Mười Hai Đêm

Chương 13

Editor: Bonie

Beta: V, TH

Đi qua đường hầm là một quá trình rất dài.

Cô chỉ cảm thấy cả người cứ lắc lư hồi lâu theo chuyển động của bánh xe, nhưng lại không thể nào thoát khỏi cái cảm giác lơ lửng không ổn định này.

Nên hình dung cảm giác này như thế nào nhỉ? Nghê Thanh cũng không biết.

Cô dựa đầu vào kính xe, lấy di động trong túi ra nhìn.

Sau khi bọn họ rời khỏi trấn Thanh Bình, quả nhiên là tín hiệu đã khôi phục lại đầy đủ. Có điều bây giờ cô không có tâm trạng để xem tin tức gần đây, cũng không buồn mở QQ, WeChat hay Weibo để xem trạng thái gì cả. Nghê Thanh chỉ nhìn thời gian trên màn hình di động đang hắt sáng, hơi đau đầu tắt màn hình.

6:07.

Lúc bọn họ lên xe buýt, thời gian xuất phát cũng chỉ khoảng 5:40. Tuy mới trôi qua hơn 20 phút, nhưng lại khiến cho Nghê Thanh cảm giác như đã trôi qua một ngày một đêm vậy.

Vì để đuổi kịp chuyến xe sớm nhất này, đám Nghê Thanh chưa tới 5 giờ đã vội vàng bò dậy khỏi giường.

Vậy nên nói không mệt là không thể nào.

Nghê Thanh cũng không câu nệ, cô dựa đầu vào cửa kính không ngừng rung lắc, tính để máy điều hòa thổi hiu hiu mà ngủ.

Cô không chịu được sụt sịt, chẳng muốn tâm tình gì với Tần Việt, cũng không muốn giận dỗi với anh.

Mệt thì ngủ, cô đâu cần phải khiến bản thân khó xử làm gì?

Tuy nói vậy, nhưng sau khi Nghê Thanh nhắm mắt thì lại chậm chạp khó vào giấc ngủ.

Những chuyện xảy ra mấy ngày nay cứ vờn quanh tâm trí cô như một cơn ác mộng. Ngoài ra, còn có một vài chuyện mà Nghê Thanh không muốn nghĩ đến, nhưng cũng khó mà quên được.

Chờ tới khi Nghê Thanh lần nữa mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô cảm thấy tình hình xung quanh yên tĩnh hơn nhiều.

Cô xoa mé đầu bị cửa kính cộm đau, lúc hoàn hồn lại mới ý thức được bốn phía vẫn tối đen.

Mà hình như cả xe đã dừng lại từ lâu.

Lúc Nghê Thanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ vẫn đen kịt như cũ, cũng không biết lúc cô ngủ một lát thì xe đã đi tới đâu rồi.

Cô quay đầu thì thấy Nghê Duyệt bên cạnh đang say sưa, lúc ngủ nhíu chặt mày, không biết mơ thấy gì.

Nhiệt độ trong xe không biết đã hạ xuống từ khi nào. Nghê Thanh mặc một cái áo dệt kim tay lửng mà cứ cảm thấy trên người lạnh lẽo, da gà nổi lên không ngừng. Đặc biệt là nửa cánh tay lộ ngoài, lúc cô xoa cánh tay để sưởi ấm thì chỉ thấy lông tơ trên tay đều dựng đứng cả lên.

Chuyện gì vậy. Nghê Thanh không ngừng nói thầm trong lòng.

Cô đứng dậy nhìn thoáng qua phía trước, cảm thấy ở đó yên lặng đến mức kỳ quái.

Còn nữa, sao xe lại ngừng lại rồi?

Nghê Thanh dám khẳng định chỗ này không phải trạm dừng chân. Mà nhìn mức độ tối om không ánh sáng ngoài cửa sổ, hình như xe buýt dừng lại ở một chổ nào đó trong đường hầm…

Nếu không phải tình huống khẩn cấp gì thì đã lên cao tốc rồi, sao có thể dừng xe lại được?

Cô cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng lên nhưng không ngờ hành khách ở đằng trước đều đã biến mất.

Ngoại trừ hai cái đầu lộ ra đằng trước nói cho Nghê Thanh biết đó là cặp đôi Cao Thăng, Tống Nguyệt Nguyệt còn ở đó, thì những người còn lại, bao gồm tài xế đều biến mất không thấy tung tích.

Mà khi cô ngó phía sau này thì phát hiện ở đó cũng y như thế. Mấy người Tần Việt, Tần Lam đều ngủ đến mê man bất tỉnh.

Vốn dĩ, ngoại trừ đám bọn họ ở nhà trọ Hi Lai ra thì còn mấy người nữa…

Điều này khiến sống lưng Nghê Thanh lạnh toát.

“Tỉnh dậy, mọi người tỉnh dậy mau lên.”

Nghê Thanh la lên vài câu, nhưng không thấy bọn họ có dấu hiệu tỉnh dậy. Ngược lại, hai cái đầu dựa vào nhau ở phía trước hơi đung đưa.

Cô đành phải hạ người xuống, lay mạnh người Nghê Duyệt.

Nhưng Nghê Duyệt vẫn không tỉnh lại.

Nếu không phải tay chạm vào thấy nhiệt độ cơ thể vẫn còn hơi ấm, sợ là nước mắt của Nghê Thanh đã không nén được tuôn như mưa rồi.

“Nghê… Nghê Thanh…”

Phía sau bỗng vang lên tiếng đứt quãng, sau đó không ngừng ho khan.

Nghê Thanh nghe vậy, trong lòng đau thắt lại.

Cô nhanh chóng lau khô khoé mắt, cao giọng: “Tần Việt, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”

“Em… khóc…”

“Không có.” Nghê Thanh buồn bực, hậm hực nói: “Tần Việt, sao vừa rồi anh ngủ tới bất tỉnh luôn vậy?”

“Anh cũng không biết… Chỉ cảm thấy không mở mắt được, hình như là bị bóng đè, cả người cứng đờ, không thể động đậy.”

Lúc Tần Việt nói chuyện, cuối cùng Nghê Duyệt cũng có động tĩnh.

Nghê Thanh thấy cô ấy nửa mơ nửa tỉnh nói mớ gì đó, cô nhanh chóng nắm tay Nghê Duyệt, nhéo vài cái ở kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ. Lúc trước nghe ông nói, chiêu này trị bóng đè rất linh.

Cô cũng hơi hoảng, không còn cách nào khác, lại cứ nhớ tới biện pháp này nên mới làm như vậy. Thấy Nghê Duyệt cuối cùng cũng tỉnh, Nghê Thanh mới thở phào.

Sau đó là một cơn hoa mắt choáng đầu ập tới.

Cô vội vàng đỡ ghế dựa đằng trước, xoa ấn đường đang đau nhức.

“Tại sao lại như vậy?” Cô hỏi.

Nhưng chẳng có ai trả lời được.

Cũng may những người còn lại trong xe đã nhanh chóng tỉnh lại.

“Tôi cũng không biết, mới ngủ một giấc tỉnh lại mà người biến mất hết rồi. Tôi thấy việc này thật sự kỳ lạ, chúng ta không nên ở đây lâu, mau sớm rời khỏi đây thôi.”

Nghê Thanh cũng không phải loại người không quyết đoán, chờ tới khi tất cả mọi người đều tỉnh thì lập tức đưa ra quyết định.

Mọi người ở đây cũng đều hiểu rõ có biến nên bọn họ đều không dị nghị gì, xách balo lên rồi vội vàng xuống xe.

Quả nhiên, xe buýt dừng lại trong đường hầm.

Nhưng Nghê Thanh không rõ đây là đâu.

Cô vội vàng móc điện thoại ra, muốn lên mạng tra tọa độ địa lý, lại phát hiện thời gian trên điện thoại vừa nhảy sang 22:59.

Mấy người cầm điện thoại ra kiếm bản đồ đều phát hiện chuyện này. Trong đường hầm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở mạnh.

Vậy nên, đây vốn không phải là trò đùa dai…

“Đây là sao? Không phải chúng ta đã rời khỏi cái chỗ chết tiệt kia rồi à?” Sắc mặt Kiều Yên Nhiên lập tức trắng bệch, đôi tay cũng bắt đầu run rẩy.

Không chỉ mỗi cô ta, bên tai Nghê Thanh cũng bất chợt vang lên lời nguyền rủa kia.

Nhưng vào lúc này, cô cũng chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh lại: “Trong đường hầm không có chút tín hiệu nào. Chúng ta phải rời khỏi đây, ra ngoài rồi nói sau.”

Sau đó, cô giữ chặt bàn tay lạnh ngắt của Nghê Duyệt, bước nhanh về phía trước chiếc xe.

Tuy nhiên, Tần Việt bỗng gọi cô lại, sau đó hơi nghi ngờ nhìn chiếc xe đã chở bọn họ đi.

“Anh nhớ là chiếc xe chở chúng ta rời khỏi trấn Thanh Bình không giống chiếc xe này… Cái biển số xe này… Ghi chú trên điện thoại anh viết là ——7N86…”

Nghê Thanh lập tức dùng đèn pin chiếu sáng chỗ biển số, rõ ràng nhìn thấy biển số xe buýt là 3I68.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Thói quen của Tần Việt là mỗi lần ngồi xe phải ghi lại biển số xe, đây cũng không phải là thói quen không muốn để người khác biết. Sự thật là trước kia, hồi học cấp ba còn có bạn trêu anh vì tính cẩn thận này.

“Chạy chanh lên!”

Lúc tất cả mọi người nghe thấy âm thanh kia vang lên thì nhanh chóng chạy như điên.

Nghê Thanh không chịu nổi hành vi điên cuồng này, nhưng cô cũng chỉ có thể liều mạng tức tốc về phía trước.

Cô cảm thấy trái tim mình sắp vỡ rồi, nhưng lại không dám dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

Bởi vì ai cũng không biết tiếp theo ở đây còn có thể xảy ra chuyện gì.

Gió lạnh nơi đường hầm tràn vào cổ họng Nghê Thanh, cô cảm thấy miệng mình chứa đầy vị rỉ sắt. Mùi vị này đánh thức Nghê Thanh, cũng khiến cô liều mạng chạy hơn.

Chạy như điên một lúc, cuối cùng bọn họ cũng chạy ra khỏi đường hầm.

Mà sau khi ra khỏi đường hầm, đập vào mắt Nghê Thanh là ngọn đèn dầu trơ trụi và bóng người mờ mờ. Nhưng cô thật sự mệt lả người rồi, chưa kịp thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì đã lập tức ngồi bệt trên mặt đất.

Cảm giác khó thở giống y hệt lúc cá mất nước sắp chết.

Những người khác cũng không khá khẩm gì hơn. Nhưng sao có thể bằng Nghê Thanh, người có tố chất sức khoẻ kém hơn gấp trăm lần.

“Này… đường cao tốc… sao lại…”

Tần Việt vừa nói hai chữ vừa thở, còn chưa dứt lời thì Nghê Thanh lập tức chú ý tới manh mối.

Trên đường cao tốc sao có thể có người?

Nghê Thanh vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng trong đêm tối mịt mù, làm cách nào cũng không thể thấy tình hình bên trong đường hầm đen kịt kia.

Mà dưới chân bọn họ là con đường đá xanh, cùng với những căn nhà cũ hai bên, rõ ràng đây chính trấn Thanh Bình.

“Cái quái gì vậy? Chẳng lẽ là đang mơ?”

Nghê Thanh nghe thấy Cao Thăng mơ hồ nói một câu.

Nhưng cô lại biết rõ, đây không phải là cảnh trong mơ.

Mặc dù Nghê Thanh cũng hy vọng đây chỉ là một giấc mộng hoang đường, trong mơ có người cô thích hoặc ghét, chuyện trong mơ xảy ra đều là ác mộng mà cô đã trải qua mấy ngày trước đây… Nhưng cổ họng đau nhức và mùi máu tươi đã nói cho cô biết, tất cả không phải là mơ.

Điều này quá vô lý…

Nhưng loại chuyện vô lý này lại cố tình xảy ra trước mắt cô.

Cô nhanh chóng móc điện thoại ra nhìn.

Không có tín hiệu!

Bây giờ là 23:16!

Bây giờ vẫn là ngày 12 tháng 8 năm 2017!

Nghê Thanh hít sâu một hơi, trực giác cho biết vị rỉ sắt trong cổ họng lại nồng hơn vài lần. Nhưng cô lại có thể dùng biện pháp này để giảm bớt bất an trong lòng.

Có lẽ trong mộng cũng sẽ có đau đớn?

“Chúng ta… Thật sự về tới trấn Thanh Bình rồi ư?” Đổng Y Lan cũng thấy khó tin: “Sao có thể chứ? Sao lại như vậy được!”

“Mọi người còn chưa rõ ư? Đây là quỷ đả tường*!” Kiều Yên Nhiên bật khóc nức nở nói: “Tôi đã nói là để chúng tôi đi trước đi, nhưng mấy người một hai lại không cho. Đặc biệt là anh, Tần Việt!” Cô ta dùng ngón tay cùng màu với sắc mặt chỉ Tần Việt. Nghê Thanh cảm thấy ánh mắt cô ta dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống.

(*) Quỷ Đả Tường [鬼打墙]: Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.

“Nhất quyết làm ầm lên bảo vệ chính nghĩa gì đó! Lại không biết lượng sức muốn điều tra rõ hung thủ! Ha ha ha… Bây giờ thì hay rồi, chúng ta đều phải chết! Đều phải chết hết!”

“Kiều Yên Nhiên! Cô nói bậy gì đó!” Gương mặt Đổng Y Lan trong nháy mắt cũng trở nên dữ dằn.

“Lúc trước người muốn tới đây không phải chỉ mình cô, bây giờ xảy ra chuyện này thì đẩy tất cả lỗi lên người Tần Việt, có ai như cô không! Lại nói, bây giờ chưa rõ điều gì, cô nói chết như thế không thấy mình quá vô trách nhiệm ư!”
Bình Luận (0)
Comment