấu bồng, đi ra ngoài.
Trưởng thôn đột nhiên nói: "Xin đạo huynh dừng chân."
Người kia dừng bước.
Trưởng thôn nói: "Đạo huynh có còn tiên dư hay không?”
Tiếng người kia khàn khàn, cười nói: "Các ngươi không mang tiền theo, liền muốn để ma quỷ đưa đường?" (8‡#ƑE: quỷ thôi ma?)
Trưởng thôn mỉm cười nói: "Cho nên mới muốn mượn đạo huynh một ít."
Dưới đấu bồng truyền đến tiếng cười: "Lão Kiếm thần, đã rất lâu rồi ta chưa thấy ngươi, người của thời đại ngươi ta kia còn lại không có mấy, có thể gặp gỡ ở đây cũng là duyên phận. Cũng được, ta chia cho ngươi mấy văn Phong Đô tệ* vậy." *phong đô tệ: tiền Âm phủ.
Hắn xòe bàn tay ra, mấy đồng tiền vàng trôi nổi trong lòng bàn tay.
Sắc mặt trưởng thôn nghiêm nghị, nguyên khí hiện ra hóa thành tay chân, từ từ thò tay ra, chộp lấy đồng tiền vàng trong tay hắn.
Bàn tay hai người chạm nhau, thân hình mỗi người đều lay động một chút.
Người mặc đấu bồng kia thu cánh †ay về, xoay người rời đi, than thở: "Ngươi già rồi, nhưng vẫn mạnh hơn ta một phần. Tuy nhiên cũng may ta trẻ hơn ngươi mấy tuổi, có thể sống lâu hơn ngươi một chút."
Trưởng thôn nhìn theo hắn đi xa, nói: "Ngươi mạnh hơn trước đây, thế nhưng chưa chắc sống lâu hơn ta."
"Khó nói." Người mặc đấu bồng kia tung người nhảy một cái, biến mất không còn tăm hơi. Trưởng thôn mở bàn tay, bốn đồng tiền vàng rơi vào trong tay Tần Mục, lập tức tay chân hiện ra từ nguyên khí dân dần lờ mờ, nói: "Mục nhi, chúng ta lên thuyền."
Tân Mục thấp thỏm trong lòng, leo lên chiếc thuyền con này. Trưởng thôn cũng bay tới, dựa vào cột buồm, người chèo thuyền phía sau quay đầu thuyền, thuyền nhỏ khoan thai, rất là vững vàng, đi sâu vào sương mù trong núi khô lâu.