Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Chương 13

Sau khi quỷ hoa khôi rời đi, chúng ta phát hiện ra một con yêu quái hình dạng con cóc ở góc đại sảnh, nó đã c.h.ế.t cứng từ lâu.

Ta tháo khăn che mắt xuống, mới biết đó là ông chủ tiệm đang giả chết.

Nguy cơ được giải trừ, ông chủ tiệm tranh lập tức "tỉnh" lại, còn nhiệt tình bàn chuyện mua bán tranh với ta.

Nhân cơ hội này, ta kể cho hắn nghe sự thật về việc trộm tranh, thuận lợi hoàn thành lời hứa với Tô Chiêu Muội.

Sau đó, chúng ta rời khỏi tiệm tranh, trở về đường lớn.

Điều đáng mừng là cơn mưa nhãn cầu bên ngoài đã ngừng.

Điều đáng sợ là người bên cạnh vẫn im lặng không nói một lời.

Trên đường trở về Tô phủ, sau khi sắp xếp xong cho hai người đồng đội, ta mời Bùi Ngự ra gốc cây quế lớn ngắm hoa.

Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, dưới ánh trăng, hắn chắp tay đứng đó.

Cách một lớp khăn voan mỏng manh, ánh mắt chúng ta chạm nhau rồi lại nhanh chóng lảng tránh.

"Phu quân, xin lỗi chàng."

"Nàng nói xin lỗi chuyện gì?"

"Lúc đó ta còn trẻ, nông nổi, không biết trân trọng chàng."

"Chuyện cũ rồi."

"Nhưng chàng vẫn chưa tha thứ cho ta, phải không?"

Trong sự im lặng của hai người, ta dường như cảm nhận được sát khí ẩn hiện sau lớp khăn che mặt kia.

Đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới bóng tối của khăn che mặt, thấm đẫm vẻ u ám đến từ vực sâu, mà khóe miệng lại hơi nhếch lên, như đang chế giễu điều gì đó, tràn đầy vẻ yêu mị và tà ác khó diễn tả.

Đây là một sinh vật cấp cao đủ sức dùng trí tuệ đặc biệt của mình để đùa bỡn ta trong lòng bàn tay.

Một kẻ săn mồi thực thụ.

Ta lần đầu tiên nếm trải cái gọi là "nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong tâm can".



Đó là một cảm giác khiến linh hồn cũng phải run rẩy.

Nỗi sợ hãi cùng cực khiến ta nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương, cố gắng phá vỡ tình thế từ một hướng khác: "Phu quân, thiếp đã quyết định rồi. Thiếp quyết định sẽ giải tán tất cả thị quân, cùng chàng sống trọn đời bên nhau."

"Một đời, một kiếp, một đôi người?"

Đối phương nghe vậy, lặp lại từng chữ trong lời nói của ta.

Đáng chú ý là, giọng điệu của hắn thật khó hiểu.

Ta rưng rưng nước mắt: "Phải, phu quân vẫn luôn bảo vệ thiếp, tận tâm chăm sóc thiếp, vậy mà thiếp lại cứ quấn quýt với những tiểu yêu kia, chàng chẳng lẽ không đau lòng sao?"

"Ta... đương nhiên đau lòng."

Tuy miệng nói đau lòng, nhưng giọng điệu của hắn lại cứng nhắc, không nghe ra chút tình cảm nào.

Ta nhìn hắn, đôi mắt ướt nhòe: "Sau này, bên cạnh thiếp sẽ không còn ai khác nữa."

"Ta là của chàng, chỉ thuộc về mình chàng."

Vậy nên, có thể chậm một chút rồi hãy lấy mạng ta được không?

Dưới màn diễn xuất hết mình của ta, đối phương cuối cùng cũng có chút động lòng.

"Thê chủ..."

"Phu quân..."

Dưới ánh trăng to lớn đến kỳ lạ, chúng ta ôm nhau say đắm.

Như bao cặp tình nhân khác, cuối cùng cũng được hưởng hạnh phúc sau bao cay đắng.

 

Đêm nay, cứ thế yên bình trôi qua.

Ngày hôm sau,



Ta gọi Ngọc Tử và Đại Vĩ, đổ tất cả mười một mảnh ghép ra, từ từ ghép thành một hình thù mơ hồ.

Giang Thành có quy hoạch giống với các quận huyện thông thường, trong thành có khu dân cư, khu chợ búa, cửa hàng của các gia tộc lớn và đền thờ miếu mạo, vùng ven thì chìm trong màn sương mù dày đặc.

Giang Thành chìm trong màn sương, như một hòn đảo cô độc giữa biển cả mênh mông.

Tấm bản đồ này ngoài những cách c.h.ế.t kỳ quái ra thì không có bất kỳ gợi ý nào, cốt truyện rõ ràng đã đi được một nửa, nhưng vẫn chưa thấy chút ánh sáng nào.

Thấy hai người ủ rũ, ta đứng dậy đóng chặt cửa, nói nhỏ: "Ta đã phát hiện ra quy tắc ẩn của trò chơi này."

"Quy tắc gì?"

Thân phận. Thân phận chính là một loại quy tắc của trò chơi, mỗi người hành động đều phải phù hợp với thân phận của mình, kể cả những yêu quái phe đối lập kia."

Như vậy mới có thể giải thích được tại sao Bùi Ngự có vô số cơ hội g.i.ế.c ta, nhưng vẫn phải tiếp tục diễn vai.

Bởi vì hắn cũng phải tuân thủ quy tắc.

Nghe vậy, Ngọc Tử liên tục gật đầu, Đại Vĩ thì ra vẻ nửa hiểu nửa không.

Ta giải thích: "Đồng thời, trong một trò chơi logic chặt chẽ, địa vị xã hội cũng tương ứng với năng lực cao thấp của yêu quái."

Điều này cũng giải thích vì sao Bùi Ngự không chủ động trêu chọc Tô Chiêu Muội, lại hoàn toàn không coi trọng hoa khôi ti tiện kia.

"Có lẽ, những yêu quái kia cũng giống như chúng ta, đã đặt cược vào trò chơi này rồi, chúng hưởng thụ niềm vui săn giết, đồng thời cũng phải chịu sự ràng buộc của quy tắc giống như chúng ta. Trò chơi này chính là phương tiện kết nối hai thế giới."

Ta tiếp tục suy luận: "Nghĩ kỹ hơn, người chơi thực sự ở đây, có lẽ không phải là chúng ta."

Còn là ai, thì không cần phải nói thêm nữa.

Một lúc lâu sau, trong phòng không ai lên tiếng.

Đại Vĩ run rẩy vuốt ve mảnh ghép trong tay, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Nhưng, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của ngươi... biết đâu, khi tập hợp đủ tất cả các mảnh ghép, chúng ta có thể phá đảo trò chơi thì sao?"

Ngọc Tử cũng vội vàng gật đầu theo, sợ ta nói ra lời phủ nhận.

Ta không phản bác.

Dù sao, tất cả đã có đáp án rồi.
Bình Luận (0)
Comment