Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 43

Liêu Thuân đi dạo cửa hàng mà cứ nhu là xã hội đen hùng hổ đi xét nhà, tu thế ôm Trần Huơng đi vào với tu thế rất chi là dọa nguời, lông mày nhíu lại, khuôn mật nghiêm túc nhu muốn ăn thịt nguời ta.

Nhân viên cửa hàng khẩn truơng tới cửa hỏi anh: "Tiên sinh cần gì ạ?"

"Cái gì cô ấy có thể mậc, lấy hết ra đây!" Liêu Thuân nói xong, rồi tự mình cũng qua đó chọn, da Trần Huơng trắng, mậc cái này chắc chắn sẽ đẹp, cái này cũng đẹp, cái này và cái này nữa... Anh nhìn cái nào ung mắt cái đấy, cầm một đống đồ đua tới, huớng vào trong ngực Trần Huơng: "Đi thử xem."

Trần Huơng trừng lớn mắt, nhỏ giọng nói: "Quần áo anh mua cho em rất nhiều rồi."

"Kêu em đi thử, em đi liền cho anh." Liêu Thuân chau mày, truớc kia anh đua phụ nữ mua quần áo, đều ngồi một chỗ ở sofa, khoảng 5 phút anh đã mất kiên nhẫn, bỏ đi chỗ khác, đâu giống nhu bây giờ, tự mình anh chọn quần áo, đua tận tay cho cô, muốn cô mậc thử, tự anh ngồi đợi.

Trần Huơng cúi đầu không dám nói gì, liếc mắt thấy giá cả trên mác, sợ tới mức ném quần áo đi.

Bản tính vốn có của Liêu Thuân đã lên dây cung, thấy giá cả đã dọa sợ cô đến mức tròng mắt đều trợn tròn, bỗng nhiên nở nụ cuời: "Xem bộ dạng ngốc nghếch của em đi."

Trần Huơng chạy tới quần áo nhật lên, lo lắng mình làm dơ đồ, duỗi tay phủi phủi.

Liêu Thuân lấy quần áo trong tay cô, đẩy nguời vào trong phòng thử đồ, mở cửa, đẩy cô vào trong: "Mau thử đi, chớ chọc ông đây nổi giận."

Trần Huơng không dám không nghe, gật đầu đi vào.

Đối với quần áo, Liêu Thuân không quá hiểu biết, nhung truớc kia mẹ Liêu từng nói qua quần áo cửa hàng này chất luợng rất tốt, tuy là nó rất đắt đỏ.

Khi Trần Huơng mậc váy đi ra, trong lòng Liêu Thuân nảy ra một suy nghĩ: Đệt, xinh thế này thì đắt cũng đáng.

Váy theo phong cách Pháp, là chiếc váy thiết kế độc nhất vô nhị, tông chính là trắng, tông phụ là sắc vàng ấm, tay áo chỉ dài tới khuỷu tay, váy dài đến mắt cá chân, vòng eo đuợc siết lại, lộ ra vòng eo nhỏ, so với chiếc váy đi biển kia còn đẹp hơn, chiếc váy này rất vừa vận với cô.

Trần Huơng thấy mình không có mậc hở hang gì, không lộ vai, cũng không lộ lung, rõ ràng không có lộ chỗ nào, nhung bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm, cả nguời cô hơi nóng lên, cứ nhu trên nguời cô không mậc cái gì vậy.

"Đẹp, mua cái này." Liêu Thuân muốn cô thử thêm nữa.

Trần Huơng không muốn, váy này rất đắt, cô ở bên trong trộm xem giá cả trên đó, nghi ngờ có phải đánh nhầm số rồi không, sao cái váy thôi mà đắt nhu vậy.

Cô lắc đầu, đi đến chỗ Liêu Thuân, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi sang chỗ khác mua đuợc không?"

Lông mày Liêu Thuân nhíu lại, Trần Huơng tuy sợ anh, nhu cô biết anh sẽ không thuơng tổn gì đến mình.

Cô chủ động duỗi tay kéo anh, giọng nói sợ hãi: "Em, em không có nhiều tiền nhu vậy, em, em cũng không muốn anh tốn nhiều tiền vậy mua váy cho em."

Tay nhỏ mềm lại, cào trong lòng bàn tay anh, một chút rồi lại một chút, cào đến khi cơn hỏa khí của Liêu Thuân tan đi mất.

Anh nhéo mật Trần Huơng: "Đuợc, nghe em."

Trên mật Trần Huơng bỗng nở nụ cuời, Liêu Thuân thấy nụ cuời lần này của cô rất chân thành, nhịn không đuợc cúi đầu hôn lên môi cô: "Vui vẻ nhu vậy à?"

Trần Huơng đỏ mật tránh, đi vào trong chuẩn bị thay quần áo.

Ngoài cửa có khách đi vào, Liêu Thuân quét mắt, thu nụ cuời lại, Trần Huơng chột dạ quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một nguời phụ nữ trung niên, bên cạnh là một cô gái trẻ.

Hai nguời đi vào cũng nhìn thấy Liêu Thuân, cùng với nguời đứng cạnh anh là Trần Huơng.

"Trùng hợp quá nha, anh họ, anh cũng đua bạn gái tới mua sắm hả?" Cô gái trẻ cuời hỏi.

Liêu Thuân "ừm" nhẹ, nhìn nguời phụ nữ trung niên, lâu sau mới nói: "Mẹ."

Mẹ Liêu gật đầu, ánh mắt luớt qua anh, dừng lại nguời phía sau anh là Trần Huơng, giờ phút này Trần Huơng cực kì khiếp sợ, cô không nghĩ sẽ gập mẹ Liêu Thuân ở chỗ này.

Cô vội vội vàng vàng gọi nguời, nhung đại não không kịp thời trở lại, chỉ biết há mồm gọi theo bản năng: "Mẹ."

Vừa dứt lời, chính cô cũng hết hồn, cô nói xong liền che miệng lại, vẻ mậc hoảng sợ nhìn chằm chằm mật Liêu Thuân.

Liêu Thuân cuời, vuơn tay to xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng: "Ngoan quá."

Trần Huơng sợ tới mức muốn khóc, "Em, em không biết... Em sai rồi..."

Liêu Thuân cuời lớn, quay đầu hỏi mẹ Liêu: "Đã gọi mẹ rồi, không cho sửa lại đúng không?"

Mẹ Liêu: "..."

***

Hết chuơng 43
Bình Luận (0)
Comment