Buổi tối, mấy cô gái đều ở lại ký túc xá.
Hơn chín giờ, chị cả tắt máy tính, nói muốn ra sân thể dục chạy bộ, hỏi mấy người còn lại có ai muốn đi cùng không.
Cô bạn thứ hai đang nằm trong chăn, nhớ lại cái lạnh ngoài trời ban ngày, kiên quyết nói:
“Lạnh thế thì mình không đi đâu.”
Liễu Diệp lập tức giơ tay:
“Lão đại, mình đi với cậu.”
Cơ Phi Nghênh cũng nói:
“Mình cũng đi.”
Vừa nói vừa tắt toàn bộ chương trình đang chạy trên máy tính.
Tháng Mười Hai lạnh cắt da. Ban đêm, nhiệt độ hạ thấp, bầu trời xanh thẫm như mực, lấp lánh những vì sao nhỏ.
Buổi tối nào cũng có không ít người ra sân vận động rèn luyện thân thể, dù mùa đông lạnh giá cũng không ngoại lệ. Có người mệt thì ngồi nghỉ trên khán đài. Xa xa, sân bóng chày và sân bóng rổ ngoài trời vẫn còn sinh viên đang chơi bóng, thỉnh thoảng vang lên tiếng hò reo và tiếng bóng nảy.
Ba cô gái đến sân thể dục, chạy nhẹ hai vòng quanh đường chạy, rồi vừa tản bộ vừa trò chuyện thêm hai vòng nữa.
Chị cả nhìn thấy có người đang đánh thái cực quyền ở bên lề sân, hứng thú bừng bừng chạy tới nhập hội.
Lưu Diệp tuy không biết đánh nhưng cũng đi theo góp vui.
Cơ Phi Nghênh không biết thái cực quyền, nói với hai người kia là muốn lên khán đài ngồi một chút, rồi rẽ đi.
Chị cả đánh xong vẫn muốn đi bộ vài vòng nữa, Liễu Diệp đương nhiên đồng ý, thế là hai người lại tiếp tục dạo quanh sân.
Đi đến khúc cua đường chạy, lão đại bỗng nói:
“Ơ? Cơ Phi Nghênh vẫn ngồi đó mà không lạnh à?”
Tuy bình thường cô ăn mặc khá đơn giản, nhưng bây giờ là ban đêm, nhiệt độ thấp hơn ban ngày nhiều, mà cô ấy thì gần như không nhúc nhích, cứ ngồi đó mãi.
Liễu Diệp nhìn theo hướng lão đại chỉ, thấy Cơ Phi Nghênh đang ngồi trên bậc thềm của khán đài, từ xa nhìn lại gần như hòa vào bóng đêm.
Cô chống tay lên đầu, mắt nhìn về phía trước, gió lạnh ào ào lùa qua khán đài, phát ra tiếng rít rít, nhưng cô như chẳng hề cảm thấy gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, như đang suy nghĩ điều gì.
Liễu Diệp đưa mắt nhìn theo ánh mắt của cô — không có gì đặc biệt, chỉ là bầu trời đêm.
Trên nền trời xanh sẫm trôi lơ lửng vài đám mây trắng, mỏng như sợi, giống như được kéo ra từ miếng kẹo bông.
Vài giây sau, Liễu Diệp thu hồi ánh mắt, chắc nịch nói:
“Chắc là đang nghĩ chuyện gì đó.”
“Là nghĩ về code à?”
Lão đại lần đầu thấy Cơ Phi Nghênh có biểu cảm trầm ngâm đến vậy. Ngoài những đoạn mã phức tạp cao siêu ra thì cô không tưởng tượng ra điều gì có thể khiến cô ấy suy tư như thế.
Nghe đâu Cơ Phi Nghênh lập trình giỏi hơn cả nhiều nghiên cứu sinh, đến mức khi cả khoa vẫn còn đang học lý thuyết cơ bản, cô đã bắt đầu cùng giáo sư làm các dự án lớn.
Mà điều khiến chị cả nể phục nhất là: cô cùng lúc làm nhiều việc — thi lập trình, làm dự án, tham gia đội tuyển trường — nhưng thành tích học tập vẫn luôn nằm trong top đầu.
Dĩ nhiên, bận bịu cũng đồng nghĩa với việc cô phải nghỉ ngơi ít hơn người khác.
Mới khai giảng, mỗi tối cô gần như 12 giờ mới về ký túc, mỗi ngày ngủ chưa đến sáu tiếng.
Liễu Diệp suy nghĩ một lát rồi nói:
“Không rõ nữa, nhưng tớ thấy hôm nay cô ấy có vẻ có tâm sự. Trưa nay lúc tụi mình về, hình như cô ấy cũng đang suy nghĩ gì đó.”
“Tâm sự? Cô ấy có chuyện gì phải lo à?”
Lão đại liếc nhìn về phía cô lần nữa, nhớ lại chuyện học kỳ trước, đoán là chuyện tình cảm:
“Có phải lại có nam sinh tỏ tình mà cô ấy không biết nên xử lý sao không?”
Liễu Diệp bật cười:
“Cũng có thể lắm chứ.”
Trong ký túc xá chỉ còn Liễu Diệp và Cơ Phi Nghênh là chưa có bạn trai.
Hôm nọ khi cô ấy không có mặt, lão đại và lão nhị từng bàn về cô ấy. Liễu Diệp thấy lão đại nói rất có lý:
“Cô ấy toàn thi đấu lập trình với nhóm con trai, chắc cũng quen ở cạnh con trai rồi. Hơn nữa tuổi lại còn nhỏ, có khi chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương.”
Ngồi một lúc, Cơ Phi Nghênh cũng thấy hơi lạnh. Nhìn đồng hồ đã mười giờ, cô liền đi xuống khán đài, vừa xuống đã gặp hai người bạn.
Liễu Diệp hỏi ngay:
“Cơ Phi Nghênh, ngồi đó không lạnh hả?”
Cơ Phi Nghênh vừa rồi đã nghĩ thông vài chuyện, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn, lắc đầu:
“Không đâu. Tớ thấy hai cậu chạy hai vòng, rồi đi bộ hai vòng nữa.”
Liễu Diệp ghé qua nhìn đồng hồ cô:
“Mười giờ rưỡi rồi, tụi mình về thôi.”
Lão đại và Cơ Phi Nghênh đều đồng tình:
“Ừ, về thôi.”
Hôm sau là thứ Bảy, Cơ Phi Nghênh đến trường của Chu Vân Kỳ thăm bạn.
Chu Vân Kỳ là thành viên câu lạc bộ kịch nói, sắp tới sẽ biểu diễn trong đêm hội mừng năm mới, gần đây bận rộn luyện tập, cuối tuần cũng dành nửa thời gian cho câu lạc bộ.
Hai người bạn thân cùng ăn trưa tại nhà ăn rồi trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, Cơ Phi Nghênh mới tạm biệt cô để quay lại trường mình.
Trường Chu Vân Kỳ khá xa, Cơ Phi Nghênh lên xe buýt rồi lấy máy MP3 ra nghe nhạc. Sau đó nhận được tin nhắn của Hứa Đình Đình, hai người bắt đầu nhắn tin trò chuyện.
Xe buýt lăn bánh chậm rãi trên đường lớn, khung cảnh ngoài cửa sổ liên tục thay đổi.
Khi xe chạy ngang qua một bệnh viện, Cơ Phi Nghênh chợt nhớ đến Lê Mặc.
Xuống xe, cô mở danh bạ, tìm số của Lê Mặc, bấm gọi.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
Giọng nam trung trầm ấm, thanh thoát vang lên, mang theo chút ngạc nhiên:
“Cơ Phi Nghênh?”
Cơ Phi Nghênh vừa đi bộ về trường vừa nói:
“Ừ, là tớ. Cậu có tiện nghe điện thoại không?”
“Dĩ nhiên là tiện.”
Lê Mặc bật cười, giọng cười dịu dàng và dễ chịu,
“Cậu gọi tới, lúc nào tớ cũng sẵn sàng nghe.”
Tuy không thấy được nét mặt anh, nhưng Cơ Phi Nghênh cảm nhận rõ anh đang rất vui. Cô cũng vui theo:
“Thật ra không có chuyện gì đặc biệt, chỉ muốn hỏi xem dạo này cậu thế nào.”
Hai người vẫn hay nhắn tin, tuy không thường xuyên, nhưng đây là lần *****ên gọi điện thoại kể từ khi vào đại học.
Sinh viên y khoa luôn sống trong một “giai đoạn sau cấp ba” — bài vở dày đặc, có khi còn vất vả hơn hồi học phổ thông.
Hôm nay là thứ Bảy, là lúc hiếm hoi mà sinh viên y không phải học.
Người chăm học thì vào thư viện, người khác tranh thủ nghỉ ngơi.
Chiều nay, Lê Mặc chơi bóng rổ với mấy bạn nam trong khoa, vừa xuống sân uống nước thì điện thoại reo — không ngờ là cuộc gọi từ cô.
Anh cầm điện thoại đi về phía rìa sân, nụ cười trên môi lại sâu thêm vài phần:
“Dạo này à? Tuần sau có hai môn thi. Sinh viên y mà, bận nhất là thi.”
“Trời, nhiều thế sao?”
Mặc dù ngành cô học cũng rất nặng, Cơ Phi Nghênh đã quen từ năm nhất, nhưng nghe người khác nói bận vẫn thấy bất ngờ.
“Vậy còn ít đó. Học kỳ sau còn nhiều hơn.”
Lê Mặc không để tâm, liền hỏi lại:
“Cậu thì sao? Dạo này bận gì?”
“Cũng đang chuẩn bị thi. Nhưng phải tuần sau nữa mới thi, nhẹ hơn cậu chút. Tớ vẫn chưa bắt đầu ôn gì đâu, giờ đang học từ vựng GRE.”
Gần đây khoa cô cũng có một bài kiểm tra lý thuyết, nhưng Cơ Phi Nghênh vốn không lo môn chuyên ngành nên cũng không đặt nặng.
Ngoài sân, một vài sinh viên y đang đi về phía nhà ăn, có mấy cô gái nhận ra Lê Mặc, vẫy tay chào.
Anh gật đầu đáp lại, rồi quay về cuộc trò chuyện:
“Cậu thi khi nào? Chuẩn bị tới đâu rồi?”
Cơ Phi Nghênh thật thà:
“Chưa có thời gian học, bây giờ gần như không cảm nhận được gì cả…”
Hai bên đường trong trường trồng rất nhiều cây.
Gần đó có chiếc ghế dài dưới gốc cây, Cơ Phi Nghênh bước đến ngồi xuống, đặt cặp bên cạnh.
Vừa mới ngồi yên thì nghe giọng Lê Mặc truyền đến:
“Đừng lo, cậu chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
“Cảm ơn cậu nhé!”
Cơ Phi Nghênh vốn không quá lo chuyện thi cử, nhưng nghe anh nói vậy vẫn thấy rất cảm động.
Hai người tiếp tục trò chuyện thêm hơn mười phút.
Bỗng Lê Mặc nhẹ giọng nói:
“Cơ Phi Nghênh, thật sự bất ngờ đấy. Không ngờ hôm nay cậu lại gọi cho tớ.”
Nói đến đây, anh chợt nhớ đến năm lớp 12, có lần anh tìm cô trong lớp, lúc đó cô cũng từng nói một câu y như vậy.
Giọng anh chan chứa nụ cười nhẹ nhàng.
Dù chỉ là âm thanh truyền qua điện thoại, Cơ Phi Nghênh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng niềm vui và sự chân thành trong giọng nói ấy.
Cảm giác đó thậm chí còn rõ ràng hơn cả những ngày tháng cấp ba.
Cô cũng bật cười:
“Nếu cậu không chê tớ lắm lời, sau này tớ sẽ gọi điện cho cậu nữa.”
Lê Mặc nhìn về phía trước, nghiêm túc nói:
“Sao lại để cậu gọi? Lần sau để tớ gọi cho cậu.”
“Ừm! Vậy cũng được!”
Tình bạn trong những năm tháng thanh xuân, bởi vì đẹp đẽ mà lại càng thêm chân thành.
Dù có xa cách, vẫn lưu giữ hương vị nồng đậm và dịu dàng như rượu lâu năm.
Mà cô, may mắn biết bao — vì đã được gặp gỡ những người bạn như thế.
Dù không còn cùng một ngôi trường, không học chung lớp, vẫn là bạn bè như thuở ban đầu.