Edit: Aya Shinta Phương Cửu để điện thoại di động xuống, thở dài, cầm lấy bóp tiền đi xuống dưới lầu mua táo.
Muốn ăn táo thì nói thẳng đi, còn phải phát weibo, thật là một tiểu yêu tinh chỉ biết hành người ta!
Lần này cô không những mua táo, còn mua chuối tiêu, lê, thanh long, nho, đào, miễn cho lát nữa người ta lại phát weibo nói cái gì mà muốn ăn lê!
Đi tới cửa phòng Lục Đình, cô đặt hoa quả xuống rồi nhấn chuông cửa hai lần, không bao lâu thì cửa phòng được mở ra, chỉ thấy Lục Đình mặc áo tắm, anh nghiêng đầu, ánh mắt quét về phía mấy túi hoa quả trên đất.
"Cô làm gì?"
Phương Cửu thở một hơi, lấy điện thoại di động ra chỉ cho anh xem, "Không phải anh muốn ăn táo sao?"
Lục Đình nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: "Tôi không biết mật khẩu."
Phương Cửu: "..." Hình như cố nghe nói rằng weibo của Lục Đình vẫn là do công ty xử lý.
"Vậy thì..."
"Cho tôi đi." Lục Đình đưa tay chỉ túi táo, "Còn lại cô lấy đi, tôi không cần."
Nói xong, lại "cạch" một tiếng, đóng cửa lại.
Phương Cửu: "..."
Làm sao anh ta chỉ ăn táo, khéo quá vậy?!
Thở dài, cô không thể làm gì khác hơn là lấy hoa quả đã mua về tự mình ăn, giữ lại phiếu mua hàng, sau này còn có thể tìm công ty chi trả.
Ngày kế, sáng sớm cô lại đi mua thật nhiều phần ăn sáng cho anh chọn, lần này Lục Đình không bắt bẻ nữa, nhưng sắc mặt vẫn rất thối, hình như còn đang tức giận về việc hôm qua Phương Cửu ngăn cản anh ra ngoài.
Vừa đến trường quay, Phương Cửu nhìn thấy một vài nhân viên nữ lặng lẽ ngó ngó về hướng bên này, sau khi vào phòng nghỉ, không biết trên bàn có bao nhiêu táo chất thành đống, phía trên còn dán tên, giống như sợ Lục Đình không nhớ được tên người đó vậy.
Phương Cửu nhìn nữ chuyên viên trang điểm cũng có bộ dạng rục rà rục rịch, cô không nhịn được mà ngồi ở một bên thở dài. Một tháng trước cô cũng giống như mọi người, một tháng sau cô đã chẳng mong chẳng đợi gì với Lục Đình nữa, bộ da đẹp đẽ đến đâu cuối cùng cũng sẽ hóa thành một đống xương khô.
"Phương Cửu."
"A?" Cô lập tức nghe tiếng mà nhìn tới.
"Bộ y phục này thế nào?" Lục Đình đang lật xem một bộ trang phục cho nam trong tạp chí, vẫn là kiểu dáng xuân thu mới nhất.
Phương Cửu lập tức đến gần ngồi xổm ở bên cạnh anh, nhìn T-shirt màu đen rồi vội vàng gật đầu, "Anh mặc cái gì cũng đẹp!"
Chuyên viên trang điểm: "..." Tại sao lại nói ra cái loại sự thật này!
"Mặc gì cũng đẹp?" Anh hơi ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô.
Bởi góc độ nên khi nhìn gương mặt đẹp trai 360 độ không góc chết kia, Phương Cửu chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên thình thịch. Cô cảm thấy rằng coi như Lục Đình sẽ hóa thành xương khô, vậy cũng nhất định là bộ xương khô đẹp nhất!
"Em cũng không có nịnh hót, không tin anh hỏi Lưu tỷ!"
"Đúng đúng đúng, Lục ca có vóc người với tỉ lệ này, hoàn toàn không cần chọn quần áo, tuyệt đối đè bẹp những người mẫu nam siêu cấp kia!" Chuyên viên trang điểm kích động đến mức ngay cả trang điểm cũng không thèm làm.
Phương Cửu: "..." Người trong giới thời trang có khác, nịnh hót cũng hay hơn cô.
"Ừm." Lục Đình nhàn nhạt cúi đầu, tiếp tục lật tạp chí.
Phương Cửu không thể làm gì khác hơn là chậm rãi lui về ghế bên kia, thế nhưng cánh tay cô lại bị một cái tay khác kéo về.
"Cái này thế nào?"
Phương Cửu sững sờ, dọc theo bàn tay có khớp xương tinh tế rõ ràng mà nhìn, cuối cùng rơi vào trên bộ y phục kia.
"Cái này... Hình như là đồ đôi?" Phương Cửu sững sờ, cô không có phát hiện Lục Đình có bạn gái a!
"Đẹp không?" Anh lại hỏi lần nữa.
Phương Cửu bĩu môi, "Đẹp."
Nói xong, cô trực tiếp đi trở về vị trí của mình, chỉ cần vừa nghĩ tới việc có lẽ Lục Đình có bạn gái, cô lại cảm giác trong lòng không thoải mái, giống như đồ vật của mình bị người ta cướp đi mất rồi.
Phương Cửu lý giải loại tâm tình này chính là bởi vì khi mỗi fan nhìn thấy thần tượng mình kết hôn, thì cũng giống như thất tình vậy.
Ngày hôm nay có phân cảnh rơi xuống nước, là vai nam chính đi cứu vai nữ chính bị rơi xuống nước, nghe nói còn phải hô hấp nhân tạo. Người thủ vai nữ chính là một đường đại hoa, nghe nói thích tiểu thịt tươi nhất, thường xuyên có scandal với một số minh tinh nam, nhưng mà người ta có diễn xuất tốt, lại cầm danh ảnh hậu. Dù có như vậy, nhưng khi vừa nghĩ tới việc lát nữa Lục Đình phải hôn cô ta thì Phương Cửu liền cảm thấy cả người phát lạnh.
Nhìn Lục Đình còn đang nghe đạo diễn giảng kịch bản ở bên kia, Phương Cửu với tâm tình khá là phức tạp, tựa ở góc tường uống sữa chua, không biết từ lúc nào mà chuyên viên trang điểm của Lục Đình cũng đến bên cạnh cô.
"Tôi nghe nói trước đây Lục ảnh đế đóng cảnh hôn đều quay tá vị, không biết lần này vẫn là tá vị hay không?" Chuyên gia trang điểm cảm khái cắn táo, nhìn dáng vẻ là không dự định đưa táo nữa.
Phương Cửu nghe vậy thì cũng lắc đầu một cái, tỏ vẻ cô cũng không biết.
"Nếu có thể để tôi hôn một chút, tôi nằm mơ cũng phải cười tỉnh!"
Chuyên gia trang điểm đang mê trai ở chỗ này, Phương Cửu cũng không nhịn được mà nghĩ ngợi, không biết hôn Lục Đình thì sẽ có cảm giác gì?
"Phương Cửu!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cô cầm nước cùng khăn mặt theo bản năng rồi chạy tới, chỉ nhìn thấy Lục Đình đang đối diễn với nữ số một ở đấy. Thấy cô lại đây, anh lập tức cau mày nói: "Ngày nào cũng không tìm được cô, ngày mai sẽ xào cô!"
Phương Cửu: "..."
"Lau mồ hôi!" Anh ngồi ở trên băng ghế.
Phương Cửu cắn răng, sau đó cầm khăn lông ướt nhẹ nhàng thế hắn lau chùi mồ hôi trên trán.
Thấy vậy, nữ số một đó không nhịn được ngồi chếch ở trên bàn, sườn xám xẻ tà thấp thoáng bắp đùi trắng nõn nà, "Lục Đình, lát nữa có cảnh hôn nên chúng ta tranh thủ một lần là qua được?"
Lòng bàn tay Phương Cửu căng chặt, cô cắn răng không có lên tiếng.
"Không cần, đạo diễn Khổng tìm thế thân." Anh cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nhìn kịch bản.
Phương Cửu thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may là Lục Đình còn kiên trì nguyên tắc của chính anh.
Nghe vậy, nữ số một kia hình như cảm thấy không còn mặt mũi nên lập tức cầm kịch bản đi ra, nhìn dáng vẻ cô ta thì giống như đi tìm đạo diễn.
Không thể ép được lòng hiếu kỳ của mình xuống, Phương Cửu nhìn chung quanh một chút, phát hiện người chung quanh cách hai người còn rất xa, đột nhiên đánh bạo nhỏ giọng hỏi: "Tại sao anh lại không đóng cảnh hôn?"