Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 174

Phương Minh Vũ vừa về đến nhà đã phải nổi đoá lên.

Nguyên một cái phòng khách, quà hai vợ chồng vừa đem từ đợt du lịch châu Âu về bị gỡ lăn lóc hết cả, giấy bóng bao quà cùng hộp quà mỗi nơi mỗi mảnh, bạn nhỏ Khâu Vân Đoá từ giữa đống quà nhổm dậy như lò xo, trên mặt dính đầy sô cô la với son, "Oa mẹ về rồi mẹ về rồi!"

Cô nhóc ranh ma toan nhào vào lòng mẹ, sực nghĩ ra gì đó, thế là vắt chân lên cổ chạy ù theo hướng ngược lại: "Oa mẹ về rồi mẹ về rồi!" Phương Minh Vũ cáu quá sức tưởng tượng, cái đống lộn xộn này còn gọi là quà gì nữa, là xà bần may ra.

Cô còn chưa làm quen với múi giờ, lại phải khảo bài vấn đáp suốt một ngày, kiệt hết cả sức, về nhà còn đụng phải con bé quỷ quái này, hoá ra vợ của ngôi sao quốc tế sống cuộc sống như thế đấy hả!

Tiến sĩ Phương hít sâu vài hơi, rửa tay thay đồ, lấy được chút oxi lên não lại, ngồi xuống ghế: "Khâu Vân Đoá, con ra đây." Từ cánh cửa phòng ngủ tòi ra cái đầu nhỏ, cười hi hi nhìn nhìn, xong lại thụt vào, xong lại tòi ra.

Phương Minh Vũ vốn đang nghiêm mặt, rốt cuộc cũng không nén được phải phì cười, ngoắc tay: "Lại đây." Thế là bèn đón được một bé nhóc Vân Đoá nhảy ào đến ngồi thu lu trong lòng.

"Ba con đâu?" Minh Vũ hỏi, "Ba con biết con biến thành con mèo hoa thế này chưa?" "Ba đang nấu súp Thái thì phát hiện xì dầu hết hạn rồi ấy." "Súp tomyum à, xì dầu làm sao hết hạn được?" Minh Vũ hiểu ra, "Là nước mắm đúng không? Vậy hết hạn rồi thì làm sao?" "Ba đặt giao hàng, ba ra cổng lấy ấy ạ."

"Cho nên con mới nhân lúc đó đem bóc hết quà của ba mẹ?"

Cô nhỏ mặt mày lem luốc không đáp mà hỏi lại mẹ: "Hôm nay mẹ lại la các anh các chị ạ?" Cô giáo Phương chỉnh lại: "Mẹ không la ai bao giờ, mẹ dạy dỗ cho các anh các chị."

Vân Đoá ngoan ngoãn để mẹ lau sạch sẽ môi với mặt cho mình: "Vậy hôm nay mẹ mệt lắm rồi sẽ không dạy dỗ Vân Đoá nữa ha?" "Con sợ mẹ dạy dỗ con à?"

"Con sợ mẹ mệt ấy."

Minh Vũ bực đến phát cười: "Về sau không cho con chơi với Hoàng Doanh Tử nữa, chỉ chăm chăm học mấy câu lấy lòng người khác." Bạn nhỏ giỏi lấy lòng người khác nghiêm trang nói: "Vậy không được đâu, Doanh Tử sẽ nhớ con mất."

Minh Vũ buồn cười: "Cô con mà biết con bóc quà của mình ra, con đoán xem cô con còn nhớ con không?"

"Cái nào là quà của Doanh Tử cơ?" Cô nhỏ chạy ù về lại đống quà: "Cái này à? Hay là cái này? Có phải cái này không?"

"Cái hộp màu vàng kia kìa, bác gái ở chỗ viện bảo tàng gói giúp cho mình đẹp như thế, giờ bị con cắt mất giấy dán, Doanh Tử bị mất niềm vui bóc gói quà ra mất rồi, con nói xem làm sao đây?"

Bạn nhỏ Khâu Vân Đoá ngoẹo đầu nghĩ ngợi: "Giấy dán à? Không phải mình cũng có cả mớ đấy à?"

========
Bình Luận (0)
Comment