Ả ta vốn quen dùng những thủ đoạn này.
Ban đầu, ả cũng dùng bộ dạng đáng thương này, một thân áo trắng, xuất hiện trên quan đạo.
Xe ngựa phi nhanh không kịp hãm phanh, Trì Cảnh Niên anh hùng cứu mỹ nhân, bế xốc ả ta với thân hình gầy yếu lên.
Ả ta si ngốc ngắm nhìn Trì Cảnh Niên, nước mắt lã chã rơi xuống, còn chưa kịp nói gì, đã ngất lịm đi.
Ta có thể thấy trên gương mặt tái nhợt của ả, ngoài nước mắt còn có cả nụ cười.
Ả ta vốn quen dùng cái vẻ đáng thương này, đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió.
Ta nén nỗi chua xót trong lòng, giữ vững vẻ đoan trang của khuê nữ thế gia, hành lễ với Võ An Hầu.
"Thanh Ly tự biết trèo cao không nổi Võ An Hầu phủ, xin thành toàn cho Thế tử tìm bến đỗ khác."
Cuối cùng phụ mẫu quyết định hủy bỏ hôn ước giữa ta và Trì Cảnh Niên.
Ta không muốn hai nhà vì chuyện này mà trở thành kẻ thù không đội trời chung, lại nghĩ đến chút tình nghĩa xưa, ta mang thuốc trị thương đến thăm Trì Cảnh Niên.
Trì Cảnh Niên chật vật nằm sấp trên giường, khi nhìn thấy ta, trong mắt mang theo vẻ hả hê thỏa mãn.
"Mục Thanh Ly, coi như ngươi thức thời!"
"Nếu lúc đó ngươi dám làm khó dễ Vãn Vãn, ta nhất định sẽ sống c.h.ế.t không tha cho ngươi!"
Khó xử đến vậy, tình bạn thanh mai trúc mã giữa ta và hắn, đã tan vỡ thành từng mảnh vụn.
Sự rộng lượng và đoan trang của ta, giữ gìn được mặt mũi cho Phủ Thái sư, nhưng bản thân ta rốt cuộc vẫn bị Trì Cảnh Niên làm liên lụy đến thanh danh.
Đặc biệt là đám thuộc hạ của Trì Cảnh Niên, thậm chí còn cá cược xem ta đến khi nào sẽ hạ mình, cầu xin phục hồi hôn ước.
Ta không còn tham gia bất kỳ buổi tiệc nào nữa, suốt ngày ru rú trong phòng, ngay cả tiệc đạp thanh và tiệc sinh thần của tỷ muội cũng không đi.
Phụ mẫu nhìn thấy, đau lòng vô cùng.
Họ sợ ta u uất sinh bệnh, bèn đưa ta đến nhà ngoại ở Lạc Dương.
Chuyến đi này kéo dài suốt ba năm.
3.
Ta nhìn Trì Cảnh Niên, hắn đã sớm không còn vẻ ngông cuồng ngang ngược năm xưa.
Bộ cẩm bào đen tuyền càng tôn lên vẻ mặt tuấn tú như ngọc của hắn.
Hắn không giống Võ An Hầu thô kệch cục mịch, mà giống phu nhân Hầu gia đã qua đời hơn.
Ta cũng từng bị vẻ tuấn lãng của hắn hấp dẫn, vì có hôn ước với hắn mà đắc ý vui mừng.
Nghìn cánh buồm đã qua, vật đổi sao dời.
Trì Cảnh Niên khựng lại một chút trước ánh mắt của ta, ý cười leo lên khóe môi.
Hắn sải bước đi về phía ta.
Ta quay đầu nhìn Vưu Lạc Tuyết, sắc mặt nàng ấy cũng không tốt, bởi vì thiệp mời dự tiệc, vốn dĩ không hề gửi đến Võ An Hầu phủ.
Không mời mà đến, chung quy vẫn có phần thất lễ.
Trì Cảnh Niên trước tiên chắp tay hành lễ với Vưu Lạc Tuyết, sau đó giọng điệu thân mật hỏi ta:
"Muội muội về kinh sao không báo trước một tiếng? Ta cũng còn biết đường ra ngoại thành đón muội. Mấy hôm trước, kinh thành đổ tuyết lớn, đường đi khó khăn lắm."
Vẻ trách móc của hắn tựa như quay về ngày trước, khi giữa chúng ta chưa từng xuất hiện người thứ ba.
Ta hơi nheo mắt, trong lòng khẽ nổi lên một chút bực bội.
Trì Cảnh Niên không thể không biết, danh tiết của nữ tử quan trọng đến nhường nào.
Nữ tử bị từ hôn, dù lỗi không phải tại nàng, cũng sẽ phải chịu sự dị nghị và chế giễu của thế gian.
Bây giờ, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khiến ta không khỏi nghi ngờ mục đích của hắn.
Thấy ta mãi không lên tiếng, Trì Cảnh Niên cười khổ một tiếng, nói thẳng ra.
"Đều là do năm xưa ta quá trẻ người non dạ, quá lỗ mãng, đã làm tổn thương nàng, tất cả đều là lỗi của ta."
"Cho nên hôm nay ta mặt dày mày dạn đến đây, chỉ mong cầu xin nàng tha thứ một lần."
Hắn vẫy tay, tiểu tư đi theo lập tức bưng lên một đôi đông châu.
Đôi đông châu này, là do Võ An Hầu dẹp loạn có công, hoàng đế đặc biệt ban thưởng, lấy nó làm quà tạ lỗi, không thể nói là không quý trọng.
Trì Cảnh Niên nâng đôi đông châu kia lên, trong mắt tràn đầy hy vọng.
"Thanh Ly, chúng ta thanh mai trúc mã lớn lên, bao nhiêu năm tình cảm như vậy, nàng sẽ tha thứ cho ta, đúng không?"
Ta đảo mắt nhìn xung quanh, có người đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Càng có không ít công tử thế gia nịnh bợ Võ An Hầu đứng lên phụ họa.
"Mục tiểu thư sao có thể là người so đo tính toán, Thế tử Võ An Hầu đa tâm rồi."
"Thế tử Trì văn võ song toàn, tài hoa ngút trời kinh thành. Nay nguyện ý hạ mình cầu hòa, Mục tiểu thư chắc chắn sẽ nguôi giận thôi."
"Chuyện cũng đã qua ba năm rồi, nhất tiếu mẫn ân cừu (cười xòa xóa bỏ oán thù) đi thôi! Mục tiểu thư cứ rộng lượng tha thứ cho Thế tử gia đây đi."
Trì Cảnh Niên trong tiếng phụ họa rầm rộ, cong môi cười đắc ý.
Ta lướt mắt qua từng gương mặt đang lên tiếng vì Trì Cảnh Niên.
Ngày xưa, cũng chính những gương mặt này, chế giễu ta bị từ hôn, cười nhạo Phủ Thái sư không biết dạy con, thậm chí còn cá cược ta sẽ khóc lóc sướt mướt đến Võ An Hầu phủ làm ầm ĩ…
Bây giờ, bọn họ lại khuyên ta rộng lượng!
Ta dựa vào cái gì mà phải rộng lượng! Dựa vào cái gì mà phải tha thứ?
Nén cơn giận trong lòng xuống, trong ánh mắt mong chờ của Trì Cảnh Niên, ta nở một nụ cười rạng rỡ.
"Làm phiền Thế tử phải bận tâm. Ngược lại nghe nói Thế tử và Diệp Vãn Vãn cô nương đã thành thân được hai năm, toại nguyện như ý. Đại hôn của Thế tử, ta cũng chưa từng tặng chút quà mừng nào, đôi đông châu này xin Thế tử hãy thu về, coi như ta mượn hoa hiến Phật vậy."