Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 13

Giá như trong phòng có một tiếng động, dù nhỏ thôi thì tốt biết mấy, nhưng không hề. Hành lang cũng yên ắng vô cùng. Thảm trải sàn trên tàu ngăn tiếng bước chân, dù có người chạy qua, cũng sẽ không phiền tới hai người trong này.

Ánh mắt cô và anh đan vào nhau.

"Đi theo..." Cô nhẹ nhàng lặp lại, "Đi theo thế nào ạ?"

"Em nghĩ là thế nào?" Ngược lại anh bật cười.

Thẩm Hề sợ mình sẽ hiểu lầm, nhưng tay hai người đan vào nhau lâu như vậy thì nói lên được điều gì.

"Ở nhà anh ba đã có...vợ bé chưa?"

Phó Đồng Văn mỉm cười, lắc đầu.

"Mấy năm nay, trong nhà không định hôn cho anh sao?"

Anh lại lắc đầu.

Vốn anh muốn yêu đương kiểu mới, giống như Khánh Hạng vậy, tạo tự do cho cô gái, nhưng lại không thể nói rõ ràng, vì vậy danh tiếng của cậu ba Phó gắn liền với câu "không trói buộc lẫn nhau", chín trên chín người sẽ nghĩ anh là lãng tử của một đêm xuân, hoặc những đêm xuân. Cái hư danh này bình thường anh vẫn nhận, hôm nay bị gắn trả, không trách được người ta. Anh thấy cô không lên tiếng, mới hỏi: "Có gì muốn hỏi ư?"

Lần này, đổi lại là cô lắc đầu.

"Anh ba là người..." Anh ngập ngừng, lại cười nói, "Không hẳn là tốt, cũng không hẳn là xấu. Em thử tạm xem."

Anh đã từng đi qua hàng nghìn bữa tiệc xa hoa, gặp gỡ vô số hoa thơm cỏ lạ. Nhưng ngày hôm nay, anh, Phó Đồng Văn, lại cúi đầu chùn bước trước một cô gái.

Thẩm Hề không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ nhìn mặt đất, rồi lại nhìn chăn bông, bên trên vương một sợi tóc của cô. Cô thầm nghĩ, lát nữa phải nhặt nó lên, cuốn tròn lại, vê thành một cái nút. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cô khẽ "ừ" một tiếng, cổ họng bật ra tiếng, vành tai cũng nóng ran.

Đây là câu đồng ý.

Trong mơ mơ màng màng, cô nói câu được câu chăng với Phó Đồng Văn, nên đi ngủ rồi, vâng, anh tắt đèn nhé, vâng.

Đèn tắt.

Anh dém chăn cho cô, rồi mới vòng qua cuối giường, trèo lên giường từ đầu bên kia. Chiếc giường rung một cái, cả người cô cũng run theo. May mắn anh không nói gì cả.

Vậy là xác định quan hệ rồi. Chuyện lớn như vậy, nhưng câu đối thoại giữa hai người họ vô cùng ít ỏi, thậm chí còn không có cả một câu trực tiếp. Nhưng cô lại nghĩ, bây giờ là thời đại mới, yêu đương đâu phải là chuyện gì to tát, mà cũng không phải thời kì cũ.

Cô giấu sự bất an, trong người bồn chồn. Kết quả cô nằm mơ, mơ thấy gương mặt và đôi mắt anh chìm dưới ánh đèn, giống như tàu hoả trong nửa đêm, đoàn tàu ấy đưa cô vào kinh. Cô chen chúc ở cửa lên, bốn phía xung quanh đều là đoàn người lạ lẫm, khi xuống tàu thì đang ở Chính Dương Môn (1). Trên tấm biển gỗ thô sơ viết mấy chữ cái Latin, khi ấy cô không biết đọc. Sau này đến New York, cô láng máng nhớ lại, hình như chữ ấy phát âm là PEKING (2).

Dòng người trên ga tàu tụ tập đông nghịt, cô chen chân ra ngoài, từ đầu đến cuối luôn đi theo người dẫn đường xa lạ, đến ngoài Đại Sách Lan, nơi đâu cũng là xe ngựa và xe la chở khách. Cô ngồi trên một chiếc xe kéo tay, ngày ấy, bên ngoài ga chỉ có hai chiếc, cô thuê một chiếc. Nối tiếp không ngừng, chắp vá thành cuộc chạy nạn năm nọ.

Trời sáng, Phó Đồng Văn mở rèm cửa sổ, đến phòng vệ sinh, một lát sau bước ra.

Thẩm Hề cũng xuống giường, ngái ngủ đi đánh răng rửa mặt. Lau xong mặt, cô quấn khăn lại, định đặt bên bồn rửa. Cô thích làm như vậy, bởi làm thế sẽ làm cô cảm thấy sạch sẽ, dù mỗi ngày luôn có người tới thay một chiếc khăn khô khác.

Khăn mặt quấn được một nửa, thì anh rời khỏi phòng trước.

Một ngày mới, cũng giống như ngày hôm qua.

Từ sau tối hôm qua khi bị cô bắt gặp, bác sĩ Đàm trở nên thoải mái hơn, cuối cùng cũng đưa bạn gái mới làm quen được nửa tháng đến boong tàu riêng. Giữa đôi trai gái đã kề cận da thịt, mỗi động tác mỗi cử chỉ luôn mang theo sự thân mật. Giữ khoảng cách nhiều nhất được nửa tiếng, bác sĩ Đàm lại ôm bạn gái tới phía trước, hai người ngồi chung một ghế nằm, cùng ăn chung đĩa hoa quả mới đưa tới.

Thẩm Hề và Phó Đồng Văn còn nghiêm túc hơn cả thường ngày, cô đọc sách mà Đàm Khánh Hạng mang tới, còn anh lật mở số báo mới nhất vừa nhận được. Nhiều nhất là, khi cô muốn cầm tách trà, anh thuận tay đẩy nó về phía cô.

Tâm trạng cô thất thường lên xuống, còn anh thì bình tĩnh thảnh thơi. Đúng là đứng từ trên cao nhìn xuống.  

Mười một giờ, quản gia mang một tấm danh thiếp tới, nói rằng trong những vị khách mới lên thuyền hôm nay, cũng có người Trung Quốc đi Thượng Hải. Nghe nói ở đây có bác sĩ ngoại khoa từng cứu người bèn gửi tấm danh thiếp này. Phó Đồng Văn nhận lấy, trên đầu ghi Nhân Tế Thượng Hải. Là người muốn chào hỏi Thẩm Hề, anh đưa tấm danh thiếp cho cô: "Em xem đi."

"Chắc là không sao chứ ạ?" Lần đầu tiên Thẩm Hề có người muốn tới chào hỏi, muốn gặp nhưng sợ gây phiền hà.

"Lên thuyền giữa chừng, không sao đâu." Đàm Khánh Hạng trấn an cô.

"Vậy thì gặp." Cô vui vẻ đáp.

Gặp gỡ bạn đồng hành còn thoải mái hơn việc phải suy nghĩ xem nên yêu đương thế nào.

Có hai vị khách tới làm quen. Một người tóc vàng mắt xanh, người còn lại là người Hoa tóc đen. Người Hoa là một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi tuổi, đeo kính đen, thoạt nhìn giống du học sinh. Anh ta thấy mấy người trong phòng, bèn tháo kính đen xuống, niềm nở giới thiệu bản thân với mọi người. Người nọ tên là Tiền Nguyên, hiện đang là bác sĩ bệnh viện Nhân Tế, vị bên cạnh là bạn học kiêm đồng nghiệp của anh ta. Thẩm Hề đã được Đàm Khánh Hạng phổ cập từ trước, đối với hai vị đàn anh này, địa vị của học viện y học Hiệp Hoà Bắc Kinh và bệnh viện Nhân Tế Thượng Hải ở trong nước rất đáng tôn trọng. Trên quãng đường dài đằng đẵng gặp được đồng bào mình, lại còn là người trong ngành, Đàm Khánh Hạng cũng nhanh chóng bắt chuyện cùng.

"Bác sĩ trên thuyền còn nói, ông ta chưa từng thấy người Trung Quốc nào học y phương Tây," Thẩm Hề cười, "Tiên sinh đến đây, lại thêm một người rồi."

"Thầy bói xem voi thôi, ông ta lênh đênh trên biển mười năm, thì gặp được mấy người Trung Quốc?" Người nọ mỉm cười, "Suy nghĩ cố hữu của người phương Tây rồi cũng phải thay đổi."

Đúng vậy, rồi cũng phải thay đổi. Thẩm Hề bất giác nhìn Phó Đồng Văn.

Phó Đồng Văn lịch sự ngồi bên cạnh, giơ tách trà lên với cô, tỏ ý anh đang nghe. Chỉ một động tác nhỏ vậy, nhưng cô đã nhìn thấy.

"Cô Thẩm, tại sao cô chọn học y?" Tiền Nguyên hỏi.

"Bởi vì...tôi là người Quảng Đông, tiếp xúc với y học phương Tây khá sớm."

"Vậy ư, cũng đúng," Tiền Nguyên cười, "Ở nơi ấy Tây y đang phát triển, Macau cũng thế. Hồi nhỏ cô đã đến phòng khám ở bệnh viện khám bệnh rồi sao?"

Thẩm Hề gật đầu.

"Cô Thẩm, là thế này. Tôi xin nói mục đích đến đây, người đồng nghiệp này sau khi lên thuyền thì nhận được lời mời của thuyền trưởng, đến gặp bệnh nhân của cô. Theo như anh ấy, cô đã làm rất xuất sắc, vì vậy muốn gặp cô. Anh ấy muốn hỏi rằng, sau khi về nước đã cô có dự định gì chưa, và có muốn tới Nhân Tế làm việc không."

Người Anh ấy cũng nói thêm: "Cô Thẩm, khoa xương trong nước vẫn chưa có phòng khám chuyên khoa, nhưng về chuyên ngành này Nhân Tế đã có rất nhiều kinh nghiệm, hơn nữa, bệnh viện Nhân Tế chúng tôi là bệnh viện dẫn đầu Tây y trong cả nước, đặc biệt là ngoại khoa."

"Hiện giờ khoa xương vẫn chưa phát triển, cô có thể suy nghĩ việc tiếp tục đào tạo chuyên sâu với người đồng nghiệp này của tôi. Nhân Tế chúng tôi khởi xướng ứng dụng phương pháp khử trùng ngoại khoa, cũng là nơi sớm nhất Trung Quốc."

Thẩm Hề rất bất ngờ: "Cảm ơn hai người, nhưng tôi..." Cô nhìn Đàm Khánh Hạng, không dám nhận lời, "Tôi chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, lời mời này làm tôi rất hoảng hốt."

Hai người nọ nhìn nhau mà cười.

Tiền Nguyên giải thích: "Sinh viên y về nước quá ít, ngoại khoa lại càng ít. Chúng tôi đang rất cần những sinh viên trẻ tuổi."

Thẩm Hề gật đầu, có lẽ đã hiểu.

"Chuyến tàu này đến Thượng Hải, xin hỏi nơi đến của các vị là?"

Thẩm Hề lại nhìn Phó Đồng Văn: "Bắc Kinh."

"Ồ, là Bắc Kinh," Tiền Nguyên chau mày, Hỏi đầy tiếc nuối, "Nhà cô Thẩm ở Bắc Kinh ư?"

Thẩm Hề do dự.

"Cô ấy là vợ tôi." Phó Đồng Văn trả lời thay cô.

"Hoá ra là vậy." Tiền Nguyên càng thêm nuối tiếc. Vốn anh ta đã lấy làm tiếc, tưởng rằng du học sinh về nước hiếm có này sẽ tới Hiệp Hoà, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ cô chỉ lấy việc học để giải trí. Nhìn boong tàu riêng này là có thể đoán, gia đình vị Phó tiên sinh này hiển hách, không cần vợ mình xuất đầu lộ diện đi kiếm tiền. Nhưng hai người vẫn đánh giá Thẩm Hề rất cao, nói chuyện một lúc lâu, khi nghe bác sĩ Đàm nhắc tới chuyện dịch sách, anh ta lập tức lấy mấy quyển sách quý giá ra đưa cho họ: "Đây không phải bản duy nhất năm ấy, chỉ là cuốn chép tay mà thôi. Giữ làm kỷ niệm."

Là "Từ điển y học tiếng Trung", "Sơ lược về Tây y", và "Giới thiệu mới về phụ khoa, nhi khoa" do Nhân Tế xuất bản năm đó. Đàm Khánh Hạng không thể hiện cảm xúc gì trước hai người nọ, chờ họ chào tạm biệt, anh mới lấy cuốn từ điển ra: "Đây là cuốn sách được xuất bản vào khoảng năm Hàm Phong (khoảng từ 1851 đến 1861), bộ sách nổi tiếng về Tây y được dịch đầu tiên." Đàm Khánh Hạng thích thú phổ cập cho Thẩm Hề. Vô cùng có ích với chuyên ngành tim mạch anh ta đang dịch.

Bác sĩ Đàm nói xong, người tên Tiền Nguyên ấy lại xuất hiện, bỏ mũ gật đầu tỏ ý xin lỗi, cười với Thẩm Hề: "Vừa rồi quên không nói, tôi vừa viết thư xin mua cho viện trưởng, có lẽ sắp được mua máy X quang. Nếu như sau này cô thật sự làm trong ngành này, nếu như cô cần, hãy viết thư cho tôi, tôi sẽ sắp xếp để bệnh nhân của cô khi đến Nhân Tế được ưu tiên dùng trước."

"Cảm ơn anh." Thẩm Hề xúc động bởi vị bác sĩ này, gật đầu cảm kích.

Tiền Nguyên nở nụ cười, cầm tay cô lên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó: "Rất vinh hạnh."

Động tác của anh ta rất tự nhiên, tuy Thẩm Hề giật mình, nhưng không có ý ngăn lại, coi giây phút anh ta chạm lên ngón tay mình chỉ là xã giao, rồi nhanh chóng rụt tay về.

"Phó tiên sinh, anh không để ý chứ?" Ngược lại Tiền Nguyên còn nhìn Phó Đồng Văn.

Phó Đồng Văn nghịch tách trà, mỉm cười trả lời: "Sau này không có lần thứ hai."

Tiền Nguyên coi như anh nói đùa: "Là tôi đường đột, chào tạm biệt các vị lần nữa."

Khách khứa ra về.

Đàm Khánh Hạng không quan tâm đến họ, ngay cả cô bạn gái cũng để mặc một bên, toàn bộ suy nghĩ đều đặt vào trong sách.

Boong tàu yên tĩnh trở lại. Phó Đồng Văn đặt tách trà rỗng lên bàn, đút hai tay vào túi quần âu, rời khỏi nơi này.

Thẩm Hề thấy anh đi, nên không nán lại, nửa phút sau gấp gáp buông một câu: "Anh đi chậm thôi." Cô đuổi theo, đến giữa đường thì không thấy ai, bèn hỏi quản gia mới biết anh đã đến thư viện trên khoang hạng sang. Con tàu này có tổng cộng hai thư viện, thư viện ở khoang hạng sang chỉ dành cho người ở khoang họ, còn ở khoang hạng hai mở cửa cho người khoang hạng nhất, hạng hai, hạng ba.

Thư viện khoang hạng sang vốn chỉ mở cửa phục vụ một khoang, hơn nữa còn có danh mục, cần quyển gì đưa tên cho quản gia lấy là được, hoàn toàn không cần tự mình đi. Nên bình thường không thấy ai đến đây.

Giá sách mà người Trung Quốc thích là loại ánh sáng có thể xuyên qua, đơn giản là giá gỗ, sách dày. Ngược lại phương Tây thích đóng giá sách vừa dày vừa nặng, sách giống như món đồ trang trí tinh tế xếp thành từng hàng bên trong, làm nổi bật lên giá sách cao vút tới tận trần nhà.

Khi cô vừa mới vào đại học, lúc nhìn thấy thư viện, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: Nếu nó đổ xuống, mình sẽ bị chôn đến ngập đầu, không ai thoát nổi...từ sau ngày ấy, mỗi lần bước vào cô đều mang theo cảm xúc kìm nén.

Ở đây cũng vậy, bốn phía không có ai, càng thêm ngột ngạt.

Thẩm Hề thấp thỏm, nhìn ngang ngó dọc. Cô bước nhanh tới phía cuối mới nhìn thấy bóng dáng anh, anh không đọc sách, tay cũng không cầm sách, trái lại áo vest tuỳ tiện gấp làm hai, để trên một giá sách trống một nửa. Cánh tay anh gác lên giá sách ấy, đầu cúi thấp, nhìn sàn nhà dưới chân.

"Anh không khoẻ sao?" Thẩm Hề tới bên anh.

Phó Đồng Văn quay đầu lại. Trong đôi mắt không hề có ánh sáng, thậm chí không có tiêu cự, rồi suy nghĩ của anh chầm chậm tập trung lại, trong ánh mắt rốt cuộc cũng phản chiếu cảnh vật xung quanh, bao gồm cả bóng hình cô.

"Anh rất ổn." Anh đáp.

Là rất không ổn. Thẩm Hề thầm nghĩ, cô tựa lưng vào giá sách, kề bên tay anh: "Anh không vui sao?"

Phó Đồng Văn lắc đầu.  

"Đến đây." Anh nâng cao cánh tay trái.

Thẩm Hề khom người chui qua, tay trái tay phải chống ở hai bên giam cô bên trong.

Thư viện to như vậy, nhưng anh vẽ cho cô một vòng tròn nho nhỏ, giữa một tấm lòng. Cô khẽ nín thở, sợ hơi thở mình sẽ phả lên gương mặt anh.  

"Ban nãy, anh nhớ tới Đồng Quyến."

Hoá ra là nguyên nhân này, cô nghĩ.

"Trước đây Nhân Tế cũng giúp người nghiện nha phiến, cậu ấy thường nhắc tới."

"Cậu tư..." Thẩm Hề trầm mặc một lát, rồi nói lảng sang chủ đề khác, "Anh đọc tạp chí y học là vì nhớ cậu tư ư?"

Anh mỉm cười, ngầm thừa nhận.

Cô không biết cách an ủi người khác, nhưng vẫn muốn thử: "Ngày anh đến New York, ngày chúng ta gặp lại ấy, anh bảo em gọi anh là gì?"

"Anh ba."

"Cũng gọi anh một tiếng anh ba, em sẽ làm thật tốt." Dường như cô đang thề thốt.

Anh yên lặng mỉm cười.

"Giúp anh ba cởi cà vạt được không?" Anh hỏi.

Thẩm Hề chưa suy nghĩ hết lời của anh, chỉ nghĩ anh không dễ chịu, vậy thì cởi ra, dù gì không khí ở đây không thoáng bằng bên ngoài. Cô mơ mơ hồ hồ nới lỏng nút thắt cà vạt ra, sau đó cởi cúc áo, tới bước đó thì...Cà vạt vẫn treo trên cổ, cổ áo đã mở rộng rồi.

Có người đặt một viên minh châu vào mâm ngọc, ánh sáng làm chung quanh rực rỡ, viên châu lăn từ đầu này đến đầu kia, rồi lại từ đầu kia trở về đầu này. Tim cô cũng giống như viên minh châu ấy, lăn qua lăn lại, không sao chạm tới rìa, mà không ngừng lại được.

Bao đêm tỳ bà trên gác son, hương say chăn đôi quạt trắng tròn, anh đều là người ngồi xem kịch, ở nơi ấy, nhưng lại bước lên sân khấu. Giống như ca từ trong vở kịch nọ đã hấp dẫn cô: "...Vòng qua trước hàng hoa thược dược, gần hồ gần núi kề non nước, cùng chàng mà áo lỏng vạt rơi...Chờ chàng say một giấc mơ trưa..." (3)

"Như thế này, rất không đứng đắn." Anh cười nói, âm cuối cùng còn d3 xuống thật thấp, rồi bất chợt cúi đầu xuống, ngậm lấy chiếm cứ cánh môi cô.

Sấm chớp đì đùng, vụt qua trước mắt cô.

Cô không kịp tránh, lúng túng níu lấy vạt áo sơ mi của anh, vò thành một nếp nhăn dày: "Anh ba..." Chỉ có môi dưới bị anh ngậm và cắn, nhưng nửa cơ thể đã mềm đi. Vì mở miệng, anh chớp cơ hội đưa đầu lưỡi vào. Trong phong lưu dập dềnh, như có đôi tay châm một nén hương, dẫn dắt con người buông vạt cởi áo...

Tay anh, gác trên giá sách. Người anh, đến gần bên cô. Anh đang hôn cô, môi răng quấn quýt đầu lưỡi. Đây là nụ hôn sao? Ướt át trong suốt, đê mê quyến rũ...Và chính anh không giống với người khác.

Áo vest trượt khỏi giá sách, rơi xuống sàn. Thẩm Hề không kìm lòng nổi, cũng trượt xuống theo, nhưng cánh tay anh đã đỡ lấy eo, nhấc cô lên, chiếc váy cũng bị kéo tới tận đầu gối, tay anh luồn vào làn váy đặt trên chân cô.

Cô đột nhiên choáng váng, đất động núi rời, tầng tầng lớp lớp giá sách đổ xuống, chắn trước tầm mắt.

Mở mắt ra nhìn, tất cả như cũ.

Chỉ có điều, nụ hôn của anh sâu hơn.

(1) Chính Dương Môn: Thường gọi là Tiền Môn, Lệ Chính Môn, nằm ở ven phía nam quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh, Trung Quốc. Hiện giờ Chính Dương Môn còn tồn tại thành lầu và tiễn lầu.

(2) Peking: phát âm của Beijing - Bắc Kinh.

(3) Trích trong vở "Mẫu Đơn Đình" của tác giả Thang Hiển Tổ.
Bình Luận (0)
Comment