Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 84

Mười bảy năm từ khi sinh ra, tôi chưa từng đi con đường nào dài đến thế.

Chỉ là từ khu phòng học đi đến cổng trường, tôi vừa đi vừa chảy nư.ớc mắt, tay kéo tay Minh Vũ, miệng không ngừng gọi tên cậu ấy. Tới cổng trường, Niệm Từ và Diệc Phi đã đứng sẵn đó chờ, ba của Quan Siêu xoa tay: "Chậm thôi, đem bạn ra cuối để bạn ngồi cho thoải mái."

Bọn tôi vội vội vàng vàng vàng kéo lên xe, chiếc xe bus gắng hết sức tăng tốc ra đường chính. Rõ ràng quãng đường chỉ một hai cây số, thế mà dài như ở tít tận chân trời. Tới lúc đến được phòng bệnh, tôi mới phát hiện hai chân mình đang run lẩy bẩy, Niệm Từ kéo tôi đứng lại: "Doanh Tử cậu ngồi xuống, ngồi xuống, cậu đứng không vững." Tôi không nghe cậu ấy nói gì, miệng lẩm bẩm lộn xà lộn xộn: "Không có chuyện gì đâu đúng không? Không có chuyện gì đâu, cậu ấy mấy ngày nay sắc mặt vẫn không ổn..."

Bác sĩ từ phòng khám đi ra, nói: "Viêm ruột thừa cấp tính, đã cho truyền nước biển, người nhà ở đâu chuẩn bị làm phẫu thuật." Cô Tân nghe tin vừa chạy đến vội vã ký tên, hỏi bác sĩ: "Có nghiêm trọng không bác sĩ?"

"Đến kịp thời, chỉ là tiểu phẫu, cắt đi là được."

Bấy giờ mây mù trước mắt tôi mới tan đi. Tôi quỳ sụp xuống, nép mình vào cánh tay của Niệm Từ, nước mắt rơi đánh tách xuống nền gạch, "May quá..."

Niệm Từ ôm chặt tôi.

Ấy vậy mà, đó chỉ là mào đầu cho tất thảy hoảng loạn cùng lo lắng trong buổi tối đó.

Tưởng Dực cùng Quách Tĩnh đi làm thủ tục nhập viện, đến khi về chỉ còn một mình. Trông cậu ấy chẳng hề thả lỏng đi chút nào, cả con người đều toát lên vẻ gì đó không đúng.

"Chuyện gì thế?" Tôi đứng bậy dậy.

Tưởng Dực mím môi, cả nửa buổi sau mới nói: "Ba Quách Tĩnh nhập viện rồi, ngày mai mổ, nãy cậu ấy đụng phải chú với dì mới biết." Mọi người đều sững sờ.

Ở bên ngoài phòng bệnh của chú Quách, tôi trông thấy một Quách Tĩnh mình chưa từng thấy bao giờ. Cậu con trai bình thường vững chắc như núi ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa phòng bệnh, gục đầu vào cánh tay: "Nếu hôm nay con không bắt gặp, ba mẹ còn định giấu con đến lúc nào?"

Dì Quách ngồi xuống, gạt nước mắt, ôm lấy bờ vai to rộng của cậu ấy: "Lo ảnh hưởng đến con thi cử, chứ không phải muốn giấu con. Con của ba mẹ trưởng thành rồi, mẹ biết."

Ba mẹ của Quách Tĩnh không những không nói với con mình, mà cả khu Hàng Thiên cũng không ai hay biết gì cả. Ba cậu ấy xin nghỉ phép dài ngày, nói với Quách Tĩnh là đi công tác, mẹ cậu ấy đóng cửa tiệm, ban ngày chăm sóc ba cậu ấy, tối về khu tập thể lo liệu để Quách Tĩnh ôn thi.

Đôi vợ chồng cần cù, chất phác đã định sẽ lặng lẽ chống qua cửa ải hết mực gian khó này bằng cách ấy.

"Con tưởng ba mẹ vì con ôn thi nên mới đóng cửa tiệm..." Giọng Quách Tĩnh run rẩy, "Chuyện lớn như vậy, ít ra cũng phải nói cho con hay." Dì Quách ôm cậu ấy, rớt nước mắt: "Mai, sáng mai ba con mổ,  thật ra ông ấy muốn gặp con lắm."

Chú Quách từ phòng bệnh đi ra. Chú ấy bình thường người cao vạm vỡ, thế nhưng bận trên mình bộ đồ bệnh nhân, trông chú sút đi hẳn. Chú xoa đầu Quách Tĩnh, "Không có gì đâu, mai con cứ lên lớp, về nhà sớm."

"Mai nếu cháu nó đi học nó cũng không yên tâm, cứ để cháu nó ở lại đây một đêm thì hơn." Cô Tân cũng sang thăm, nói, cô lại nhìn bọn tôi: "Các con còn phải ôn thi, cả đám về được rồi."

Trong hành lang bọn tôi mỗi đứa mỗi góc rải rác đứng, không đứa nào nhúc nhích. Cô Tân thở dài: "Muốn ở lại thì ở lại đi vậy."

Phút chốc ấy, bọn tôi cảm nhận được hết sức thấm thía sự nhỏ bé, yếu đuối của bản thân. Và dường như cũng từ giây phút ấy, chúng tôi đã thôi không còn trẻ con.

Ba mẹ của Khâu Hàng giúp tìm cho bọn tôi phòng bệnh trống để nghỉ ngơi. Tôi và Niệm Từ nhét chung một phòng. Tôi nằm trên giường nhưng mãi không chợp nổi mắt, lăn qua lăn lại một lúc đành lại đứng dậy. Niệm Từ hỏi tôi: "Đi đâu thế?"

"Ngủ không được, tớ đi ra dạo dạo chút."

"Đừng ăn vặt đấy, ăn rồi càng khó ngủ." "Ừa."

Lúc đi ngang qua phòng bệnh của ba Quách Tĩnh, tôi thấy Tưởng Dực vẫn đang cùng Quách Tĩnh canh ở ngoài cửa, cả hai cũng không ngủ, thi thoảng lại nói gì đó với nhau.

Bụng tôi rối như bòng bong, một mình đi ra cửa, rút tiền mua một cây kem sữa chua trong tiệm tiện lợi ở tầng trệt. Còn chưa kịp xé bao thì trông thấy trên bậc thang ngoài sảnh có bóng người đang ngồi.

Dưới ánh đèn khuya vàng vọt, tôi nhận ra đó là Quan Siêu. Đôi cẳng chân gầy gò của cậu con trai xỏ trong đôi giày đá bóng, tiệp vào với bóng cây xao động, trông kỳ quái lạ lùng, lại mỏng manh lạ lùng.

Bệnh viện ban đêm vẫn hớt hải người ra người vào, tôi dừng chân đằng sau cửa nhìn ra.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Quan Siêu ngoái lại, cười nói: "Cậu lại lén ăn kem, tí nữa tớ bảo Tưởng Dực đấy." Tôi cả ngày đã bị rút kiệt sức, mắt vẫn ngâm ngẩm xót, nghe câu ấy bèn xoay người bỏ đi.

Quan Siêu ở sau lưng gọi tôi: "Hoàng Doanh Tử, ngồi với tớ tí."

Bụng tôi vẫn ghim chuyện hồi chiều ôn tập xong, gọi cậu ấy cậu ấy chẳng đứng lại, bèn cũng không dừng bước tính đi thẳng. Thế là Quan Siêu ở sau lưng tôi nói: "Tớ không được tuyển vào Đại học thể dục rồi."

"Cái gì?" Tôi quay lại ngay.

Quan Siêu nhảy xuống, vừa cười vừa đi tới chỗ tôi: "Về sau tớ không chơi bóng rổ được rồi." "Tại sao cơ?!"

"Chẳng tại sao cả."

Tôi lại xoay người bỏ đi. "Không nói kệ cậu."

Quan Siêu nói với theo: "Kem đưa tớ ăn đi, tớ còn chưa ăn cơm này."

Tôi tức mình ngoái lại, cái tên ấy cười toe toét đi qua, lấy cây kem từ tay tôi cắn một miếng, lại đẩy cây kem lại miệng tôi: "Cho cậu miếng."

"Dơ chết được!" Tôi ghét bỏ đẩy cậu ấy ra. Cái tên ấy cười cười túm cổ tay kéo tôi ngồi xuống bên cạnh. "Lạnh kinh!" Tôi ngồi xuống mà rùng cả mình.

Cậu ấy vừa cắn kem vừa cởi áo khoác thể dục ra lót xuống đất: "Ngồi đây đi."

Tôi mệt đến xìu cả cơn giận, ngồi xuống cùng cậu ấy ngẩn người cả nửa buổi, mới nói một câu:  "Ba của Quách Tĩnh mai mổ ấy." Cậu ấy không nói gì. "Minh Vũ bị viêm ruột thừa, chắc là không sao."

"... Ừ nãy tớ đứng bên ngoài phòng bệnh thấy cậu ấy ngủ rồi." "Rốt cuộc cậu có chuyện gì thế?"

Quan Siêu ăn sạch cây kem, chọi que kem bay vòng rớt trúng thùng rác. "Tớ đi đo chiều cao, chắc không rút giò thêm được nữa, 183, thấp hơn yêu cầu của Đại học thể dục một đoạn."

"Nhưng kỹ thuật của cậu xịn nhất mà."

"Chả giỏi đến mức đủ để bỏ qua chiều cao." Quan Siêu nói có vẻ rất bình tĩnh mới lạ, "Bóng rổ trong nước vẫn là ganh đua thể lực. Cái thằng Ngũ Đức nó cao đến tận 2 mét lẻ 6. Chả trách đầu óc ngu si, tứ chi phát triển thế cơ mà."

Quan Siêu nói xong lại bật cười: "Cả thằng Vương Thần nữa, giờ cũng tròm trèm 1m97, dư xăng vào thẳng đội tỉnh để đấu giải." "Đừng cười nữa." Tôi nhìn cậu ấy nói.

Cậu ấy nhổm dậy hỏi: "Còn tiền không, mua cây kem nữa."

Tôi lục túi ra hơn 10 tệ đưa cho cậu ấy, cậu ấy cầm xong lại ngồi xuống lại, "Thôi, thấy cũng lành lạnh ơn ớn." "Vậy cậu thi Đại học làm sao?" Tôi hỏi.

"Đại học thể dục đề nghị tớ thi khoa quản lý, tớ không chịu."

Cũng phải, cái tên này mà quản lý con ma gì, hắn mới nên bị quản lý đây này.

"Nếu thi đại học tính ra cũng chỉ có thể đậu một trường thể dục hạng hai, tệ nữa thì rớt vào trường hạng ba, tớ mới nghĩ hay là thôi, tìm đại một công việc làm rồi tính tiếp."

"Vậy làm sao mà được..." Trực giác cho tôi biết cách này cực không ổn, nhưng bụng cũng không có cách nào khác: "Chuyện này ba cậu nói sao?"

"Còn nói sao nữa?" Quan Siêu hừ một tiếng cười: "Ông ấy bảo biết thừa là tớ sẽ không đậu, ông ấy với mẹ tớ chẳng ai cao cả, đã nói tớ bỏ cuộc từ sớm rồi."

Nói nghe như hắt nước vào mặt, cậu ấy vốn đã xuống tinh thần thì chớ, chẳng trách mấy ngày nay tính hắn đâm ngang vậy.

Tôi rất muốn kéo tay Quan Siêu nói, rồi sẽ ổn cả, nhưng mà bản thân tôi nhỏ bé tới vậy, hứa hẹn nghe mông lung yếu ớt làm sao. Quan Siêu nói: "Tớ không đi Bắc Kinh với các cậu được rồi."

"Diệc Phi có biết không?" Tự nhiên tôi hỏi một câu.

Quan Siêu một chốc sau mới gật đầu: "Cậu ấy bảo tớ đừng buồn, mỗi năm nghỉ về nhà thì lại gặp nhau thôi." Đây là một câu kinh điển theo kiểu Diệc Phi, hợp tình hợp lý, nhưng lại lạt lẽo, chẳng ra lạnh cũng chẳng ra nóng.

Chỉ không ngờ là cậu ấy lại nói với Quan Siêu như vậy, hai người họ từ nhỏ đã thân thiết khác hẳn mọi người, toàn kể cho nhau nghe những bí mật kiểu giữ rất kín. Nhưng không biết từ khi nào, dường như Diệc Phi càng lúc càng xa cách với bọn tôi.

Tôi chợt nhớ lại cô bé Diệc Phi đã giúp băng bó cho Quan Siêu ở dưới khu nhà năm đó. Thật sự là một chuyện đã từ rất lâu về trước.

Chia ly đã đang ngấp nghé ngoài cửa, thế nhưng có người đã ra đi từ sớm, lúc chúng tôi hãy còn chưa phát hiện ra.

Ngày hôm sau, tính thêm Khâu Hàng và Liêu Tinh thành mười, cả lũ bọn tôi đều cúp học. 

Trong số người chờ trước cửa phòng phẫu thuật còn có cả ba mẹ bọn tôi.

Mẹ Niệm Từ choàng tay ôm dì Quách: "Sao mà còn giấu cả bọn em, mọi người cùng bàn thế nào cũng nghĩ ra cách mà."

Minh Vũ được đẩy ra khỏi phòng mổ trước, cậu ấy không bị gây mê toàn thân, nên vẫn còn tỉnh táo, khẽ giọng hỏi tôi: "Ba của Quách Tĩnh không sao chứ?"

Tôi lắc đầu quẹt nước mắt, cổ họng nghẹn không nói nổi.

Niệm Từ kéo tay cậu ấy, "Chú chưa ra, cậu nghỉ đi, mọi người ở đây cả, đừng lo."

Quách Tĩnh cứ đứng lì trước cửa phòng mổ, trừ bị Tưởng Dực ép uống ngụm nước thì bụng rỗng không suốt từ sáng.

Mãi cho đến lúc ánh đèn phòng mổ tối đi, bác sĩ từ trong phòng đi ra, gỡ khẩu trang, cười mỉm nói: "Ca mổ thành công, từ giờ phải nghỉ ngơi cho nhanh lành."

Quách Tĩnh vẫn đứng chôn chân ở đó, người hơi chao đảo.

Tưởng Dực cùng Quan Siêu đến ôm đỡ cho cậu ấy. Bờ vai cậu con trai rung bần bật, nhưng không phát ra tiếng. Trang Viễn đứng dậy, vỗ vỗ lưng Quách Tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Tốt rồi, không có chuyện gì nữa."

Lớn lên chẳng phải là một chuyện dễ dàng, tất cả chúng tôi từ ngày hôm đó mới thực sự nhận ra.

=====
Bình Luận (0)
Comment