Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 133

Tôi chẳng dè là lại đụng cái người này ở đây. Cậu ấy là sếp trẻ khá có máu mặt trong nghề của bọn tôi, sau khi tôi vào làm bên mảng giải trí, để tránh cảnh người ta đòi tôi giới thiệu cậu ấy hoặc ngược lại, hai đứa thường không mấy khi xuất hiện cùng một chỗ.

Hôm nay hẳn là Trang Viễn đi cùng Giang Hà, tôi cứ làm bộ không quen thì hơn.

Trang Viễn vẫn y như thường, hơi hơi gật đầu với từng người đương dõi mắt nhìn, cũng không bước lại chủ động chào hỏi. Thân Thân ngó thấy Giang Hà, cười rộ lên: "Không cho em cả cơ hội nói xấu sau lưng anh luôn à?"

"Em nói trước mặt anh càng vui hơn chứ." Giang Hà đi tới, hắng giọng: "Giới thiệu chút nhé, đây là Trang Viễn bên công ty đầu tư Bắc Kinh, bộ phim năm ngoái tiền vốn chủ yếu do cậu ấy và bên Quỹ Vân Phong của Thiệu Vân Phi đầu tư. Hôm nay vừa hay bọn anh có hẹn ngay khách sạn kế bên, sau khi kết thúc nghe em đang phỏng vấn ở đây, thế là sang xem thử."

Trang Viễn cười cười, không nói thêm gì.

Thì ra là đến để gặp Thân Thân. Ai ngờ cái tên này hắn lại theo đuổi thần tượng cơ chứ. Mà gu còn kiểu xinh rực rỡ toả nắng thế này...

Thân Thân nghe lời, đứng dậy bắt tay với Trang Viễn, bưng hộp đồ ăn vặt từ trên bàn đưa qua: "Bọn em đang chia nhau ăn, các anh tới đúng lúc đấy." Trang Viễn nhặt một viên sô cô la lên, tôi tia thấy vỏ bao ngoài, bụng thầm kêu không ổn.

Quả nhiên, hắn vuốt viên kẹo trên tay, nhìn một thoáng, quay sang đưa tôi, bảo: "Tớ nhớ cậu thích kẹo này." Hắn rảnh ghê ấy...

"Hoá ra hai vị có biết nhau à?" Người đại diện của Thân Thân có phản ứng trước tiên.

Tôi rụt cổ.

Thân Thân đảo mắt một vòng, cười bảo: "Xem ra Trang tổng hôm nay không phải tới gặp tôi rồi." Sao bầu không khí tự dưng lại mờ ám kì cục thế?!

Hiểu lầm kiểu này không được đâu!

Tôi hấp tấp nói: "Bọn tôi là bạn học, từ tiểu học lên cấp ba..."

"Còn là hàng xóm." Trang Viễn bình thản nói, "Cùng tầng, hai nhà sát vách, ở suốt mười mấy năm." Ai? Tôi sực nghĩ ra đúng là vậy thật.

Nhà Trang Viễn thay nhà Tưởng Dực chuyển đến ở nhà số 3, lầu 4, toà nhà số 13, đến bây giờ căn nhà đó vẫn giữ nguyên không bán. Nhưng mà bởi sao cứ nghĩ đến hàng xóm trước nhất tôi sẽ nhớ đến Niệm Từ, thậm chí nhớ đến người ở khu nhà kế bên như Tưởng Dực, nhưng lại cứ không nhớ ra cái người này cũng ở cạnh mình bao nhiêu năm như thế.

Có lẽ là vì hồi cấp hai cậu ấy ở Bắc Kinh ba năm.

Cũng có lẽ vì cái không khí xa cách bảng lảng chung quanh cậu ấy, cứ nghĩ đến thì lại thấy như đi lạc trong mây mù.

Tôi giả vờ cười ngố, cầm viên sô cô la xé vỏ bao, miệng đáp: "Trưa tớ chưa ăn cơm, đúng là đói thật ấy."

Thân Thân nghe thế vẫy trợ lý: "Mau đem bún nưa của em ra. Mình chỉ có mấy đồ ăn kiêng thôi, cậu bỏ bụng đỡ."... Thật ra tôi không đói, nhưng từ chối thì bất lịch sự, đành vội đứng dậy nhận: "Cảm ơn!"

Trang Viễn: "Cô ấy không thích ăn cay."...

Tôi trừng cậu ấy, nghiến răng: Hôm nay cậu tính làm gì thế hả?

Trang Viễn cười xoà, lại gắp sô cô la bỏ tay người (?): "Cho cậu." Trẻ con thế cơ chứ!

Tôi tức ngang cả cổ, cầm lấy sô cô la, trong gương, đại mỹ nhân Thân Thân nháy mắt với tôi: "Cô Hoàng, không ấy giờ mình giải lao? Đợi mấy người Trang tổng đi rồi hãy phỏng vấn tiếp?"

... Bạn nói xem tôi nên "Ừ" hay "Không" đây...

May là Trang Viễn cũng biết điểm dừng, đưa mắt nhìn Giang Hà. Đại đạo diễn hiểu ý ngay: "Giờ bọn anh đi ngay ấy mà, không làm phiền tiến độ của mọi người."

Cảm ơn nhiều.

Tôi đương định tỏ ý không tiễn, Trang Viễn mới nói: "Lần này tớ đi Mỹ về có mang cho cậu quyển sách, sáng chuyển phát vừa giao qua nhà cậu, cậu nhớ để ý kiểm tra."

Lần nào về cũng có quà, đúng là bạn tốt.

Cái người vừa giây trước còn chọc tôi điên lên, giờ lại đổi về là Trang Viễn ôn hoà, chu đáo rồi à? Tôi nghĩ ngợi một thoáng: "Vậy để tớ tiễn các cậu." Trang Viễn bật cười: "Không cần đâu, cậu làm việc đi, phỏng vấn quan trọng."

Đây mới là Trang Viễn chứ!

Mọi người lại nói thêm mấy câu, Thân Thân bắt đầu đổi tạo hình khác, mấy người họ bèn chào từ biệt rồi đi. Bụng tôi vẫn lo cho Minh Vũ ngay ngáy, nhắn biên tập một tiếng xong lại đi ra gọi điện thoại.

Minh Vũ bắt máy nhanh hơn hẳn mong đợi, nói: "Tớ đến Starbucks rồi, ngồi dưới đợi cậu." "Được, tớ xuống liền."

"Trang Viễn?" Minh Vũ tự dưng lặp lại.

"Sao cậu lại ở đây?" Cậu ấy đang nói gì thế?

"Hồi nãy tớ chụp ảnh đúng là có gặp Trang Viễn..." Bà chúa Phương có mắt thần à.

Vậy mà đầu bên kia thật sự vang lên tiếng Trang Viễn: "Vừa nãy tớ với bạn bàn chuyện ở gần đây, nghe bảo Doanh Tử đang làm phỏng vấn nên đi theo xem thử."

... Thế đấy, hai người họ đụng nhau dưới lầu, lại còn nói chuyện.

Tôi định gọi Minh Vũ, nhưng lại nghe Trang Viễn hỏi một câu: "Minh Vũ, mặt cậu trông không được ổn lắm, có sao không?"

Minh Vũ không đáp lời, chỉ nghe đầu bên kia ồn lên một hồi, hình như Trang Viễn đang chào tạm biệt Giang Hà: "Các cậu đi trước đi, tuần sau Thiệu Vân Phi về nước mình hẹn nói tiếp."

Tôi định cúp điện thoại, nhưng cứ thấy thấp thỏm về Minh Vũ làm sao ấy, thang máy thì chậm rì rì không thấy lên. Tôi xoay người cầm điện thoại men lối cầu thang thoát hiểm chạy xuống, vừa lúc nghe được tiếng Trang Viễn có vẻ nghiêm trọng hơn bình thường.

Cậu ấy hỏi liền mấy câu: "Đây là hồ sơ khám đúng không? Cậu vừa từ bệnh viện về à? Thấy chỗ nào không khoẻ?" Gì cơ?

Tim của tôi vọt thẳng lên ngang cổ, thế nhưng, người nãy giờ giọng run run là Minh Vũ lại trầm tĩnh hẳn: "Sức khoẻ tớ không có vấn đề gì."

Trong giây phút ấy, Phương Minh Vũ đã đưa ra quyết định.

Cậu ấy tuyên bố quyết định ấy thế này: "Chỉ là, tớ có thai rồi."

Qua đường điện thoại, tôi nghe được Bà chúa điểm thi thông báo cho Ông hoàng học tập chuyện trọng đại của đời người như vậy. "Cái gì cơ?!" Cách mười mấy tầng lầu, xém nữa tôi đứng không vững, tiếng la vọt khỏi miệng.

Hình như Minh Vũ bấy giờ mới nhớ ra còn đang gọi với tôi, cầm điện thoại nói một tràng: "Cậu xong việc mau mau xuống, làm sao đây? Bà đây cuối năm còn phải đi du học, bác sĩ nói nếu muốn bỏ phải quyết định sớm, không để lớn quá rồi muốn bỏ cũng không được."

Tôi ngồi bệt xuống đất, tiêu hoá thông tin vừa nghe được, hỏi ngay câu đầu tiên nảy ra trong đầu: "Là con của Khâu Hàng đúng không?" Minh Vũ nổi đoá lên, "Không phải thì tớ là mẹ Maria hay mẹ Hoàng Đế? Tự mình thụ thai được à?"

"Ai ai ai cậu đừng có giận, ảnh hưởng đến thai nhi thì sao?!"

Tôi chạy như ma rượt xuống lầu. Chiều tháng tư Bắc Kinh trời đã khá ấm, xuống đến tới nơi tôi mới phát hiện lưng áo đã ướt đầm. Trên ghế sofa nằm khuất trong góc quán Starbucks, Minh Vũ và Trang Viễn ngồi đối diện.

Hai người có vẻ vừa bình tĩnh lại sau cơn quáng quàng ban nãy, Trang Viễn đưa cà phê qua cho Minh Vũ, xong lại rút về, do dự: "Có thai không được uống cà phê đúng không?"

Mặt Phương Minh Vũ rầu rĩ: "Nhưng mà cai cà phê thì tớ viết luận văn làm sao?" Tôi nghe thế, sà đến ngồi sụp xuống: "Vậy là cậu quyết định giữ em bé rồi à?"

========
Bình Luận (0)
Comment