Mục Thanh Ly

Chương 13

Trì Cảnh Niên ra sức lắc đầu.

"Không! Ta chỉ là nhất thời hồ đồ, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, trong lòng ngươi có ta, sẽ luôn chờ đợi ta!"

Cha ta tiễn tổng quản thái giám trở lại, vuốt râu, liếc xéo Võ An Hầu.

"Con gái ta không ai dám cưới? Sau này, Võ An Hầu gặp tiểu nữ, e rằng cũng phải tôn xưng một tiếng Phúc Vương Phi rồi!"

"Phụ thân!" Trì Cảnh Niên quay đầu nhìn Võ An Hầu, vành mắt hơi đỏ lên.

"Chẳng phải người vẫn luôn khuyên con hưu Diệp Vãn Vãn, cầu cưới Mục Thanh Ly sao? Người hãy vào cung diện kiến, dùng quân công của người, đổi một đạo thánh chỉ có được không?"

"Bệ hạ nhất định sẽ nể mặt người vì quốc gia chinh chiến cả đời, thu hồi thánh chỉ ban cho Phúc Vương, ban hôn Mục Thanh Ly cho con!"

"Mục Thanh Ly là vị hôn thê của con, nàng ấy chỉ có thể gả cho con!"

Võ An Hầu còn chưa kịp đáp lời, đã nghe phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh.

"Võ An Hầu thế tử thật là mặt dày, lại dám đòi cướp vương phi của bản vương?"

Lý Thừa Chiêu vận cẩm bào huyền sắc, chậm rãi bước đến, đứng cạnh ta.

Miếng ngọc bội bên hông hắn và của ta đúng là một đôi, ánh dương chiếu rọi lên người chúng ta, thật xứng đôi vừa lứa.

Lý Thừa Chiêu không thèm để ý đến vẻ bất cam tâm của Trì Cảnh Niên, cũng chẳng bận tâm đến Võ An Hầu đang vội vàng cáo tội, hắn chỉ cúi đầu nhìn ta, nhẹ giọng giải thích:

"Hôm nay bị hoàng huynh giữ lại trong cung hơi lâu, vừa ra khỏi cung ta đã đến ngay."

Trong đáy mắt hắn, ta thấy bóng hình mình phản chiếu, rõ ràng đến vậy, thuần khiết đến vậy.

Ta mỉm cười với hắn, ánh sao chợt bừng sáng trong mắt hắn.

"Phúc Vương có biết, Mục Thanh Ly là vị hôn thê của tại hạ?"

Trì Cảnh Niên không biết sống c.h.ế.t vẫn chưa chịu từ bỏ.

Khi Lý Thừa Chiêu quay đầu nhìn Trì Cảnh Niên, lại khôi phục vẻ lạnh lùng hờ hững thường ngày, khí chất cao quý được hoàng thất nuôi dưỡng, khiến người ta không dám ngẩng đầu.

"Ồ, Thanh Ly là vị hôn thê của thế tử? Vậy hôn thư đâu?"

Trì Cảnh Niên nghiến răng, không hé răng.

Lý Thừa Chiêu lại hỏi: "Vậy tín vật đâu?"

Trì Cảnh Niên há miệng, nhưng không thể nói ra lời nào.

Năm xưa hắn đã từ hôn, hôn thư và tín vật đương nhiên đều đã trả lại.

"Vừa không có hôn thư, lại chẳng có tín vật, chỉ bằng lời nói suông mà dám làm ô danh thanh bạch của nữ tử, ngươi có biết tội không?"

Võ An Hầu lập tức chắn trước mặt Trì Cảnh Niên, hướng Phúc Vương tạ tội.

"Đều là do khuyển tử hồ ngôn loạn ngữ, xin Vương gia và Vương Phi thứ tội! Tại hạ lập tức dẫn khuyển tử rời đi, về phủ nhất định sẽ nghiêm gia quản giáo!"

Hắn ta đúng là kẻ thấy gió đổi chiều.

Nhưng Lý Thừa Chiêu không có ý định bỏ qua cho bọn họ.

"Vừa rồi nghe thế tử nói, là muốn thỉnh Võ An Hầu vào cung, dùng quân công đổi thánh chỉ tứ hôn?"

"Nhưng ta nghe hoàng huynh nói, Võ An Hầu lần trước dùng quân công, đổi mạng sống cho anh trai chị dâu của Thế tử phu nhân rồi thì phải."

"Quân công của Võ An Hầu e là không đủ dùng nữa rồi!"

Sắc mặt Trì Cảnh Niên trắng bệch.

Năm đó, anh trai chị dâu của Diệp Vãn Vãn gây ra án mạng, Đại Lý Tự phải chiếu theo pháp luật trừng trị hung thủ.

Lúc ấy, Trì Cảnh Niên vẫn còn tình cảm với Diệp Vãn Vãn, nhìn người vợ mình vất vả lắm mới cưới được về phủ khóc lóc thảm thiết, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hắn thuyết phục Võ An Hầu, dùng quân công làm cái giá, vào cung cầu xin hoàng đế.

Cha con Võ An Hầu rời đi.

Cha mẹ ta mở tiệc chiêu đãi Lý Thừa Chiêu.

Hắn nâng chén uống cạn từng ly rượu cha ta rót, không chút do dự.

Đến khi ta cáo lui, vẫn còn nghe thấy giọng hắn mơ hồ, hứa hẹn điều gì đó với cha ta.

16.

Ngày ta và Lý Thừa Chiêu đại hôn, Võ An Hầu phủ không một ai đến.

Nghe nói Thế tử phi đã có thai, vị thế tử đang bận rộn muốn hưu thê, vốn dĩ không mong muốn đứa bé này.

Nhưng Võ An Hầu không đồng ý.

Vậy mà Thế tử Võ An Hầu Trì Cảnh Niên lại đến.

"Khụ khụ..." Thương thế của Võ An Hầu càng thêm nghiêm trọng, gần như không xuống được giường.

Hoàng đế để an ủi ông ta, cho phép Hầu phủ không bị giáng tước vị, nhưng lại thu hồi binh quyền của ông ta.

Chỉ trong một đêm, đám công tử thế gia vây quanh Trì Cảnh Niên đều biến mất tăm.

Những thương hộ nịnh bợ Võ An Hầu phủ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Nghe tin muội muội sắp bị nhà chồng hưu bỏ, anh chị Diệp gia sợ mất chỗ dựa, giở lại trò cũ kéo đến gây rối.

Lần này Trì Cảnh Niên không nể mặt bất kỳ ai, hắn hạ lệnh đánh gãy chân anh chị Diệp gia, đuổi ra khỏi cửa.

Còn Diệp Vãn Vãn xông lên ngăn cản, giằng co, bị Trì Cảnh Niên đẩy ngã xuống đất.

Đứa con còn chưa thành hình cứ thế mất đi.

Võ An Hầu tức giận đến thổ huyết, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Hoàng đế nghe tin vô cùng tức giận, trách mắng Trì Cảnh Niên bất hiếu bất đễ, vào ngày đầu thất của Võ An Hầu, thu hồi tước vị Võ An Hầu.

Trì Cảnh Niên trở thành thường dân áo vải.

Vừa qua năm mới, ta và Lý Thừa Chiêu đã phải hồi Lạc Dương.

Có ngoại tổ gia trông nom, cha mẹ ta ngược lại không chút buồn bã, trái lại còn giục chúng ta sớm ngày sinh quý tử.

Ta vẫy tay cáo biệt bọn họ.

Khoảnh khắc xe ngựa chuyển bánh, ta nhìn thấy một bóng hình gầy gò.

Trì Cảnh Niên đứng trong tuyết, ánh mắt tràn ngập bi thương.

Trong gió, truyền đến giọng nói của hắn.

Hắn nói: "Thanh Ly, ta hối hận rồi, cầu xin nàng, đừng đi —"

Ta không chút gợn sóng buông rèm cửa sổ xuống, nép vào lòng Lý Thừa Chiêu.

Vân Thái phi đã sớm gửi thư đến, nói đã chuẩn bị sẵn món cá mà ta thích nhất, chỉ chờ ta hồi phủ.

(Toàn văn hoàn)

Bình Luận (0)
Comment