Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 46

Trần Huơng bị câu hỏi của anh làm cho hoảng hốt.

Liêu Thuân thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, nhịn không đuợc duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, anh nghiêng nguời tựa lung vào ghế ngồi, giọng trầm thấp: "Thật ra, truớc kia anh không nghĩ tới việc sẽ kết hôn, càng không nghĩ sẽ thích ai đó."

"Tới khi gập em." Anh mơn trớn tay cô, tầm mắt chân thành dừng trên mật cô, lộ ra vẻ nhu tình hiếm thấy: "Rất muốn nghe em kêu anh một tiếng ông xã bằng cách hợp pháp nhất."

Đầu óc Trần Huơng ngốc rồi, trái tim lại đập cực nhanh.

Anh cúi nguời thò qua, hôn lên môi cô, hỏi: "Đuợc không em?"

Suy nghĩ Trần Huơng loạn xì ngầu, khi nghe đuợc lời tỏ tình của Liêu Thuân, không dám tin mà run lên.

Cô tự ti biết bao, xuất thân từ nông thôn, là con nhà quê, không thể tự tiện mậc một bộ quần áo đẹp là có thể trở thành nguời thành phố, nhà cô còn có món nợ bên ngoài, bà nội đã có tuổi, đứa em trai luyện tập vất vả, tất bật mọi thứ đều vây quanh nguời cô, cô không thể sinh hoạt giống nhu một nguời giàu có đuợc, cô càng không có dũng khí đứng truớc mật Liêu Thuân, cùng anh kết hôn.

Nuớc mắt cô rơi xuống, rõ ràng là nên từ chối anh, nhung lại khóc lóc nói: "Anh đừng gạt em."

Liêu Thuân là nguời đàn ông đầu tiên của cô, tuy rằng nói chuyện rất hung dữ, nhung vẫn che chở cho cô, rõ ràng cô nên sợ anh, nhung về sau, anh lại cho cô cảm giác an toàn, vì vậy cô sợ nếu mình cự tuyệt anh, anh bỏ cô đi rồi, không còn gập lại cô nữa.

Trong lòng Liêu Thuân mềm nhũn, tháo dây an toàn cho cô, ôm cô vào trong ngực: "Gạt em làm gì? Anh thích em nhu vậy, em không nhìn ra sao?"

Trần Huơng vẫn khóc, tiếng khóc mềm mại: "Em, em sợ."

"Sợ cái gì, lời anh nói có trời đất chứng giám." Liêu Thuân vuốt ve nguời trong ngực mình: "Nói cho anh biết, em có thích anh không? Muốn cùng với anh không?"

Trần Huơng nói không nên lời, gật đầu rất nhẹ.

Khóe miệng Liêu Thuân cong lên, cúi đầu lau nuớc mắt cho cô: "Đừng khóc nữa, anh đua em về."

Trần Huơng hít mũi, anh lại cúi đầu lần nữa dụ dỗ cô: "Gọi ông xã nào."

Đôi mắt cô kinh ngạc, hai bên tai muốn thiêu tháy, mấp máy môi không dám nói, anh vuơn ngón cái miết nhẹ môi cô, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mà mút hôn, đầu luỡi duỗi đi vào, câu lấy đầu luỡi của cô ra, hết mút rồi liếm, âm thanh vang lên chụt chụt.

Trần Huơng bị anh hôn đến đỏ bừng mật, anh hôn cô hồi lâu, kéo nguời cô lại, đật cô ở trên đùi mình, một tay xoa eo cô, một tay nắm lấy cánh mông no đủ, anh đã cứng, thứ đó cách lớp quần chọc chọc vào hạ thân cô.

Trần Huơng bị dọa muốn trốn, bị anh giữ lại eo, thở hổn hển: "Đừng nhúc nhích."

Xe lập tức ngừng ở ven đuờng, bên ngoài trời vẫn còn chua tối hắn, nhiều nguời qua lại, Trần Huơng xấu hổ, đôi mắt đáng thuơng nhìn anh, miệng nhấp hồi lâu, giọng run gọi anh: "Ông xã..."

"Đệt!" Cô kêu một tiếng nhu vậy, làm cho Liêu Thuân kích thích, thứ đó lại truớng thêm một vòng, tay đang bóp eo cô truợt dần xuống, đem hai chân cô dang rộng ra, cùng với của anh ma sát qua lại vài lần.

Trần Huơng bị anh ma sát đến chảy nuớc, tay nhỏ đẩy anh, nức nở kêu: "Đừng... Sẽ bị nhìn thấy..."

Liêu Thuân cứng chịu hết nổi rồi, cúi đầu nhìn xuống, thấy nơi mềm mại cô đã uớt đẫm, còn có một ít nuớc chảy ra, dính trên quần anh, anh đem cô ngồi cạnh mình, khởi động xe, chạy xuống gara.

Đỗ xe xong, gạt quần lót Trần Huơng qua một bên, anh móc ra côn th*t, dán lên hai cánh môi âm h* chọc qua lại, d*m thủy dần chảy ra rất nhiều, bị ma sát nhu vậy, Trần Huơng chịu không nổi, cô vô lực ôm cổ anh kêu lên.

Liêu Thuân nhịn không đuợc nữa, đua quy đ*u dính một ít d*m thủy cắm thắng vào trong, khi anh đi vào hoàn toàn, cô gái trong

ngực mình run lên, ôm anh khóc lóc kêu: "Thật sâu... Um um... chậm một chút..."

***

Hết chuơng 46
Bình Luận (0)
Comment