Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Chương 21

Tô Chiêu Muội vừa nói vừa lộ ra vẻ may mắn: "May mà ta có một phần quyền hạn quản lý, nhờ vậy mà ta vẫn luôn che giấu được thân phận của mình..."

Nghe đến đây, ta lập tức ngắt lời hắn: "Nếu đã biết nguy hiểm như vậy, sao ngươi không dừng dự án lại?"

Nghe vậy, Tô Chiêu Muội ngẩn người: "Có lẽ là vì ta đã c.h.ế.t rồi?"

Lời còn chưa dứt, Đại Vĩ và Ngọc Tử đồng loạt núp sau lưng ta.

Ta gật đầu: "Kể rõ hơn xem?"

Tô Chiêu Muội mặt trắng bệch, không chút biểu cảm: "Lúc thử nghiệm trò chơi ở công ty, ta bỗng nhiên lên cơn đau tim, không thở nổi, nhưng trò chơi vẫn đang tải, và ta đã đăng nhập thành công."

"Có khả năng nào, ngươi vẫn còn sống không?"

Tô Chiêu Muội lắc đầu, vẻ mặt có chút hoang mang: "Ta không biết."

"Vậy, nói cho ta địa chỉ công ty của các ngươi."

"Cái gì?"

"Nếu ngươi đã chết, ta sẽ đi giúp ngươi nhặt xác. Còn nếu ngươi vẫn còn sống, vậy thì đó lại là một lựa chọn khác. Đổi lại, ngươi phải giúp chúng ta thoát ra ngoài."

"..."

Im lặng hồi lâu, hắn ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn ta: "Đây là điều kiện của ngươi?"

"Không chỉ vậy."

Ta lấy bức tranh cuộn kia ra: "Ta còn muốn ngươi giúp ta in bức tranh này lên mặt."

Tô Chiêu Muội nhận lấy bức tranh, chỉ liếc nhìn qua khe hở, thì bộ y phục trắng của hắn bỗng chốc như bóng nước, rung lắc dữ dội!



Trong bóng trắng mờ ảo, vang lên một tiếng hét kinh hãi: "Ngươi, ngươi vậy mà dám trộm cắp sức mạnh của 'Bọn chúng'?"

Sau khi bóng trắng trước mặt dần ổn định, từ từ tụ lại thành hình người, ta hỏi hắn: "Vậy, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?"

"Cần gì phải làm vậy?"

Tô Chiêu Muội đã chịu thiệt một lần, có vẻ kiêng dè ném cuộn tranh ra xa: "Năng lực của những thứ đó tuy khác nhau, nhưng thứ nào cũng có sức mạnh hủy diệt kinh khủng, như vũ khí hạt nhân vậy. Kẻ đang ở bên cạnh ngươi, cũng là một trong những tồn tại đáng sợ nhất. "Chỉ là 'Ngài' ưa thích niềm vui, ưa thích những thứ xinh đẹp và có trật tự. 'Ngài' cũng là một trong số ít những tồn tại không sa đà vào dục vọng g.i.ế.c chóc, có lòng đồng cảm với loài người. Ngươi đã có được sự yêu mến của 'Ngài', có thể sống ở đây mãi mãi, chẳng phải rất tốt hay sao?"

Nghe vậy, ta lạnh lùng đáp: "Ý ngươi là ta nên ở bên cạnh 'Ngài', giống như chó mèo được người ta nuôi nhốt?"

"Ngươi..."

Hắn ta dường như muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng, lại có chút chán nản: "Tùy ngươi vậy. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, cho dù ngươi có trộm được sức mạnh cấm kỵ, nhưng trò chơi này đã bị ô uế hoàn toàn, con người không thể nào chịu đựng được..."

Thấy hắn nói vòng vo, ta mất kiên nhẫn: "Chỉ cần tinh thần không sụp đổ, thì sẽ không thực sự chết, đúng không? Vậy, ngươi đồng ý hay không?"

May thay, cuối cùng hắn cũng gật đầu đồng ý.

Sau đó, hắn ta đuổi ba người chúng ta ra khỏi nhà, rồi đóng chặt cửa lại.

Cũng không biết hắn làm cách nào, chỉ biết rằng mãi đến khi mặt trời dần ngả về tây, hắn mới kéo cửa trúc ra, đưa cho ta một gói đồ mỏng từ khe cửa.

Gói đồ được bọc kín bằng giấy đỏ, bên trong đựng thứ gì đó mỏng nhẹ.

Ta vừa định mở ra xem, thì bị hắn vội vàng ngăn lại: "Một khi ngươi sử dụng, 'Ngài' sẽ lập tức phát hiện ra."

"Được rồi, đa tạ."

Ta cất gói đồ đi. Tô Chiêu Muội liếc nhìn ta, rồi lặng lẽ nhét vào tay ta một tờ giấy.



Bên trong tờ giấy viết gì, chúng ta đều hiểu rõ.

Sau đó, hắn đóng cửa lại, bóng dáng khuất dần vào trong nhà.

"Khoan đã!" Ta vội vàng gọi với theo: "Hãy nói cho chúng ta biết tất cả những gì ngươi biết đi... Ngươi cũng biết đấy, chúng ta rất cần sự giúp đỡ của ngươi."

"Ta chẳng giúp được gì cho các ngươi đâu."

Trong khe cửa, bóng ma trắng bệch kia dần dần ẩn vào góc tối: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, thứ có thể khiến một đám yêu quái tụ tập trong cùng một hoạt động, thì đằng sau ắt hẳn có những quy tắc vô cùng đáng sợ._Nếu ngươi có thể tìm ra quy tắc này, nắm giữ nó, và lợi dụng nó, biết đâu sẽ có cơ hội, nhưng mà..."

Vừa dứt lời, giọng hắn bỗng cao lên: "Bị ô nhiễm chính là kết cục của tất cả!"

Lúc này, trời dần dần tối sầm, xung quanh bắt đầu dâng lên vẻ u ám kỳ lạ. Ngọc Tử cảm thấy bất an, vội vàng kéo ta: "Đi thôi Tuyết tỷ, trời sắp tối rồi..."

Ta vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy, trò chơi này thật sự được xây dựng trong một bộ não dị dạng sao?"

"... Ngươi đoán xem?"

Hắn không nói gì thêm, từ khe cửa chỉ còn vọng ra tiếng cười ma quái, đứt quãng.

Biết không thể nán lại, chúng ta mượn ánh sáng lờ mờ của bầu trời, vội vã chạy trốn khỏi rừng trúc.

Băng qua sân trong, cả một đường im ắng đến lạ thường.

Ta sắp xếp cho Đại Vĩ và Ngọc Tử vào phòng ngủ ở trong sân, còn mình thì trở về phòng. Nhưng Bùi Ngự không có ở đó.

Thả lỏng tinh thần, ta mở bảng điều khiển hệ thống ra xem xét trạng thái hiện tại, thì thấy tuy bận rộn cả ngày, nhưng thanh m.á.u vẫn không hề thay đổi.

Hình như trạng thái hình nhân giấy này bền hơn trước đây.

Ta đặt gói đồ của Tô Chiêu Muội lên bàn, đang phân vân có nên mở ra hay không, thì ngoài cửa vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Tiểu thư, lão tổ tông có lời mời."
Bình Luận (0)
Comment