Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Hắn

Chương 17

Edit: hongheechan

Gần đây Lục Hoành Minh trải qua không tốt lắm, đầu tiên là con cả Lục Hải vu cáo ác ý công ty của con út Lục Trạch, dẫn đến Lục thị bị pháp viện cáo trạng, khiến cho ban giám đốc bất mãn.

Chờ đến khi ông vất vả vớt Lục Hải ra, thì bà xã Triệu Vận Chi lại đi vào, nói là có liên quan đến tai nạn xe cộ của vợ cũ. Liên luỵ đến án mạng, hình tượng công ty bị ảnh hưởng nặng nề, ban giám đốc cũng nhân cơ hội mà làm khó dễ, yêu cầu Lục Hải rút lui khỏi chức vị phó tổng giám đốc. Nếu không phải phần lớn cổ phần còn ở trên tay ông, sợ rằng đám người kia còn đòi cả cái ghế chủ tịch này.

Vợ trước đã qua đời nhiều năm như vậy, đột nhiên lại phúc thẩm vụ án, ban giám đốc càng tích cực phối hợp làm loạn, nếu ai nói đó không phải là tác phẩm của Lục Trạch, Lục Hoành Minh còn lâu mới tin.

Dưới cái nhìn của ông, Lục Trạch bị đuổi ra khỏi nhà cũng vì là đồng tính luyến ái, có quan hệ gì với mẹ con Triệu Vận Chi? Đồ nghịch tử kia, làm loạn với đàn ông thì cũng thôi đi, sau khi bị đuổi ra ngoài còn không hối cải.

Mà tức thì tức, vẫn phải giải quyết vấn đề, Thiên Thần đã kiện Lục thị ra toà, nếu không hòa giải, rất có thể Lục Hải phải đối mặt với tai ương lao ngục. Còn có Vận Chi nữa, từ trước đến giờ bà ấy ôn nhu thiện lương, làm sao có thể làm ra chuyện như thuê người giết người như vậy?

Lục Hoành Minh định tìm Lục Trạch đàm luận, nhưng sau khi thấy Hướng Hàn ở văn phòng, vẫn không nhịn được tức giận: "Sao cậu ta lại ở đây?"

Nói xong lại trừng mắt quát mắng: "Vì trả thù tôi, mà anh có thể làm được cả chuyện vu cáo như vậy, thực sự làm tôi thất vọng cực độ."

Hướng Hàn vô cùng cạn lời với người ba như này, thực sự còn không sánh nổi ngón út của ba cậu. Cậu càng ngày càng đồng cảm với Lục Trạch, không nhịn được biện giải một câu: "Lục tổng, có phải là vu cáo hay không thì quan tòa và cảnh sát sẽ tự có phán đoán."

Không nghĩ tới Lục Hoành Minh đi thẳng đến chỗ cậu trách mắng: "Cậu thì tính là cái gì, nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện hả?"

Mặt Lục Trạch lập tức lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Lời Hướng Hàn nói chính là điều tôi muốn nói. Với lại, nếu như ông tới nơi này để dạy bảo người khác, xin lỗi tôi không thể phụng bồi."

Nói xong trực tiếp gọi thư ký tiễn khách, d.dl,qđ sắc mặt Lục Hoành Minh đỏ rực, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cắn răng nói: "Tôi đến nói về vụ việc kiện cáo với cậu."

Cái này càng không có gì có thể nói, Lục Trạch biểu thị: Muốn tòa án không lên tiếng, còn phải thêm tiền.

Lục Hoành Minh nổi trận lôi đình, lúc gần đi bỏ lại một câu: "Cậu cho rằng cái công ty nhỏ như Thiên Thần, có thể đánh thắng Lục thị sao?"

Nhưng đáng tiếc, phiên toà mở vào hai tháng sau, Thiên Thần thắng kiện. Lục thị không chỉ phải bồi thường tổn thất bốn mươi triệu cho Thiên Thần, còn phải liên tục, công khai xin lỗi một tháng, Lục Hoành Minh tìm đoàn luật sư tốt nhất, cuối cùng chỉ cứu được Lục Hải ra.

Nhưng sự tình vẫn chưa xong, vụ án Triệu Vận Chi còn đang ở thời kì điều tra, hơn nữa chứng cứ cực kì xác thực, tài xế Khổng Đức Chương cũng bắt đầu phản cung. Lục Hoành Minh không hề nghĩ tới Triệu Vận Chi thật sự thuê người sát hại, đây là mối tình đầu ôn nhu thiện lương, khéo hiểu lòng người trong ấn tượng của ông sao? Ông chợt nản lòng thoái chí, cũng trở nên lạnh nhạt với Lục Hải.

Lục Hải mới ra trại tạm giam, mẹ lại bị bắt vào, ngay sau đó lại bị xuống chức, bây giờ lại không có Lục Hoành Minh chống đỡ, nhân sinh đâu thể chỉ hình dung bằng hai chữ "thất ý" (*)? Những ngày qua hắn ta không có việc gì thì lại đến quán bar mua say, mỗi lần đều uống say khướt mới trở về, sau đó... rượu vào gây ra tai nạn xe cộ, may mà đụng phải tên bất tử Lục Trạch.

(*)"thất ý": không được như ý

Vì vậy Lục Hải mới vừa ra ngoài được hai tháng, lại vào tiếp. Lục Hoành Minh cũng không quản mẹ con bọn họ nữa, gần đây ông có muôi một tiểu minh tinh, tính toán có một người thừa kế khác.

Sau khi Lục Trạch nghe tin, châm chọc cười cười, sau đó cũng không hề nói gì, vừa nhanh chóng nghiên cứu tạo ra trò chơi mới, vừa âm thầm mua cổ phần tập đoàn Lục thị.

Mấy ngày nay Hướng Hàn cũng không quản ngày đêm hỗ trợ, tuy rằng Tiền Tiểu Phong rất hi vọng cậu có thể đến bộ kỹ thuật, nhưng cậu biết rõ khả năng của mình, d.đ;l"q/đ thành thành thật thật chọn bộ mỹ thuật, thiết kế chiếm hạm, cơ giáp.

Phải nói đến năm đó Hướng Hàn cũng một thanh niên có ý chí, cũng có giấc mộng được mặc quân trang, lái chiếm hạm ngao du biển sao. Đáng tiếc tinh thần lực quá yếu, cuối cùng lại dấn thân vào sự nghiệp văn học võng lạc. Tuy rằng như vậy, đam mê quân sự của cậu vẫn không suy giảm, các loại chiếm hạm, cơ giáp của liên bang, chỉ cần có thông tin quân bộ công bố, cậu đều rõ như lòng bàn tay. Đối với việc này, ngay cả Đại A và Tiểu B cũng không nhịn được mà kinh ngạc.

Với lại, ở phương diện thiết kế chiến tranh các vì sao này, cậu còn có cái ưu thế được trời cao chăm sóc. Cái gì mà hắc động, lỗ sâu, cổng sao, chiến hạm, hằng tinh nổ tung, người khác đều chưa từng thấy, nhưng cậu đã từng nhìn qua rồi. Cộng thêm tư liệu hệ thống cung cấp, cũng không quá khó thiết kế.

"Hướng trợ lý, một mình cậu gánh cả bộ chúng ta đó." Người phụ trách bộ mỹ thuật "chà chà" tán thưởng, thiếu chút nữa là đi cung phụng cậu.

Tiền Tiểu Phong bộ kỹ thuật lại vô cùng phiền muộn với việc này, đi tìm Lục Trạch càu nhàu không chỉ một lần: "Tôi nói này, cậu có thể khuyên cậu ấy một chút không, đang yên đang lành là sinh viên tốt nghiệp hệ máy tính đại học A, không đi lập chương trình mà lại đi làm mỹ thuật, đây không phải là không làm việc đàng hoàng sao?"

Lục Trạch vừa cúi đầu ký văn kiện vừa hỏi: "Bộ kỹ thuật thiếu người?"

"Ừm, cũng không có, nhưng để đại thần lập trình đi làm bên mỹ thuật, không phải là lãng phí nhân tài hả. Nếu không, để cậu ấy đảm nhiệm cả vị trí bên bộ kỹ thuật của tôi đi?"

Lục Trạch nói luôn một câu: "Không thiếu người thì đi ra."

Từ khi Hướng Hàn đến bộ mỹ thuật, ngày nào trong đầu cậu cũng chỉ có chiếm hạm, cơ giáp, e rằng đã quên luôn chồng mình là ai rồi. Còn muốn sắp xếp cho cậu đến bộ kỹ thuật, nằm mơ đi.

Trong mắt Lục Trạch toát ra vẻ u ám, bắt đầu tính toán đêm nay nên ăn mỹ thực gì, tiện thể lừa gạt Hướng Hàn lên giường, ăn no căng diều.

Nửa năm sau đó, khai thẩm án Triệu Vận Chi thuê người sát hại, cuối cùng tài xế bị xử trung thân, Triệu Vận Chi bị phán tử hình. Lúc tuyên bố kết quả, Triệu Vận Chi xụi lơ cả người, bị hai viên cảnh sát tòa án đưa đi khỏi bục bị cáo.

Từ đầu tới đuôi Lục Hoành Minh đều không lộ mặt, nghe đâu rằng vị minh tinh nhỏ ông ta bao nuôi kia đã mang thai, nhưng thai vị không ổn định, ông luôn phải ở bệnh viện để chăm sóc.

Khi ra khỏi tòa án, Lục Hải mạnh mẽ trừng Lục Trạch một cái, sau đó lái xe đi đến bệnh viện.

Hướng Hàn bĩu môi, không cao hứng nói: "Rõ ràng kẻ giết người là mẹ hắn ta, hắn ta còn có mặt mũi mà trừng anh, loại người gì đây chứ."

Lục Trạch ôm cậu rời đi, vừa đi vừa nói: "Không nên để ý đến hắn, hắn ta cũng không thể nhảy nhót được mấy ngày đâu."

Không bao lâu sau đó, Hướng Hàn lại nghe nói ngày đó Lục Hải vọt vào bệnh viện, dưới cơn giận dữ đẩy tiểu minh tinh kia một cái, kết quả là đẩy luôn người ta xuống thang lầu. Đứa con bị mất, người lớn cũng bị thương không nhẹ. Lục Hoành Minh tức giận đến thiếu chút nữa bị trúng gió, tát Lục Hải một cái, cũng đuổi hắn ta ra khỏi nhà họ Lục.

"Quá cẩu huyết." Hướng Hàn cảm thán, không nhịn được hỏi Lục Trạch: "Có phải anh đã biết trước sẽ như vậy không?"

"Làm sao anh có thể biết trước được chứ?" Lục Trạch xoa xoa đầu cậu, trả lời qua loa.

Hướng Hàn ngây thơ tin thật, lúc này cậu hoàn toàn không ngờ tới, không lâu sau đó sẽ gặp được vị tiểu minh tinh kia cười nói với Lục Trạch, sau đó thoả mãn cầm thẻ ngân hàng rời đi.

Một năm sau, sản phẩm trò chơi chiến tranh giữa các vì sao 《Thự quang》(*) của Thiên Thần chính thức login, ngày đâu tiên công khai thử nghiệm đã hấp dẫn mấy triệu người chơi, nhanh chóng nổi tiếng cả nước. Không ít người chơi nước ngoài cũng cực kì si mê, vì 《Thự quang》chỉ dùng Trung ngữ, để đọc hiểu ngôn ngữ trong game, thậm chí không ít người có hứng thú với lớp tiếng Trung.

(*)Thự quang: ánh rạng đông

Không lâu sau đó, một nhà vật lý học nổi danh đang trả lời phỏng vấn có nói, gần đây ông ta thích một trò chơi tinh chiến tên là 《Thự quang》, mỗi ngày đều phải trầm mê mấy tiếng đồng hồ. Lý luật vũ trụ, hệ thống vật lý đặt ra trong trò chơi này làm người ta phải thán phục, giúp cho ông có được gợi ý khi nghiên cứu lý luận bước nhảy không gian, hố đen vũ trụ. Thậm chí ông còn cho rằng, rất nhiều tài liệu liên quan đến chiếm hạm, tinh môn trong game cũng rất khả thi.

Vị vật lý học này là lão tiền bối giới khoa học, d*đlq;đ có cống hiến to lớn với vật lí học hiện đại, nói ông là người đặt nền tảng cũng không quá đáng. Khi ông vừa nói như thế, truyền thông lại xào qua một lượt, 《Thự quang》nhanh chóng đi vào tầm ngắm đại chúng, người chơi lập tức đột phá hàng triệu.

Không ít người nghiêm túc trêu chọc: "Không phải tôi đang chơi game đâu, đây là tìm kiếm vũ trụ, truy tìm chân lý...", "Nghe nói XXX cũng chơi cái trò này, tôi có thể vô tình động vào chiếm hạm của người đó hay không?", "XXX còn sống sao? Trời ạ, đây chính là sách giáo khoa vật lý sống!"...

Cơ quan tình báo các nước cũng nhanh chóng theo dõi trò chơi này, thậm chí thành lập một bộ ngành, chuyên môn nghiên cứu chiếm hạm trong game, cùng với lý luận cơ sở nhóm cơ giáp, vũ khí, và hệ thống tinh tế trong game.

Không bao lâu sau, Thiên Thần bị cao tầng quốc gia tìm tới, Lục Trạch và Hướng Hàn bị mời đi nói chuyện một hồi lâu. Chờ đến khi hai người trở về, 《Thự quang》đột nhiên cho ra thông cáo, muốn duy tu máy server, hơn nữa còn chưa rõ thời gian.

Người chơi lập tức cùng nhau hét thảm, các cơ quan tình báo phát hiện không ổn, tức thì tăng nhanh động tác. Quả nhiên, nửa tháng sau, 《Thự quang》mở lại lần thứ hai, tất cả hệ thống lý luận đều biến mất.

Sau khi Lục Trạch nộp kỹ thuật hạt nhân của《Thự quang》lên, cũng không phải không hề có chỗ tốt nào. Thiên thần được chính phủ nâng đỡ cật lực, lập tức trở thành kẻ đứng đầu giới game.

Đối với Lục Trạch mà nói, vụ buôn bán không hề thiệt thòi, anh là một thương nhân, giữ lý luận vũ khí, hệ thống vật lý của《Thự quang》 ở trong tay cũng không có tác dụng quá lớn. Quan trọng nhất là, trước mặt quốc gia, anh muốn giữ cũng không giữ được. Nộp lên, chẳng may có dùng đến, nói không chừng còn có thể tạo phúc cho nhân loại. Nhưng mà lúc đầu anh cũng không nghĩ đến, Hướng Hàn và "Huskies" suy nghĩ làm ra những thứ kỳ lạ này, có thể mang lại gợi ý to lớn cho các nhà khoa học.

Hướng Hàn thì không sao, với lại lý luận và hệ thống đã được cải biến, đại A cũng không nói gì, cậu còn không yên chỗ nào chứ?

Khi Thiên Thần không ngừng lớn mạnh, dần dần Lục Trạch trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lục thị. Trước đây không lâu, Lục Hoành Minh ra một quyết sách lớn khiến cho Lục thị hao tổn lợi ích hơn trăm triệu, theo đó Lục Trạch cũng tổ chức đại hội cổ đông bất ngờ, yêu cầu bỏ cũ thay mới tầng quản lý.

Lục Hoành Minh bị tức đến trúng gió, nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, không nói được lời nào. Không đổi lần này thì cũng phải đổi lần khác, Lục Hoành Minh vốn tưởng rằng Lục Trạch sẽ tự mình tiếp nhận chức chủ tịch, nghĩ rằng dù gì đó cũng là con trai ông, cũng không khó tiếp thu như vậy. Nhưng ông không hề nghĩ tới, Lục Trạch bán luôn Lục thị đi, còn bán cho đối thủ sống còn của ông.

Sau khi nghe được tin này ở bệnh viện, Lục Hoành Minh bị chọc tức đến thổ huyết, thiếu chút nữa không cứu lại được.

Thiên Thần ra thị trường, Lục Trạch thành người thắng nhân sinh, Hướng Hàn lại càng ngày càng phiền muộn.

Vào buổi sáng ngày nào đó, cậu xoa xoa cái eo đau nhức, lăn lộn vài vòng ở trên giường, bỗng nhiên u buồn nói: "Tiểu Cửu, nhiệm vụ ở thế giới này đã hoàn thành chưa? Có phải tao sắp trở về rồi đúng không?"

Hệ thống cả kinh, thử thăm dò hỏi: "Hướng tiên sinh, ngài muốn trở về sao?"

"Hình như tao có hơi không nỡ rời mục tiêu, mà dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, cuối cùng tao cũng phải trở lại hiện thực chứ." Hướng Hàn khó xử nói.

Hệ thống chợt thở phào nhẹ nhõm, Đại A, Tiểu B nghe trộm ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, Đại A ho nhẹ một tiếng, nói: "Gấp cái gì? Nhiệm vụ yêu cầu giúp mục tiêu thu hoạch ái tình, không cô độc đến cuối đời nữa. Cậu muốn trở về, thì anh ta phải cô độc đến cuối đời, làm sao có thể gọi là hoàn thành nhiệm vụ?"

"Cái gì?! Lẽ nào các người định để tôi ngốc sáu, bảy mươi năm ở trong game hả?" Hướng Hàn chấn kinh rồi, không thể tin được nói: "Thế thì chẳng phải chờ đến khi tôi ra ngoài sẽ trở thành ông già rồi hả? Không chừng ba ba tôi..."

Nói đến đây, cậu chợt đỏ cả vành mắt.

Đại A vội giải thích: "Hướng tiên sinh, ngài bình tĩnh một chút. Tốc độ thời gian trôi qua trong game không giống hiện thực, ngài ở trong game một năm, kỳ thực mới chỉ mất một tiếng đồng hồ ở thế giới hiện thực."

"Đúng vậy đúng vậy, ngài ngốc sáu, bảy mươi năm ở bên kia, thì ở hiện thực mới mất ba, bốn ngày thôi. Mà sáu, bảy mươi năm này, ngài có thể làm rất nhiều chuyện, giống như sống lâu thêm sáu, bảy mươi năm, nghĩ xem có phải rất lời không?" Tiểu B cũng khuyên nhủ.

Tác giả có lời muốn nói:

Hướng Hàn: Ba hoa, lại lừa tôi, coi tôi thành ngốc bạch ngọt chắc, còn lâu mới tin!

Đại A: Lần này thật sự không hề ba hoa(ー_ー)!!

Lục Trạch: Tín nhiệm của cậu hoàn toàn là số không.
Bình Luận (0)
Comment