Chương 929: Cầu đạo ở cóc và cầu đạo ở người
Chương 929: Cầu đạo ở cóc và cầu đạo ở ngườiChương 929: Cầu đạo ở cóc và cầu đạo ở người
Đan Phượng Lai cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét giống như dã thú, Tổ Thần Vương là Tổ Thiên Tôn trong mười Thiên Tôn, những người này đều là đệ tử của hẳn, đệ tử của hẳn rất nhiều, khắp thiên hạ đều có, nhưng Tổ Thần Vương không có nhiều tinh lực đi dạy nhiều đệ tử như vậy.
Bởi vậy việc dạy dỗ những sư đệ sư muội này đều do Đan Phượng Lai làm!
Đan Phượng Lai đối với bọn họ có ơn thầy, bọn họ đối với Đan Phượng Lai cũng vô cùng kính trọng, thứ tình cảm này, người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Tổ Vương Cung nhiều sư đệ sư muội như vậy đều chết ở chỗ này, lòng của hắn đau như đao cắt, nhưng vẫn cố gắng ép xuống một tiếng gào thét này, nuốt về trong bụng!
Ánh mắt của Tổ Thần Vương rơi vào trên người của hắn, không nhẹ không nặng nói:
- Mục Thiên Tôn làm nhiều việc ác, nhân lúc ta không ở trong cung, giết hơn hai trăm vị đệ tử của ta. Đồ nhi Phượng Lai của ta tận mắt nhìn thấy, có phải vậy không, Phượng Lai?
Đan Phượng Lai cúi người, chết lặng nói:
- Đúng là như vậy, đệ tử tận mắt nhìn thấy.
Tổ Thần Vương thoả mãn khẽ gật đầu, từ trên Lâm Uyên Đài đi xuống, vỗ nhẹ vào đầu vai hắn, nói:
- Loại chuyện cải cách này là đại nghịch bất đạo, ngươi cũng nghe được một ít về Thiên Hà thân tàng, nhưng tu vi của ngươi đã rất cao. Ta tin tưởng ngươi biết lợi cùng hại, sẽ không làm bậy.
Đan Phượng Lai nói vâng, đờ đẫn nói:
- Đệ tử hiểu rõ. Cải cách trái lại phương pháp của tổ tông, đại nghịch bất đạo, đệ tử căm thù loại hành vi vô sỉ này đến tận xương tuỷ, hận không thể mau chóng loại trừ.
Tổ Thần Vương đi lướt qua bên cạnh hắn, thản nhiên nói:
- Mục Thiên Tôn người này gây tai họa cho Lang Hiên Thần Hoàng sau đó lại tới gây tai họa cho ta, hắn chuẩn bị lại gây tai họa cho Thiên Tôn nào tiếp theo đây? Tiểu tử này đi tới Thiên Đình, rất nhiều người đều cho rằng hắn phải chết không thể nghỉ ngờ, lại không nghĩ đến hẳn trái lại càng lúc càng phát triển... Phượng Lai, rất dàn xếp cho những sư đệ sư muội, hậu thưởng cho người nhà của bọn họ.
- Đệ tử tuân chỉ. Đan Phượng Lai ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng hẳn đi xa, trong lòng thâm nói:
- Sư đệ các sư muội chết là bởi vì Mục Thiên Tôn, nếu hắn không truyền pháp, không nói đạo, sư tôn căn bản sẽ không giết chết bọn họ! Mục Thiên Tôn, ta với ngươi thâm cừu đại hận không đội trời chung!
Hắn không dám ghi hận Tổ Thần Vương, loại thù hận này chỉ có thể đổ đến trên thân Tần Mục.
- Mục Thiên Tôn, Hồng Thiên Tôn bế quan tiềm tu, Hồng Thiên Cung đã phong cung, không tiếp khách.
Vân Sơ Tụ dẫn theo đám người Tần Mục đi tới Hồng Thiên Cung, thần chỉ canh cửa cung áy náy nói:
- Chuyện Thiên Tôn tới cửa thăm viếng, chờ sau khi Hồng Thiên Tôn xuất quan tiểu thần sẽ bẩm báo cho Hồng Thiên Tôn biết được, Hồng Thiên Tôn tất nhiên sẽ tới thăm đáp lễ. Mục Thiên Tôn mời trở về đi.
Đám người Tần Mục chỉ đành phải rời đi.
Vân Sơ Tụ lại dẫn bọn họ tới phủ đệ Hiểu Thiên Tôn, câu trả lời cũng như vậy.
Bọn họ đi tới Hỏa Thiên Tôn Thiên Cung, thần chỉ cảnh cửa nói nói:
- Thái Hư có động tĩnh khác thường, Hỏa Thiên Tôn dẫn theo các đệ tử vân du Thái Hư kiểm tra nguyên nhân, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.
Bọn họ đến chỗ Hiểu Thiên Tôn, có thần nhân nói:
- Hiểu Thiên Tôn cùng Hỏa Thiên Tôn dẫn theo đệ tử vân du Thái Hư, không ở trong cung. Mục Thiên Tôn mời trở về đi.
Vân Sơ Tụ thở dài, buồn bực nói:
- Lẽ nào tất cả Thiên Tôn đều đi ra ngoài?
Ánh mắt của Vân Tiệm Ly chớp động, cười nói:
- Không bằng đi tới chỗ Nghiên Thiên Tôn, Tường Thiên Tôn xem thử.
Vân Sơ Tụ liếc mắt nhìn hắn một cái, cười ngọt ngào nói:
- Ca, ca quên rồi sao, hai vị Thiên Tôn này là Thiên Phi, ở lại ở trong hậu cung, chúng ta làm sao có thể nhìn thấy các nàng? Không bằng đi thăm hỏi Hạo Thiên Tôn. Hạo Thiên Tôn chẳng lẽ cũng ra khỏi cửa sao?
Vân Tiệm Ly cười không nói, thầm nghĩ:
- Nàng rốt cuộc là vị Thiên Tôn nào? Trong mười Thiên Tôn của Thiên Đình, ngoại trừ Tường Thiên Tôn, Nghiên Thiên Tôn ra, còn có Cung Thiên Tôn cùng Hư Thiên Tôn là nữ tử. Nhưng vì hai vị Thiên Tôn này cũng trốn không gặp, không biết chân thân của Vân Sơ Tụ rốt cuộc là người nào. Có khả năng biến thành nam nhân của tỷ muội Đế Hậu hay không?
Tân Mục nói:
- Không đi gặp Hạo Thiên Tôn, giữa ta với hắn có chút mâu thuẫn, đôi bên bất hòa, đi tới hắn cũng đuổi ta ra khỏi cửa. Nghe nói Đạo tổ trở về Thiên Đình, vậy đi một chuyến tới Đạo môn Thiên Đình, thăm hỏi lão đạo nhân này một chút.
Vân Sơ Tụ e sợ thiên hạ không loạn, nhưng khi Tân Mục nói đi gặp Đạo tổ, nàng lại không mấy hăng hái nữa.
Mục đích của Tần Mục chính là đi tới gặp Đạo tổ, chỉ là không nghĩ đến sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, khiến Lang Hiên Thần Cung và Tổ Vương Cung huyên náo đến mức long trời lở đất, Thiên Tôn khác trốn hắn không gặp.
Tuy nhiên hắn đi Đạo môn Thiên Đình thăm hỏi Đạo tổ, cũng sẽ không có vẻ gì đột ngột nữa.
Đạo môn Thiên Đình.
Đạo môn hình như cũng không nghĩ tới Tân Mục lại tự nhiên tới thăm hỏi, cho nên lão đạo nhân và thủ vệ thần thú canh giữ sơn môn ngơ ngác nhìn đám người Tần Mục đi tới, mãi đến khi đi tới trước cửa, bọn họ mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy về đạo môn, đi báo tin.
Không lâu sau, một lão đạo nhân dẫn đầu rất nhiều đệ tử Đạo môn tiến lên nghênh đón, nhận tội nói:
- Thiên Tôn từ xa đến, không ra ngoài nghênh đón, mong Thiên Tôn thứ tội.
Tân Mục quan sát lão đạo nhân này, đây cũng không phải là Đạo tổ hắn nhìn thấy ở thời kỳ Long Hán, tuy nhiên nghe giọng nói của lão đạo nhân này, chắc hẳn là lão đạo đã đi cùng Hỏa Thiên Tôn vào Thủ Tàng Các. - Thiên Tôn, vị này chính là Đạo chủ Đạo môn.
Vân Tiệm Ly nhắc nhở.
- Đạo tổ có ở đây không?
Tân Mục hỏi.
Thiên Đình Đạo chủ vội vàng nói:
- Đạo tổ Ít ngày nữa trước đã trở về Đạo môn, đang bế quan, nếu không ngày khác Thiên Tôn trở lại?
Tân Mục cười nói:
- Không sao, ta có thể chờ hắn xuất quan.
Thiên Đình Đạo chủ bất đắc dĩ, chỉ đành phải mời hắn vào núi.
Đạo môn Thiên Đình có đất đai cực kỳ rộng lớn, so với Đạo môn Duyên Khang phải xa hoa không biết bao nhiêu lần, đó là một †òa Thiên Cung, là Ngọc Thanh Thiên Cung.
Lâm Hiên đạo chủ quản lý Đạo môn, mặc dù Côn Lôn cảnh đều thuộc về địa bàn của Đạo môn, nhưng Đạo môn chỉ chiếm một đỉnh núi trong đó, vài toà đạo quan, không có đèn nhang gì.
Nhưng Đạo môn Thiên Đình lại hết sức xa hoa, cung điện đền đài tráng lệ, nghìn lâu vạn các, đạo nhân ở đây cũng không phải toàn thân đạo bào giản dị, bọn họ mặc trang phục xa hoa, không có trang phục của đạo nhân, thậm chí còn có người hầu hỗ trợ, hầu hạ cuộc sống hàng ngày.
Thật ra, tiến vào Đạo môn Thiên Đình cũng không phải là đạo sĩ, đạo sĩ là người tu đạo, có rất ít người muốn làm. Đệ tử trong Đạo môn Thiên Đình chỉ là đến đây học tập công pháp và thuật số của Đạo môn, trở thành một nơi học tập đạo pháp thần thông.
Mà đối với giáo pháp bên trong Đạo môn, bọn họ lại hoàn toàn không quan tâm.
Bọn họ cũng không phải là đạo sĩ chân chính, mà là quyên quý của Thiên Đình đưa hậu nhân của mình đưa đến nơi đây mạ vàng.
Ngược lại, Đạo môn Duyên Khang lại vẫn giữ lại giáo pháp xác định ra lúc Đạo tổ sáng lập ra Đạo môn, đồng thời dốc hết sức tuân thủ, bất luận là lão Đạo chủ lúc trước hay Lâm Hiên đạo chủ hiện tại đều làm thật sự không tệ.
Đương nhiên, trong Đạo môn Thiên Đình cũng có một vài đạo nhân mặc đạo. bào, tiên phong đạo cốt, chỉ là số lượng thật sự quá ít.
Trên đường Tần Mục đi tới, hắn vô cùng xúc động.
Hòa thượng có hòa thượng thật và hòa thượng giả, đạo sĩ cũng có đạo sĩ chân chính và đạo sĩ giả, nếu chỉ là choàng một áo khoác, ở bên trong không có tu dưỡng, cũng chẳng qua là lừa gạt người mà thôi.
- Đạo môn chân truyền, không ở trong Thiên Đình.
Tân Mục nhìn một ít nam nữ trẻ tuổi mặc tiên y đầy khí thế, thầm nghĩ:
- Không trách được Đạo tổ cũng không thường trở lại Đạo môn.
Nhưng vào lúc này, một đạo nhân vội vàng chạy tới, nhìn về phía Thiên Đình Đạo. chủ khẽ nói vài câu.
Thiên Đình Đạo chủ khẽ gật đầu, cười nói:
- Thiên Tôn, mấy vị, Đạo tổ đã xuất quan, nghe nói Thiên Tôn tới thăm hỏi, ngài lệnh cho ta mời các vị qua. Xin mời đi theo †a.
Trong lòng Tần Mục vui mừng, đi theo hắn về phía trước, mọi người đi theo ở phía sau.
Vân Sơ Tụ cười nói:
- Mục Thiên Tôn đi vào thăm hỏi các vị Thiên Tôn, bất kể Thiên Tôn nào cũng không dám tiếp kiến, Đạo tổ ngược lại thật lớn mật, cũng dám gặp Mục Thiên Tôn.
Đạo chủ Thiên Đình vội vàng cười theo nói:
- Đạo tổ chỉ là Đạo tổ của Đạo môn ta, sao dám dám đạt ngang hàng với Thiên Tôn được? Thiên Tôn tới chơi, Đạo tổ sao dám không gặp?
Bọn họ đi tới chính điện của Đạo môn, chính điện này là vị trí Lăng Tiêu điện của Đạo môn Ngọc Thanh Thiên Cung, chỉ là không xây dựng theo bố cục của Lăng Tiêu điện.
Ngược lại, chính điện này bất ngờ giản dị, chỉ là một nhà cỏ dựng thành đạo quan, có phạm vi khoảng sáu bảy trượng, trước cửa cũng không có thần thú gì trấn thủ, Tần Mục nhìn thấy được trên thêm đá trước cửa có hai con cóc một trái một phải ngồi xổm.
Hai con cóc này hình như có linh tính, nghe được tiếng bước chân, con mắt từ trong đầu nhổ ra, lại từ từ nâng mi mắt, liếc mắt nhìn bọn họ, kêu oa một tiếng.
Sau đó hai con cóc lại thu mắt vào trong đầu.
Yên Nhi từ đầu vai của Tân Mục nhảy xuống, mỏ chim mổ một cái vào đầu của một con cóc trong đó.
Con cóc này lại lộ ra hai con mắt, chậm rãi nói:
- Chuyện gì?
- Có thể nói!
Yên Nhi bị dọa cho giật mình, nhảy về phía sau ra hai bước, cảnh giác nói:
- Các ngươi là yêu quái?
Con cóc này nhướng mí mắt lên, không vui nói:
- Ngươi không phải cũng có thể nói sao? - Ta không giống với ngươi, ta là Bán Thần, ngươi là cóc!
Yên Nhi sôi nổi tiến lên, cười nói:
- Ngươi nếu như là cóc loại bình thường thì không thể nói chuyện, trừ khi ngươi tu thành yêu tinh.
Con cóc này nói:
- Ta là đạo, cũng không phải là cóc, tất nhiên biết nói.
Yên Nhi hết sức kinh ngạc, đầu lớn của Long Kỳ Lân tiến đến trước mặt, hiếu kỳ nói:
- Ngươi là đạo? Ai nói cho ngươi biết?
- Lão đạo sĩ nói.
Con cóc này lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Hắn nói đạo là con cóc, hắn muốn cầu đạo, muốn câu cạnh chúng ta, lại mang chúng ta tới cho hắn thêm mặt mũi. Các ngươi không hiểu, lui ra.
Yên Nhi và Long Kỳ Lân mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tân Mục theo Thiên Đình Đạo chủ đi vào miếu nhỏ đổ nát, Đạo chủ Thiên Đình xoay người, nhìn về phía Đám người Vân Tiệm Ly và Tê Cửu Nghi cười làm lành nói:
- Mấy vị, Đạo tổ chỉ gặp Thiên Tôn, vẫn xin mấy vị dừng bước.
Vân Tiệm Ly và Tê Cửu Nghi vội vàng nói:
- Không dám. Đạo chủ xin cứ tự nhiên.
Bọn họ đều biết Đạo chủ của Đạo môn Thiên Đình cho dù nhìn như là một lão đạo sĩ cúi đầu khom lưng không có chủ kiến, nhưng thực lực sâu không lường được, là tồn tại gần với Đạo tổ trong Đạo môn.
Chỉ là Vân Sơ Tụ có chút không vui, nàng muốn đi vào theo nghe thử Đạo tổ và Tân Mục nói gì, nhưng Đạo chủ Thiên Đình canh giữ ở bên trong cửa, mặt tươi cười, rõ ràng ngoại trừ Tân Mục ra không dự định để cho bất kỳ kẻ nào tiến vào trong.
- Cái đạo nhân lôi thôi này thần thần bí bí, lén lén lút lút, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Vân Sơ Tụ hừ lạnh một tiếng.
Tân Mục đi vào nhà cỏ, lại thấy một lão đạo nhân lôi thôi lếch thếch ngồi ở dưới thanh đăng, nhìn thấy hắn tới, lão đạo nhân này đứng dậy, cười nói:
- Mục Thiên Tôn, đã lâu không gặp.
Tần Mục cười nói:
- Đã lâu không gặp.
Lão đạo nhân nhổ trâm gỗ xuống, gạt gạt bấc đèn, cười nói:
- Nhiều người tai tạp, Thiên Tôn cùng †a đi vào trong đèn thảo luận nói.
Ngọn đèn nổ tung thành một đóa hoa đèn, ánh sáng chói mắt, tia sáng kia khôi phục lại giống như lúc ban đầu, lão đạo nhân cùng Tân Mục lại biến mất không thấy bóng dáng!
Đợi đến khi tâm mắt của Tần Mục khôi phục, chỉ thấy bọn họ đã đi tới trong một chư thiên bên trong bấc đèn, có thể thấy lối vào của chư thiên này là dạng một ngọn lửa hình cái đèn tuyệt đẹp, chỉ là ngọn lửa này cao tới vạn trượng, vô cùng kinh người.
Đạo tổ lại đứng ở bên cạnh hắn, ung dung nói:
- Tai kiếp của Duyên Khang bạo phát, cải cách Duyên Khang gián đoạn, Mục Thiên Tôn vào Thiên Đình, lão đạo nghe được tin tức này lại vội vàng trở về, dự định hỗ trợ, trả lại ân nghĩa năm đó. Không ngờ Thiên Tôn có thủ đoạn hơn người, tự nhiên lại hóa giải được nguy cơ của bản thân. Chỉ là Thiên Tôn xử sự khó tránh khỏi quá đáng, Thiên Tôn, ngươi nhiều loạn Thiên Đình, có biết bởi vì hành động của ngươi mà Thiên Đình chết bao nhiêu người, chết bao nhiêu Thần Ma hay không?
Tân Mục cười lạnh một tiếng, nói:
- Đạo tổ từ bi, có biết trong tai kiếp của Duyên Khang chết bao nhiêu người hay không? Mười người không còn lại một! Mấy trăm vạn mạng người tan thành mây khói! Đạo tổ có từng đồng tình cho bọn họ chưa?
Đạo tổ thở dài, nói:
- Duyên Khang tai kiếp bạo phát, ta cũng không thể tránh được.
Tân Mục nói:
- Đạo môn tôn trọng vô vi, song thế đạo hiện nay, vô vi là sẽ có người chết! Ngươi không thể cứu chúng sinh trong thiên hạ, lại bởi vì ta nhiễu loạn Thiên Đình, chết một ít đệ tử của Thiên Tôn mà trách cứ ta sao? - Không dám.
Đạo tổ nói:
- Chỉ có điều hoa cỏ cây cối đều là tính mạng...
- Ngu muội! Dối trá!
Tân Mục lắc đầu nói:
- Đạo tổ, ngươi giúp đỡ Thiên Đình nghiên cứu đại đạo thần thông Cổ Thần, vì ngươi mà có bao nhiêu người chết? Duyên Khang gặp tai kiếp chết rất nhiều người, ngươi cũng có tội. Mạng của những người này không bằng hoa cỏ cây cối trong miệng ngươi sao? Ta gây họa cho Lang Hiên Thần Cung và Tổ Vương Cung, ngươi liền tới chất vấn ta, vậy ai tới chất vấn ngươi? Ngươi nói đạo là con cóc, nhưng con cóc không hiểu được đạo, người hiểu! Người nếu không hiểu, còn có thể sáng tạo ra đạo.
- Đạo tổ, ngươi hỏi đường người mù! Ngươi nghĩ đến đạo, không phải là học đạo vấn, mà phải sáng tạo ra đạo thuộc về ngươi! Người có thể sáng tạo ra đạo, mới là đạo!
Hắn quát một tiếng:
- Cầu đạo ở đạo, không bằng cầu đạo ởngười!
Trong đầu Đạo tổ ầm ầm chấn động, nghiêm nghị nói:
- Đạo nhân năm đó từng được Thiên Tôn chỉ điểm, hôm nay lại nhận Thiên Tôn chỉ điểm, đạo nhân tiếp nhận giáo huấn.