Mùi Vị Của Nỗi Nhớ Xuyên Qua Tầng Mây

Chương 22

Bài thi tổng hợp tuần trước được chấm rất nhanh, sáng thứ Năm đã phát trả lại cho học sinh.

Lần này đề thi tổng hợp hoàn toàn được ra theo hình thức đề thi đại học, số lượng câu hỏi rất nhiều, chia thành ba phần: trắc nghiệm, điền khuyết và tự luận. Tổng điểm là 150, mỗi câu trắc nghiệm 3 điểm, phần điền khuyết và tự luận thì điểm số tùy câu.

Vì đây là lần *****ên học sinh làm đề tổng hợp, giáo viên khi chấm phần điền khuyết và tự luận cũng chấm lỏng tay hơn, để tránh tạo áp lực tâm lý. Thế nhưng do đề khó, cộng thêm thời gian ôn tập ngắn, nên khi điểm số công bố, kết quả của học sinh phân hóa rất rõ rệt.

Tổ bộ môn tổng hợp của khối lập bảng xếp hạng 50 học sinh có điểm cao nhất toàn khối, mỗi lớp được phát một bảng. Sau tiết Ngữ văn buổi sáng, Cố Chính Vũ mang bảng xếp hạng từ văn phòng về, dán lên bảng đen phía cuối lớp. Lập tức có một đám học sinh vây lại xem.

Trình Thích đạt 148 điểm, không ngoài dự đoán xếp hạng nhất toàn khối. Một học sinh lớp 15 kém 2 điểm, đứng thứ hai, còn Cố Chính Vũ đứng thứ ba.

Cơ Phi Nghênh lần này được 134 điểm, điểm số không tồi. Cô làm đúng hết phần Vật lý và Sinh học, sai một câu Hóa học, điểm trừ chủ yếu tập trung ở Địa lý, Chính trị và Lịch sử.

Hứa Đình Đình sau khi xem xong bảng điểm thì quay lại báo cho bạn cùng bàn:
“Cơ Phi Nghênh, cậu đứng thứ mười một.”

Cô ấy bày ra vẻ mặt ủ rũ:
“Trình Thích thi được 148 điểm, còn cho người ta đường sống nữa không chứ…”

Cơ Phi Nghênh sững người, cũng thấy con số này thật sự gây áp lực:
“Cao vậy á? Tớ không sống nổi nữa rồi.”

Đề thi tổng hợp lần này tổng điểm là 150. Mà 148 là khái niệm gì? Là trắc nghiệm đúng toàn bộ, còn phần điền khuyết và tự luận cộng lại chỉ trừ 2 điểm.

Cho dù 2 điểm đó bị trừ ở đâu, thì tổng điểm này vẫn phải gọi là “không thể bắt bẻ”.

Cô quay đầu nhìn về cuối lớp, chỗ ngồi của Trình Thích trống không — tiết Ngữ văn cậu có thể không học.

Hứa Đình Đình ngồi xuống, lấy sách cho tiết học tiếp theo từ trong cặp ra:
“Tớ nghe Cố Chính Vũ nói Trình Thích làm đúng hết phần trắc nghiệm, chỉ bị trừ điểm ở câu điền khuyết môn Chính trị. Bình thường học ít tiết như vậy mà thi được điểm cao thế này, đúng là không phải người mà!”

Kết quả cuộc thi Năng lực Tin học học sinh trung học toàn tỉnh cũng được công bố trong tuần này.

Trường Z có tổng cộng 9 học sinh tham gia bảng THPT, trong đó Diêu Gia Tuấn, Cơ Phi Nghênh và một nam sinh khác cùng đạt giải Nhất. Cơ Phi Nghênh cũng như mong đợi của giáo viên, chính thức được chọn vào đội tuyển tỉnh, sẽ cùng các học sinh khác trong đội tham gia vòng chung kết toàn quốc.

“Đầu tháng Tám là thi rồi, đội tuyển sắp bắt đầu huấn luyện, em chuẩn bị nhé.” — thầy phụ trách nhóm Tin học đã cùng cô tham gia nhiều cuộc thi, nên lần này không nói gì thêm, nhưng ý tứ đã rất rõ.

Cơ Phi Nghênh gật đầu lặng lẽ, trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác.

Năm lớp 11 sắp kết thúc, kỳ huấn luyện Toán học hè này vẫn tiếp tục.

Bố mẹ đều không ở bên, mà cho dù có ở bên cũng không hiểu những chuyện thi thố kiểu này.

Trước khi thi, Diêu Gia Tuấn đã nói nếu trong hai người có ai lọt vào đội tuyển tỉnh thì sẽ mời người còn lại đi ăn. Vì thế trưa tan học, hai người cùng đến nhà ăn ăn cơm.

Hai người lấy cơm xong tìm chỗ ngồi, Cơ Phi Nghênh hỏi vài câu liên quan đến việc được tuyển thẳng, Diêu Gia Tuấn đem những gì mình biết kể hết cho cô, cuối cùng hỏi:
“Cơ Phi Nghênh, cậu tính được tuyển thẳng à?”

“Không phải, tớ chỉ muốn hỏi rõ trước đã.”

Diêu Gia Tuấn biết cô tham gia thi Tin và Toán cũng chỉ vì hứng thú, chưa bao giờ tính dùng giải thưởng để được tuyển thẳng vào đại học. Cô hiện tại có lẽ đang phân vân không biết có nên tiếp tục dồn tâm huyết vào mảng thi đấu hay không. Nhưng việc cô vào được đội tuyển tỉnh cũng đồng nghĩa với kỳ huấn luyện mùa hè sắp tới. Nếu thể hiện xuất sắc, thậm chí có cơ hội được chọn vào trại đông. Rất nhiều chuyện cần cân nhắc trước.

Thực ra với thành tích của cô, nếu chăm chỉ học năm cuối thì thi đại học cũng đủ sức đỗ vào những trường tốt nhất cả nước. Cho nên năm lớp 12 cực kỳ quan trọng.

Diêu Gia Tuấn cảm thấy cô như đang đứng trước ngã rẽ, không biết nên đi hướng nào. Cậu bèn cổ vũ cô:
“Tớ thấy cậu rất có tiềm năng, chỉ cần cố gắng thêm một chút là được.”
Đội tuyển tỉnh chỉ có 10 suất, cô xếp hạng 6 — đối với một nữ sinh, đây đã là thành tích vô cùng ấn tượng rồi.

“Cảm ơn cậu.”

Diêu Gia Tuấn mỉm cười:
“Khách sáo gì chứ. Nếu sau này cậu được tuyển thẳng thật thì nhớ mời tớ một bữa ra trò đó nha.”

Cơ Phi Nghênh làm ra vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối:
“Thế thì chắc cả đời cậu không có cơ hội ăn rồi.”

Diêu Gia Tuấn cười lớn:
“Tớ thấy vẫn còn hy vọng mà.”

Chuyện đó coi như khép lại, hai người chuyển sang đề tài khác.

Diêu Gia Tuấn ăn vài miếng rồi ngẩng đầu lên, nét mặt nghiêm túc:
“Cơ Phi Nghênh, tớ muốn nhờ cậu một việc.”

Cơ Phi Nghênh không do dự gật đầu:
“Được chứ! Chuyện gì vậy?”

Diêu Gia Tuấn đặt đũa xuống, đôi mắt đen ánh lên chút dịu dàng:
“Cảm ơn cậu lần trước đã giúp Lâm Lâm và mấy bạn kia tổ chức sinh nhật cho tớ. Dạo này nhà Lâm Lâm có chuyện, tớ muốn mua quà tặng cô ấy...”

Cơ Phi Nghênh liền nói:
“Dĩ nhiên là được rồi. Tớ đi cùng cậu chọn nhé.”

Chiều thứ Sáu, trường Z tổ chức Lễ hội nghệ thuật thường niên.

Chu Vân Kỳ tan học liền về nhà, Cơ Phi Nghênh ở lại trường một mình để xem triển lãm.

Hội học sinh đã chuẩn bị nhiều gian trưng bày trong khuôn viên trường. Ở khoảng sân giữa tòa giảng dạy và tòa nghệ thuật là dãy bàn dài bày đủ loại tác phẩm của học sinh: tranh vẽ trong tiết mỹ thuật, đồ thủ công từ tiết kỹ năng, và cả các món tự làm ngoài giờ học.

Tòa nghệ thuật nằm cạnh tòa khoa học, khoảng sân này sát ngay lối ra hành lang tòa khoa học.

Cơ Phi Nghênh đi dọc theo từng bàn xem từng món, mải mê đến mức khi rẽ vào góc, cô vẫn đang cúi đầu nhìn một chiếc áo thun vẽ tay, không để ý, khiến cặp sách đeo sau va vào người phía sau. Người ấy lập tức đưa tay đỡ cặp của cô, giúp cô khỏi bị mất thăng bằng.

Cô quay lại nhìn — là Trình Thích.

Cậu vẫn mặc chiếc sơ mi trắng quen thuộc, những đường nét anh tuấn dường như hòa tan trong ánh chiều tà, đôi mắt đen sáng lấp lánh như hồ sâu phản chiếu tia nắng.

Cơ Phi Nghênh vẫy tay chào:
“Hi!”

Học sinh xem triển lãm rất đông, liên tục có người va vào cặp cô, Trình Thích khẽ kéo cô tránh sang một bên, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô:
“Sao giờ cậu còn chưa về nhà?”

“Xem triển lãm mà.” Cơ Phi Nghênh chỉ vào dãy bàn trưng bày.

Việc bất ngờ gặp được cậu ở đây khiến cô rất vui.

Không hiểu sao, nhưng thật sự vui.

Cô rất tự nhiên trò chuyện với cậu:
“Hôm nay các cậu cũng phải huấn luyện hả?”
Có lẽ do nói chuyện với cậu nhiều, nội dung cũng dần ngắn gọn hơn.

Trình Thích gật đầu:
“Ừ, làm thí nghiệm.”

Cơ Phi Nghênh lập tức thấy hứng thú:
“Thí nghiệm gì vậy?”
Trong các cuộc thi Vật lý hay Hóa học, phần thí nghiệm đều chiếm tỷ trọng không nhỏ.

Cậu đọc tên hai thí nghiệm nghe khá dài.

Cơ Phi Nghênh trong đầu cố tiêu hóa hai cái tên đó, rồi gật đầu chậm rãi:
“Ồ—”

Thí nghiệm trong các kỳ thi chắc chắn khác xa so với sách giáo khoa, cả về nội dung lẫn độ khó. Nghe qua thì giống như thí nghiệm về quang học, không biết lên lớp 12 có học không.

Trình Thích thấy cô nghiêng đầu như đang nghiền ngẫm, mỉm cười nhẹ, thần thái tự nhiên hơn thường ngày:
“Chỉ là tên thôi, không cần nhớ đâu.”

Số học sinh xem triển lãm khá đông, Trình Thích đứng cạnh cô:
“Cậu xem được bao lâu rồi?”

“À, tớ mới tới thôi, chỉ mới xem được mấy phút.” Cơ Phi Nghênh chỉ vào bàn *****ên cuối sân.

Lúc này đã gần hoàng hôn, ánh tà dương len qua kẽ hở giữa các tòa nhà phía xa, rọi lên người cô, nhẹ nhàng phác họa đường nét gương mặt cô, biểu cảm đầy vui vẻ, đôi mắt đen nhánh lấp lánh vẻ háo hức.

Trình Thích nhìn theo hướng cô chỉ, sân trường bày rất nhiều bàn, còn có cả các bảng triển lãm dựng đứng. Học sinh đi lại rộn ràng, khung cảnh rất nhộn nhịp.

“Trước đây cậu chưa xem bao giờ à?”
Lễ hội nghệ thuật mỗi năm đều na ná nhau.

Học ở Z suốt bốn năm, ai cũng đã quen với mấy hoạt động này.

Cơ Phi Nghênh lắc đầu:
“Chưa, năm ngoái tớ đi chơi với bạn nên không xem. Cậu có xem chưa? Biết gian nào hay không? Chỉ tớ xem luôn, đỡ phải coi từng cái.”

Cô nói liền một hơi, rồi chợt nhớ ra, với lịch trình bận rộn của cậu thì chắc không rảnh xem mấy cái này. Mà tính cách cậu chắc cũng chẳng hứng thú.

Quả nhiên, cậu lắc đầu:
“Chưa.”

Đúng như dự đoán.

Vậy là cô phải tự xem từng gian thôi.

Khi đang thấy hơi thất vọng, bất ngờ nghe cậu hỏi:
“Cậu muốn xem cái nào?”

Sau đó, giọng nói trong trẻo quen thuộc ấy lại vang bên tai:
“Chúng ta… cùng xem nhé?”

Bình Luận (0)
Comment