Mùi Vị Của Nỗi Nhớ Xuyên Qua Tầng Mây

Chương 8

Kỳ thi giữa kỳ của trường Z được ấn định vào giữa tháng 11. Cùng với tiến độ học tập ngày càng tiến triển, bước chân của kỳ thi giữa kỳ cũng càng lúc càng đến gần.

Tiết thể dục *****ên buổi chiều kết thúc, học sinh lục đục trở lại lớp học. Tiết thứ hai là tiết tự học, Cơ Phi Nghênh thay một chiếc áo thun rồi ngồi vào chỗ, vừa nghe nhạc bằng tai nghe MP3 vừa làm đề toán. Mặc dù thầy Canh từng nói làm toán thì phải tuyệt đối yên tĩnh, nhưng cô luôn ngoài mặt vâng lời mà trong lòng thì không theo.

Người ngồi sau – Nguyễn Thừa Hạo – vỗ nhẹ vai cô. Cô quay đầu lại, kéo tai nghe bên phải xuống.

“Cậu đang nghe gì đấy?”

“Nhạc tiếng Anh.”

Nguyễn Thừa Hạo rút tai nghe từ tay cô, đeo vào tai trái, “Tôi nghe thử nhé… Đây là bài gì vậy?”

Return to Innocence.”

“Ai hát?”

“Enigma.”

“Sao cậu lại nghe nhạc gì mà buồn thảm thế?” – Nguyễn Thừa Hạo tỏ vẻ khó hiểu.

“Nghe rất hay mà! Là cậu không biết thưởng thức.” – Cơ Phi Nghênh làm bộ muốn giật lại tai nghe.

Nguyễn Thừa Hạo vội đưa tay ngăn lại: “Chờ chút, tôi nghe nốt đã…”

Đợi bài hát kết thúc, cậu nói: “Nghe cũng tạm được. Nhưng bài này âm u quá.”

Sau đó cậu lấy MP3 từ cặp ra, bật lên: “Cho cậu nghe nhạc của tôi.”

Cơ Phi Nghênh đeo tai nghe vào, vừa nghe khúc đầu đã lắc đầu: “Không hay.”

Nguyễn Thừa Hạo ra hiệu cô tháo một bên tai nghe ra, nhét vào tai mình, rồi đổi bài.

Cơ Phi Nghênh vốn không có nhiều kiên nhẫn với mấy bản nhạc mình không thích, nghe chưa đến mười giây là lại chuyển bài khác.

“Sao cậu kén chọn thế?” – Nguyễn Thừa Hạo nhíu mày, đổi bài khác – “Bài này thì sao?”

Nghe được vài giây, cô gật đầu: “Bài này hay hơn mấy bài trước.”

Nguyễn Thừa Hạo đắc ý nhướng mày: “Thấy chưa?”

Nghe xong, Cơ Phi Nghênh trả lại tai nghe, vừa định quay lại thì nhìn thấy Trình Thích và Cố Chính Vũ từ cửa sau lớp đi vào.

Hai người đều mặc đồng phục thể dục, Cố Chính Vũ xách một túi đựng vợt cầu lông, ánh mắt quét qua phía cô rồi thu lại.

Cơ Phi Nghênh chợt nhớ ra một chuyện, gõ gõ bàn Nguyễn Thừa Hạo, tò mò hỏi:
“Nguyễn Thừa Hạo, sao các cậu lại gọi lớp trưởng là ‘người Hy Lạp’?”

Cô đã nghe học sinh lớp 9 gọi Cố Chính Vũ là “người Hy Lạp” không chỉ một lần. Mẹ cô làm việc tại Hy Lạp phần lớn thời gian trong năm, nên cô có cảm tình đặc biệt với quốc gia này.

Nguyễn Thừa Hạo rất hào hứng trả lời câu hỏi này:
“À, cái biệt danh đó là bọn tôi cùng đặt cho cậu ta… Cậu ta tên là Cố Chính Vũ, ‘Vũ’ là ‘vũ trụ’, thế là không biết ai liên tưởng đến thần Zeus, rồi Lê Mặc bắt đầu gọi cậu ta là ‘hoàng tử Zeus’. Sau đó Cố Chính Vũ bảo nghe kỳ quá, mà Zeus là thần trong thần thoại Hy Lạp, nên mấy người khác bắt đầu gọi cậu ta là ‘người Hy Lạp’. Dần dần, biệt danh đó thành của cậu ta luôn.”

Đây đúng là một logic vòng vo kỳ lạ, như thể đi một vòng từ dãy Tangula tới hồ Baikal vậy.

Cơ Phi Nghênh cố nín cười, gật đầu nói: “Một quá trình kỳ lạ thật.”

Từ thứ Tư đến thứ Sáu, học sinh khối 10 và khối 11 của trường Z tổ chức kỳ thi giữa kỳ.

Một tuần sau kỳ thi, các môn bắt đầu lần lượt trả bài.

Cơ Phi Nghênh làm bài thi ở mức ổn định, trừ ngữ văn và chính trị ra thì các môn khác đều đạt mức trên trung bình so với lớp 9, môn toán vẫn giữ phong độ, được 100 điểm. Tổng điểm xếp hạng hơn ba mươi toàn khối. So với kỳ thi cuối kỳ lớp 10, lần này thành tích của cô đã trở lại mức bình thường.

Tuần thứ hai sau kỳ thi giữa kỳ là “Tuần lễ tiếng Anh” của trường Z, tổ chức hàng loạt hoạt động để khuyến khích học sinh học tiếng Anh, tất cả giáo viên dạy tiếng Anh và giáo viên nước ngoài đều tham gia.

Hôm nay là ngày sôi nổi nhất, tiết cuối cùng buổi chiều cũng dành cho hoạt động. Tại khoảng sân tầng một của dãy lớp học, đông đảo học sinh tụ tập.

Chu Vân Kỳ và Cơ Phi Nghênh cũng hứng khởi tham gia, dừng lại trước một bàn trò chơi.

Luật chơi của vòng này như sau: Hai người chơi, một người cầm thẻ có 10 từ tiếng Anh, dùng tiếng Anh mô tả từ cho người kia đoán. Trong thời gian giới hạn, nếu đoán đúng hết thì sẽ thắng và nhận được phần thưởng.

Hai cô gái phối hợp rất ăn ý, chơi hai vòng liền thắng được ba gói kẹo dẻo trái cây và một bịch khoai tây chiên. Chu Vân Kỳ có lớp tự học buổi tối nên cầm một gói kẹo và khoai tây rồi chào tạm biệt để về ký túc tắm rửa.

Cơ Phi Nghênh một mình ở khu trò chơi xem vài phút rồi định về nhà, đột nhiên một bàn tay thò ra lấy mất gói kẹo trong tay cô.

Cô quay đầu lại thì thấy là Diêu Gia Tuấn, lập tức cười tươi rói:
“Chủ tịch, hôm nay rảnh rỗi thế à?”

Diêu Gia Tuấn cười đưa lại kẹo: “Cậu chỉ thắng được một gói thôi à?”

“Tớ và Chu Vân Kỳ thắng ba gói với một bịch khoai. Cô ấy về ký túc rồi.”

Vì kỳ thi giữa kỳ, lớp huấn luyện thi tin học đã nghỉ hai tuần. Cơ Phi Nghênh cảm thấy hình như lâu lắm rồi không gặp Diêu Gia Tuấn, vẻ mặt không giấu được vui vẻ:
“Cậu chơi thử trò này chưa?”

Diêu Gia Tuấn lắc đầu: “Tớ vừa họp xong, nào có thời gian chơi.” Học kỳ này hội học sinh phụ trách nhiều hoạt động, có vô số chi tiết cần bàn bạc.

Thấy cậu nhìn về phía bàn phần thưởng vài lần, cô liền hỏi: “Cậu cũng muốn chơi à?”

Diêu Gia Tuấn ghé sát tai cô, khẽ nói:
“Tớ muốn lấy con gấu bông màu cam tặng cho em gái.”

Trên bàn phần thưởng có hai con gấu bông dễ thương – một cam một nâu – cao khoảng 50cm, được bọc trong lớp nhựa trong rất đẹp mắt.

Cơ Phi Nghênh biết cậu là một người anh mẫu mực, rất thương em gái, nên lập tức xung phong:
“Tớ chơi cùng cậu nhé?” Muốn lấy được gấu bông phải thắng liền hai vòng.

Diêu Gia Tuấn lập tức rạng rỡ, mỉm cười gật đầu:
“Tuyệt quá, cảm ơn cậu trước nha!”

Trò chơi này quả nhiên hấp dẫn, có hơn chục học sinh đứng xem.

Diêu Gia Tuấn là một trong những học sinh giỏi tiếng Anh nhất khối, còn Cơ Phi Nghênh thì yếu hơn một chút. Nhưng cả hai từng ngồi gần nhau năm lớp 10 và cùng tham gia lớp tin học nên rất hiểu ý nhau.

Vòng *****ên sử dụng từ vựng trong sách giáo khoa, thường thì Cơ Phi Nghênh mới mô tả được nửa câu là Diêu Gia Tuấn đã đoán ra, hai người dễ dàng vượt qua.

Vòng hai thì các từ hơi khó, vừa trừu tượng vừa khó diễn đạt. May mà Diêu Gia Tuấn phản ứng nhanh, chín từ đầu đều đoán đúng trong thời gian cho phép.

Tới từ cuối cùng, Cơ Phi Nghênh nhíu mày nhìn thẻ: “system” – làm sao giải thích đây? Trong đầu lướt qua mấy cách diễn đạt nhưng đều thấy khó truyền tải được nghĩa.

Chợt nhớ đến bài sinh học, cô chậm rãi nói:
“Cell, tissue, organ, and then?”

Diêu Gia Tuấn nhíu mày, có vẻ không hiểu.

Cô vừa nói vừa làm động tác bằng tay, cậu bỗng bừng tỉnh:
“System!”

“Ya! That’s it!” – Cô vỗ tay reo lên.

Cuối cùng cũng thắng được phần thưởng, cả hai vui mừng khôn xiết. Diêu Gia Tuấn cũng bỏ lại vẻ nghiêm túc của chủ tịch hội học sinh, cùng cô đập tay ăn mừng.

Sau đó Diêu Gia Tuấn chơi thêm một vòng nữa, rồi tặng hết kẹo dẻo cho Cơ Phi Nghênh.

Lúc đó, Cố Chính Vũ và Trình Thích đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống các học sinh đang chơi bên dưới.

“Cô ấy với Diêu Gia Tuấn thân quá nhỉ. Học chung một năm, tình cảm thật khác.” – Cố Chính Vũ nhìn cô gái mới chuyển vào lớp mình chưa lâu mà nói.

Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Nguyễn Thừa Hạo và Cơ Phi Nghênh cùng nghe nhạc, cảm thấy hơi tiếc:
“Xem ra đường tình của Nguyễn Thừa Hạo còn dài lắm.”

Trình Thích đứng cạnh, ánh mắt mát lạnh lướt qua đám đông phía dưới, lạnh nhạt nói:
“Kêu Nguyễn Thừa Hạo cố thêm chút nữa đi.”

Sau khi tạm biệt Diêu Gia Tuấn, Cơ Phi Nghênh cầm phần thưởng đi được vài bước thì gặp hai nam sinh từ cầu thang bước ra.

“Lớp trưởng! Phương trình!”

Cô bất ngờ nhảy tới, vui vẻ đưa hai gói kẹo dẻo ra trước mặt họ:
“Mời hai người ăn nè!”

Niềm vui nếu chỉ một mình thì không bằng chia sẻ.

Cô nhanh chóng nhét kẹo vào tay hai người rồi xoay người rời đi, không quên vẫy tay chào:
“Bye bye!”

Cố Chính Vũ bị tiếng gọi đó và hành động bất ngờ của cô làm cho ngẩn người, đứng im tại chỗ.

Đợi cô đi xa rồi, Cố Chính Vũ mới dần tiêu hóa xong cách cô gọi mình.

Anh nhìn viên kẹo trong tay, lại quay sang Trình Thích:
“Nãy cô ấy gọi cậu là gì ấy nhỉ?”

Trình Thích cúi đầu liếc nhìn viên kẹo trong tay, khẽ nhếch môi cười:
“Cậu chẳng nghe rõ rồi còn hỏi.”

Ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lạnh lùng thường ngày cũng thấp thoáng một nụ cười rất khẽ.

Bình Luận (0)
Comment