Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Chương 16

Thấy ta nhặt mảnh ghép lên, không chút ghê tởm cất vào tay áo, tên kia cười lớn: "Trò chơi thực sự vẫn chưa bắt đầu đâu!"

Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên co rúm lại.

Ban đầu, hắn thu mình thành một khối, sau đó lại kéo dài ra, uốn éo trườn đi như một con rắn, đuổi theo đồng bọn.

Ta đứng c.h.ế.t trân, nhìn theo hắn bò về phía xa.

Chẳng lẽ, những con rắn kỳ dị kia... trước đây cũng từng là con người?

Trên đường trở về, ta vừa đi vừa nôn khan.

Cảm giác buồn nôn không thể kìm nén này không phải do sinh lý, mà là do tinh thần bị giày vò, sợ hãi đến tột độ.

Mãi đến nửa đêm, vầng trăng trên cao lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.

Đó là một màu đỏ chứa đầy tơ máu, giống hệt như con ngươi của một kẻ điên loạn, kỳ quái, thô tục, không thể lý giải.

Khắp nơi đều chìm trong sắc đỏ máu.

Con đường đất sét nâu sẫm, lầy lội, dưới ánh trăng đỏ như m.á.u hiện lên những đường nét méo mó.

Bầu trời sao đã hoàn toàn đảo lộn. Ta cầm chiếc ô đỏ, trên tấm gương bằng phẳng của trời cao, ta thấy bóng mình nhỏ bé đang chạy trốn trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đỏ lòm như huyết mạch.

Xung quanh, những bóng hình mờ ảo, hỗn loạn cũng đang điên cuồng di chuyển.

Mọi thứ trước mắt đều nghiêng ngả, hoang đường, hỗn độn...

Cúi đầu bước vội về phía trước, bên tai ta không chỉ có tiếng những con rắn quái dị bò lúc nhúc từ khắp tứ phía, mà còn có một tiếng bước chân.

Nhẹ nhàng, mơ hồ, khó mà nhận ra.

Ta dừng lại: "Nếu đã vậy, cùng đi thôi."

Thấy ta phát hiện, người phía sau tiến lại gần.

Tà áo trắng sạch sẽ của hắn khẽ lay động trên nền đất nhuốm đầy m.á.u tanh, trong khoảnh khắc, lại toát lên vẻ thánh khiết giữa chốn ô uế, hỗn loạn.

Hoang đường, đổ nát, nhưng lại khiến người ta cảm động không thôi.

Trong bóng tối mịt mờ phía trước, dần hiện ra hình dáng tòa nhà lớn Tô gia. Ta nắm lấy một góc áo hắn.



"Ta vẫn luôn muốn nhìn thấy đôi mắt của chàng. Biết đâu ta không chỉ có hai con mắt. Chàng có thể chỉ lộ ra hai con mắt thôi mà."

"..."

Cửa sau phủ Tô gia, những vệt nước loang lổ dần dần biến mất.

Ta và Bùi Ngự tay trong tay bước qua những tán cây hoa lá in bóng nước, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ta vẫn luôn có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi.

Ngoái nhìn xung quanh, lại chẳng thấy ai.

Lúc này trời đã gần sáng, thanh m.á.u của ta gần như cạn kiệt.

Ta đành phải trở về phòng, nằm lên giường.

Bùi Ngự ở đằng xa hình như đang hứng thú lắm, cứ đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng m.á.u treo lơ lửng trên bầu trời.

Ta nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, ta có thể vẽ chàng không?"

Hắn không để ý đến ta.

"Ta sẽ đề tên thật của chàng lên bức họa."

"... Tùy nàng."

Thấy hắn chẳng buồn để ý đến mình, ta cũng không muốn tự rước lấy bực bội, bèn nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng m.á.u vẫn đang dần dần hạ xuống.

Mặt khuất sáng của nó dần dần xoay chuyển, đồng tử như một sợi chỉ, tơ m.á.u quấn quanh — đó, rõ ràng là một nhãn cầu khổng lồ!

Người đứng bên cửa sổ bỗng chốc đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào mối nguy hiểm đang lao xuống kia.

"Không được, nàng là của ta."

Đây là cuộc tranh giành quyền sở hữu con mồi.

Sau trận chiến vô hình, nhãn cầu đáng sợ kia rút lui.

Trên bầu trời, vầng trăng xám xịt dần dần lên cao, rồi biến mất giữa không trung.

Một ngày mới lại đến.

Ngày hôm sau, ta lắp 13 mảnh ghép lại với nhau.



Lúc này, tấm bản đồ chỉ còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng.

Nhìn từ bốn góc cạnh, mảnh ghép này nằm trong từ đường Tô gia, có thể nhìn thấy một nửa rìa của cái đầu khổng lồ.

Chỉ không biết đó là Phật Tổ nhập Niết bàn, hay là bệnh nhân mắc bệnh u bướu.

Đại Vĩ trừng mắt nhìn hồi lâu, rồi bỗng nhiên hét lớn: "Ta nhớ ra rồi!"

Ta và Ngọc Tử giật mình: "Chuyện gì vậy?"

"Lời đồn năm xưa!"

Vừa nói, hắn vừa kích động áp sát vào bức tranh ghép: ""Có tin đồn nói rằng, khung cảnh của trò chơi này là do một người mắc ung thư não giai đoạn cuối thiết kế! Người đó đã biến những cơn ác mộng mà hắn ta nhìn thấy trong giấc mơ thành mô hình trò chơi, để làm cho các chi tiết trong trò chơi trở nên chân thật hơn, hắn ta thậm chí còn lấy chính bộ não của mình làm máy chủ đầu cuối...""

Ngọc Tử rùng mình: "Nhưng, đó chẳng phải chỉ là lời đồn đại thôi sao?"

"Ta cũng luôn nghĩ rằng đó là do phường quảng cáo thêu dệt nên, cho đến khi chúng ta đến nơi này!"

Đại Vĩ càng nói càng kích động: "... Các ngươi thử nghĩ mà xem, nơi đây chẳng phải là thế giới của một kẻ điên loạn hay sao?"

Phải công nhận rằng, lời hắn nói cũng có lý.

Thấy chúng ta im lặng, hắn vỗ đùi cái bốp, vẻ mặt đầy phấn khích: "Vậy ra lời đồn là thật! Chúng ta mau chóng đến từ đường Tô gia thôi, chắc chắn mảnh ghép cuối cùng đang ở đó!"

"Vẫn phải đi." Ta lắc đầu: "Nhưng chỉ mình ta đi thôi."

Cả hai người đồng thanh: "Vì sao?"

"Để tránh toàn quân bị diệt."

Đại Vĩ ấp úng: "Nhưng, nhưng chúng ta là bạn bè! Sao có thể để ngươi đơn độc mạo hiểm?"

"Ta đã nhận tiền rồi, tự nhiên phải có trách nhiệm đến cùng."

"Không phải chuyện tiền bạc!" Ngọc Tử nghe vậy cũng sốt sắng: "Lỡ ngươi chết, chúng ta..."

"Chưa chắc đã chết."

Ta xoa đầu an ủi nàng: "Hơn nữa, thân xác thật sự của chúng ta đâu phải ở thế giới này, hà cớ gì phải nói đến cái chết? Cùng lắm thì cũng chỉ như người thực vật mà thôi. Nếu ta có mệnh hệ gì, sau khi ra ngoài, hai người hãy thay ta chăm sóc cho bản thân ta nửa đời còn lại, chẳng phải rất tốt sao?"

Cả hai người đều nghẹn lời, nước mắt lưng tròng.
Bình Luận (0)
Comment