Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 961 - Chương 950: Thân Đao Rút Ra Khỏi Vỏ Ai Có Thể Địch Nổi

Chương 950: Thân đao rút ra khỏi vỏ ai có thể địch nổi Chương 950: Thân đao rút ra khỏi vỏ ai có thể địch nổiChương 950: Thân đao rút ra khỏi vỏ ai có thể địch nổi

- Nhạc Đình Ca Đạo môn Thiên Đình, bái kiến Mục Thiên Tôn!

Đạo nhân mặc huyền bào có tính tình rất không tốt này quỳ xuống, bang bang dập đầu mấy cái, sau đó xoay người thở phì phò trở lại bên đống lửa, tiếp tục ăn thịt uống rượu, cười lạnh nói:

- Ngươi chẳng qua là một thần thông giả nho nhỏ, chiếm danh hiệu Thiên Tôn, ta lạy chính là danh hiệu của ngươi, không có khả năng lạy bản thân ngươi!

Tân Mục không lưu tâm:

- Đạo nhân này có tính tình thật lớn.

Lạc Vô Song khẽ nhíu mày, thầm nghĩ:

- Nhạc Đình Ca, Nhạc Đình Ca, hình như ta đã từng nghe được cái tên này ở chỗ nào rồi... Đạo nhân Nhạc Đình Ca kia không có bừa bãi như lúc trước, hắn chỉ lo ăn uống, chẳng qua là thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Tân Mục bên này.

Tân Mục vung tay một cái, bỏ đi tiệc rượu, những món ăn quý và món ngon lạ mỹ nhân rượu ngon đều hóa thành thần thức tản đi.

Hắn lại vỗ tay một cái, chỉ thấy rất nhiều đội ngũ tiểu mỹ nhân giống như một con rồng, cuồn cuộn không ngừng từ trong không trung đi ra, bày ra yến hội như nước chảy.

- Mã hắc...

Đột nhiên, một cái đầu to thò qua, đó chính là con Thần Long được Tần Mục tưởng tượng ra, nó hưng phấn nhìn chằm chằm vào yến tiệc chảy nước miếng, đuôi rồng quét tới quét lui, bụi bặm bay lên không ngừng.

Con Thân Long này quả nhiên giống như Tân Mục dự đoán vậy, không có chết ở dưới uy năng dấu vết của Hỏa Thiên Tôn, tự nhiên lại theo tung tích của bọn họ chạy tới.

- Lẽ nào khi ta tưởng tượng ra Thần Long, không tự chủ được nhớ tới rồng béo? Cho nên nó được tưởng tựng ra cũng có đức hạnh như vậy?

Tân Mục bị con Thần Long này làm cho không còn hứng thú, hắn bỏ đũa xuống, vẫy vẫy tay, con Thần Long này mừng rỡ, lập tức nhào tới trên yến hội, ăn không ngừng.

Lạc Vô Song vẫn nhìn đạo nhân kia, khẽ nói:

- Nhạc Đình Ca, Đạo môn Thiên Đình... Rốt cuộc là ai?

Hắn khổ sở suy nghĩ, cảm thấy mình có ấn tượng về cái tên này, nhưng trước sau không nhớ nổi.

Đạo nhân này có lai lịch thân bí, rõ ràng lân này Thiên Đình chỉ phái bọn họ tiến vào Thái Hư, ngoại trừ bọn họ ra, chính là đoàn người của Hỏa Thiên Tôn Hư Thiên Tôn, đạo nhân này lại đến từ chỗ nào?

Nếu như là người Thiên Đình phái tới lúc trước, như vậy đạo nhân này làm thế nào sống sót ở nơi vô cùng hiểm ác đáng sợ này?

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh truyền đến:

- Mục Thiên Tôn không hổ danh là Thiên Tôn, tự nhiên phong lưu phóng khoáng như vậy, bất luận đi đến nơi nào có có mỹ nhân nhiều như mây, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.

Tân Mục theo tiếng nói nhìn lại, lại là mấy vị chân thần đi cùng thuyền đến đây.

Khi lâu thuyên chạy đến vùng đất Thái Hư, bọn họ đã tử thương quá nửa, chỉ có trên dưới một trăm người rơi vào các nơi trên thế giới của vùng đất Thái Hư, ở trên một tòa thành thị lại chết hơn mười người, ngay cả đệ tử của Hạo Thiên Tôn là Tú Du Phương, Phan Xuân Tận cũng chết ở nơi đó.

Hiện tại vùng đất Thái Hư cụ thể còn lại bao nhiêu người, Tân Mục lại không có khả năng biết được.

Tối hôm qua khi ma quái Thái Hư bạo phát, rõ ràng không chỉ phát sinh chuyện lạ nở một nơi này, những nơi khác chỉ sợ cũng có ma quái Thái Hư hoành hành, người có thể còn sống sót không nhiều.

Lạc Vô Song đứng dậy, nhìn về phía mấy người kia, nghiêm nghị nói:

- Các vị, Mục Thiên Tôn có công với thiên hạ, có ơn truyền thụ phương pháp thành thân đối với chúng sinh. Hiện tại chúng ta cùng ở trong tình cảnh nguy hiểm, không biết có thể sống sót rời đi hay không. Hiện tại chúng ta nên tập hợp mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, hợp lực ứng phó với sự quỷ dị của Thái Hư, mới có hi vọng tìm được Hỏa Thiên Tôn, Hư Thiên Tôn. Các ngươi nghĩ sao?

Một người trong đó liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói:

- Thần Đao Lạc, ngươi hiện tại ôm bắp đùi của Mục Thiên Tôn rồi sao?

Trong mắt của Lạc Vô Song có đao quang chớp động, giống như hai thanh thần đao đan xen ở trong mắt, hừ lạnh một tiếng:

- Lạc mỗ có danh tiếng chấn động Thiên Đình, được phong là đệ nhất thần đao, chưa từng ôm qua bắp đùi của bất kỳ kẻ nào đi?

Một nam tử trẻ tuổi khác cười nói:

- Thần Đao Lạc, chân của Mục Thiên Tôn không có khả năng là bắp đùi, quá nhỏ, ngươi coi chừng một chút, đừng để ôm nhầm. Lần này chúng ta xuất hành, trên danh nghĩa là tiếp ứng cho Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn, thật ra là nhân cơ hội diệt trừ Mục Thiên Tôn. Thần Đao Lạc, ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi hẳn đã sớm nhìn ra điểm này.

Một nữ tử lạnh lùng nói:

- Mục đích các vị Thiên Tôn lệnh cho ngươi theo chúng ta tới đây, chính là bảo ngươi tới áp trận, giúp đỡ chúng ta diệt trừ Mục Thiên Tôn! Lẽ nào ngươi muốn ăn cây †áo, rào cây sung?

Trong lòng Lạc Vô Song rầu rĩ, nhìn về phía Tần Mục.

Tân Mục ôm mỹ nhân trong lòng, được các người đẹp khác vây quanh, cười nói:

- Lạc Thân Đao yên tâm. Ta sớm đã biết mục đích chuyến này của các ngươi, ta cũng biết ngươi không phải thật sự muốn giết ta, mà muốn tranh đấu tìm ra ưu khuyết điểm giữa đao pháp của ngươi cùng kiếm pháp của ta mà thôi. Đây là tâm ma của ngươi, ngươi không thể không loại trừ, ta hiểu rõ nổi khổ của ngươi.

Lạc Vô Song thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía ba người kia trầm giọng nói:

- Các vị, ta đối với các ngươi có ơn cứu mạng, nếu không phải nhờ có ta, các ngươi cũng không có cách nào sống sót đi tới nơi này, sớm đã chết ở phía trên lâu thuyền. Ta lấy ơn cứu mạng, đổi lấy xóa bỏa hiềm khích của các ngươi cùng Mục Thiên Tôn lúc trước...

- Được được lắm.

Nữ tử kia không nhịn được nói:

- Thần Đao Lạc, cho ngươi chút mặt mũ, ngươi còn có thể tưởng mình là trời cao sao? Ngươi đừng quên, chức trách của ngươi chính là bảo vệ chúng ta! Cứu chúng ta là chức trách sở tại của ngươi, là chuyện đương nhiên! Ngươi bảo vệ bất lực, cho nên hơn ba trăm người bị chết chỉ còn lại có trăm người, đây đã là tội cực lớn!

- Lạc Thân Đao, là Thiên Đình cho ngươi một miếng cơm ăn.

Nam tử trẻ tuổi kia nói:

- Ngươi phải suy nghĩ kỹ. Trợ giúp chúng ta bắt giữ Mục Thiên Tôn, sau khi ngươi trở về thăng chức rất nhanh. Lấy tu vi thực lực của ngươi bây giờ, không nên ở lại Linh Tú quân làm người dạy học, ngươi ra ngoài làm đại quan biên giới cũng dư dả. Ngươi chưa từng nghĩ qua vì sao ngươi vẫn không có thăng chức chưa?

Một người cười khác nói:

- Chính bởi vì ngươi chưa bao giờ ôm qua bắp đùi, lần này cơ hội rất tốt, không nên ôm sai bắp đùi.

Mặt Lạc Vô Song trâm giống như nước.

Tân Mục đứng dậy, đẩy mỹ nhân bên người ra, hắn xoa xoa Thần Long đã ăn tới cái bụng tròn vo, đột nhiên cười nói:

- Lạc Thần Đao, theo ta thấy chúng ta vẫn không cần so tài đao kiếm, đã không cần thiết nữa rồi.

Lạc Vô Song mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như lão tăng nhập định:

- Tần phách thể tại sao lại nói ra lời này?

- Đao, thà chết không khom lưng.

Tần Mục vung ống tay áo, bữa tiệc còn lại biến mất, mỹ nhân mất tích, tất cả hóa thành thần thức nhẹ nhàng tung bay, thản nhiên nói:

- Ta kính đao, kính nó đại khí, kính nó sảng khoái ân cừu. Ta thấy ngươi bốn vạn năm giống như một ngày chờ ta xuất hiện quyết đấu cùng ngươi, bội phục sự bền bỉ kiên nhân của ngươi. Nhưng ta thấy ngươi cẩn thận chặt chẽ như vậy, sợ đầu sợ đuôi, không khỏi thất vọng.

Lạc Vô Song khẽ nâng mày, thản nhiên nói:

- Ta cẩn thận sợ đầu sợ đuôi?

- Ta là Thiên Tôn, ngươi dám khiêu chiến với ta, chẳng qua là xem ta còn trẻ lực yếu.

Tân Mục nói:

- Mấy vị này là đệ tử của Thiên Tôn, ngươi lại khúm núm, bị người ta sỉ nhục cũng không dám thở mạnh. Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như vậy, không thể đỡ nổi kiếm của ta. Ngươi cũng xứng làm thần đao sao?

Mi mắt của Lạc Vô Song nâng lên, trong tròng mắt có đao quang chớp hiện, ẩn chứa nhưng không phát.

Tân Mục tiếp tục nói:

- Ta gặp được Đao Thần, điên cuồng phóng ra như dũng mãnh, không sợ cường quyền, lòng không sợ hãi, có can đảm rút đao với trời, không vì đối thủ quá mạnh mẽ mà lui lại, không vì đối thủ quá yếu mà xem thường. Đối mặt với kẻ ngang ngược, có can đảm bắn đao uống máu, thậm chí lấy đầu của Đế Vương. Đối mặt với người yếu, tự nhận hèn mọn, ẩn vào phố phường, làm đồ tể giết lợn. Đây là Đao Thần. ngươi...

Hắn cười nhạo nói:

- Chẳng qua là cầm đao pháp luyện đến đao gọn gàng mà thôi, còn không bằng Triết Hoa Lê. Ngươi nói ngươi phá thần trong lòng, ta thấy trong lòng ngươi vẫn còn có không biết bao nhiêu vị thần đè nặng đâu.

Lạc Vô Song nổi giận đùng đùng, khí thế đột nhiên bạo phát, giống như một thanh bảo đao trong phút chốc mở ra không trung, tách không trung ra thành hai nửa!

- Phách thể Thượng Hoàng, ngươi cuối cùng lại dám xem thường tal

Lạc Vô Song giận không kìm chế được, nguyên khí lẫn vào khí huyết trùng thiên, hóa thành một đạo đao quang đỏ như máu, đao quang dài đến vạn trượng, tiếp theo khí huyết tập trung càng lúc càng ngắn lại!

Thanh đao này mặc dù đã rút ngắn, nhưng uy lực lại càng lúc càng mạnh!

- Tần phách thể, ngươi từ trước nhìn thấy thấy được đao pháp của ta là đao pháp sau khi ta thành thần. Ngươi ở trên thuyền nhìn thấy đao pháp của ta là lĩnh ngộ đoạt được trong mấy năm nay.

Ánh mắt của Lạc Vô Song lãnh đạm, khí huyết tập trung đến mức tận cùng, hóa thành một thanh trường đao, bị hắn cầm ở trong tay, sát khí dâng trào, hắn điềm nhiên nói:

- Ta ở trên thuyền cũng khác với đao của ta hiện tại, đao pháp của ta ở trên thuyền cùng đao pháp của ta hiện tại cũng đã khác nhau! Ta muốn cho ngươi nhìn thử đao pháp hiện tại của ta!

Ba vị đệ tử Thiên Tôn này liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vẻ tươi cười, nữ tử kia khế cười nói:

- Có Thần Đao Lạc ra tay, chúng ta có thể tiết kiệm một lần ra tay. Dù sao vị Mục Thiên Tôn này cũng không kém, hơn nữa tội danh sát hại Mục Thiên Tôn cũng không nhỏ...

Nam tử trẻ tuổi kia nhìn về phía đạo nhân tướng mạo hung ác cách đó không xa, khẽ nhíu mày, khẽ nói:

- Dạo nhân này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Ba người quan sát tướng mạo của đạo nhân hung ác này, cảm thấy hình như đã gặp qua ở nơi đó nhưng không nhớ ra được. Khí thế của Lạc Vô Song hoàn toàn phóng ra, uy lực của thân đao bạo phát:

~ Xin chỉ giáo!

Trên đao quang có màu đỏ như máu nhuộm khắp bầu trời.

Ba vị đệ tử Thiên Tôn này có một người trong đó còn chưa kịp phản ứng, thần đao của Lạc Vô Song thình lình chém ra, chém giết hắn!

Hai người khác vừa sợ vừa giận, bọn họ lập tức cùng quát lớn, xoong về phía hắn, tức giận nói:

- Lạc Vô Song, ngươi muốn tạo phản sao?

Lạc Vô Song nhắm mắt bịt tai, thi triển ra đao pháp của mình, đao đạo của mình.

Đao pháp của hắn ngay ngắn chỉnh tề, quy củ, mỗi một đao đều gắng đạt tới mức chính xác, trong đao ẩn chứa một loại lực lượng, mỗi một góc độ xuất đao, mỗi một loại chiêu thức cũng như được thợ thủ khéo tay nhất tốn công đo lường vậy.

Nhưng giờ phút này, trong đao pháp quy củ của hẳn lại ẩn chứa sự hào hùng không kìm chế được, có một khí phách của Đao Thí Thiên.

Nếu nói kiếm là quân tử, như vậy đao của hắn chính là vương giả.

Hắn vượt ra khỏi rào cản của đao pháp trước đây, diệt thần trong lòng, san bằng tất cả sợ hãi, chỉ còn lại có đạo tinh thuần!

Trên đao của hắn, đao quang tạo thành từng tầng chư thiên, có quần tỉnh lập lòe, có trời xanh mây trắng, có mưa to, có trời trong nắng ấm, có gió cuốn mây trào, có sấm sét kinh không, uy lực cực kỳ lớn.

Một tầng đại đạo một tầng trời.

Hắn là Đao Thần của Thiên Đình, đệ nhất thân đao của Thiên Đình, đao lên dồi dào giống như trời, đao xuống uy nghiêm đáng sợ giống như tường, kết hợp hoàn mỹ giữa tinh xảo cùng đại khít

Lúc trước hắn truy đuổi căn nguyên, tìm kiếm ảo diệu cuối cùng của đao đạo, cho dù cường đại cũng không thể sợ.

Hiện tại hắn hợp nhất giữa hành động và hiểu biết, dung nhập tâm cảnh, dung nhập truy đuổi căn nguyên hiểu biết vào trong khí huyết và tinh thần của bản thân.

Lạc Vô Song như vậy, cho dù cụt một tay lại rất đáng sợt

Hai vị đệ tử của Thiên Tôn ra sức chống đỡ vưới đao đạo Thiên Khung của hắn, phía sau từng người bọn họ có ba tòa Thiên Cung lơ lửng, không ngờ bọn họ u luyện công pháp nhỏ Thiên Đình.

Lạc Vô Song hiện tại thương thế còn chưa khỏi hẳn, tối đa chỉ có khả năng vận dụng tu vi.cảnh giới Chân Thần Đối với đệ tử của Thiên Tôn mà nói, Lạc Vô Song chính là đi con đường hoang dã, công pháp tu luyện không chính tông, thần thông tu luyện cũng không chính tông.

Đao pháp là đạo của hậu thiên, bọn họ tu hành là đạo tiên nhiên đến từ Cổ Thần, hậu thiên và tiên thiên khác nhau một trời một vực.

Bọn họ tu luyện công pháp Đế Tọa do Thiên Tôn truyền thụ, hơn nữa đạt hơn ba loại, mượn công pháp của Đế Tọa nhập đạo, tìm hiểu thần thông thượng thừa nhất, tất nhiên là vượt xa Lạc Vô Song đi theo con đường hoang dã không nhập lưu này.

Mà bây giờ bọn họ lấy hai địch một lại tốn sức vạn phần, cực kỳ nguy hiểm.

Trận chiến đấu này tới cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh.

Trong ánh đao, huyết quang hiện ra.

Lạc Vô Song ngang tay đẩy đao, chém ngang lưng chân thần trẻ tuổi.

Trong lòng một vị nữ tử khác hoang mang, bay lên trời lại muốn chạy trốn, Lạc Vô Song quát lớn, phi đao chém tới, trán của nữ tử kia rơi xuống đất, thân thể vẫn điên cuồng chạy về phía trước, mãi đến khi bay ra khỏi thành thị của chúa sáng thế lúc này mới rơi vào trong bụi bặm.

Lạc Vô Song thu đao, khí huyết biến thành trường đao vù một tiếng lại tiến vào trong cơ thể hắn, hắn xoay người nhìn về phía Tần Mục, hai đôi mắt giống như đao quang nhắm thẳng vào Tần Mục.

- Tần phách thể, đao pháp của ta thế nào? Có tư cách khiêu chiến với ngươi hay không?

Tần Mục nhìn khí thế của hắn chuyển biến, nhìn đao pháp của hắn chuyển biến, không nhịn được lộ ra nụ cười vui mừng, nói:

- Có thể. Lạc Thần Đao, mời ngồi. Lạc Vô Song đi nhanh tới, quân áo trên người tung bay, trong lúc quần áo tung bay phía dưới có không khí bị khí thế của hẳn kích động, giống như có hàng vạn hàng nghìn đao khí đang va chạm ngang qua.

Hắn đi tới trước người của Tần Mục, khí tức đã bình phục, ngồi xuống.

Cách đó không xa, đạo nhân hung ác kia quay đầu lại nhìn lại về phía bên này, khen:

- Một tay, đao pháp của ngươi coi như không tệ.

Ánh mắt Lạc Vô Song nhìn lại về phía hắn, đột nhiên trong đầu chấn động, nhớ ra mình đã gặp qua đạo nhân hung ác này ở nơi nào, thân thể hắn không khỏi chấn động mạnh, thất thanh nói:

- Ngươi là Nhạc Thiên Sư!

Tân Mục giật mình kinh sợ, nói:

- Nhạc Thiên Sư? Vị Nhạc Thiên Sư nào? Đột nhiên, hắn cũng tỉnh ngộ lại, nhớ tới lời Vân Sơ Tụ nói lúc ở trên thuyền.
Bình Luận (0)
Comment