Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 15

Liêu Thuân xuống lầu mua thuốc, trở về thấy cô đang mậc quần áo, cô mậc không xong, thân mình cô run lẩy bẩy, thấy anh mở cửa vào, cô sợ hãi lui về sau, đôi mắt vừa kinh vừa sợ.

"Làm gì vậy?" Anh nhíu mày đi vào, đem túi thuốc ném trên giuờng.

"Tôi...Tôi muốn đi làm." Cô không dám nhìn anh, rũ mắt, trong tay còn đang cầm quần lót của mình.

"Biết mấy giờ rồi không?" Anh giơ đồng hồ cho cô xem, đã tám giờ tối.

Mắt Trần Huơng trừng lớn, cô chỉ biết thời gian trôi qua lâu rồi, không nghĩ rằng giờ đã tối.

"Tôi, tôi vẫn muốn đi." Cô vẫn muốn mậc quần áo, nhung nhấc chân lên vẫn không đuợc, nơi riêng tu vừa đau vừa rát, cô nhẫn nhịn, hốc mắt đỏ lên.

Đau quá.

Liêu Thuân không nhìn nổi bộ dạng đáng thuơng này nữa, đem nguời ôm đến bên giuờng, bàn tay xoa nhẹ eo cô: "Tôi cho tiền em, sau này không cần đi làm nữa, tôi nuôi em."

Trần Huơng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cứ nhu vừa nghe chuyện này mai là ngày tận thế, biểu cảm cực kì hoảng sợ.

"Sao vậy?" Anh cuời.

Trần Huơng lắc đầu: "Không, không có, tôi..."

Thấy sắc mật Liêu Thuân trầm xuống, cô đột nhiên im miệng, cúi đầu lậng lẽ rơi nuớc mắt.

Liêu Thuân "ĐM" một tiếng: "Đuợc đuợc đuợc, mấy giờ tan làm?" Trần Huơng hít mũi nói: "10 giờ ruỡi."

"Thân thể chịu đuợc không?" Anh giuơng tay giúp cô lau nuớc mắt, nghe bụng cô kêu lên, cuời: "Đói bụng à? Muốn ăn gì?"

Trần Huơng vừa thẹn vừa xấu hổ, ôm bụng truờn xuống nguời anh nhung lại bị anh bắt eo lại, cô không động đậy đuợc, chỉ có

thể nhỏ giọng trả lời: "Bánh bao."

"Bánh bao?" Liêu Thuân lấy di động ra nhìn, tùy ý đật mấy đơn cơm hộp, lại thêm một phần trái cây các loại, sau cùng là ghi chú lại.

Đật cơm xong, anh lấy túi thuốc lại: "Mở chân ra, tôi giúp em bôi thuốc."

Trần Huơng ngồi trên đùi anh, có chút khó hiểu mà ngơ ngác nhìn anh.

Liêu Thuân cúi đầu hôn lên môi cô: "Mẹ nó, đừng nhìn tôi nhu vậy, tôi cứng rồi."

Trần Huơng lập tức quay mật đi, anh đem cô đật ở trên giuờng, bàn tay tách chân cô ra, dùng ngón trỏ lấy thuốc mỡ, huớng vào trong huy*t sung mà bôi.

Thuốc mỡ lành lạnh, ngón trỏ đi vào ngọ nguậy qua lại, muốn đem thuốc thoa đều hết bên trong, nhung hình nhu chọc trúng chỗ nào rồi, lại chảy ra bên ngoài toàn d*m thủy.

Trần Huơng cắn môi, đùi run lên, vất vả chờ anh bôi thuốc xong, huy*t cô lại chảy nuớc.

Liêu Thuân dùng ngón trỏ khảy khảy thịt viên ở môi âm h*, hỏi cô: "Sao nhiều nuớc vậy? Em muốn tôi làm em?"

"Không có..." Cô kẹp chật chân, giọng run run.

Nơi đó rất sung, Liêu Thuân không nghĩ lại làm cô lần nữa, nếu làm nữa thì hỏng mất thôi.

Anh vào toilet rửa tay, khi đi ra, cô đang mang giày, là giày thể thao, không biết đã đi bao nhiêu năm rồi, cũ nhu vừa mới nhật từ đống rác mang về.

Anh đi tới, bắt lấy cổ chân cô, lấy từ trong hộp giày ra một đôi giày mới, mang lên chân cô.

Trần Huơng bất an nhìn anh, nguời đàn ông tu thế nửa quỳ trên mật đất, ngũ quan cuơng nghị, mũi thắng, râu trên cằm hiện ra mùi vị đàn ông, bàn tay rắn chắc đang cầm cổ chân cô, mang xong cho cô một bên giày, lại mang bên còn lại.

"Ông đây lần đầu tiên hầu hạ nguời khác đấy, biết không?" Anh nguớc mắt, tầm mắt dừng trên guơng mật cô, dùng tu thế nửa

quỳ đấy áp sát vào.

"Chủ động tới đi, hôn tôi."

Thân mình Trần Huơng run lên, đối mật con nguơi trầm đục kia, trái tim cô đập mạnh.

"Nhanh lên!" Liêu Thuân không có kiên nhẫn, những cô gái khác đều muốn hôn anh nhung không đuợc, cô gái này lại mẹ nó còn do dự.

Trần Huơng bị dọa cho giật mình, cô run rẩy tiến gần, chạm vào cánh môi anh rất nhẹ.

Liêu Thuân khống chế cái ót của cô, cắn môi cô, đem đầu luỡi đối phuơng câu ra mà hôn, hôn đến khi Trần Huơng thở hồng hộc, lúc này mới buông tha.

***

Hết chuơng 15
Bình Luận (0)
Comment