Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 13

Ta xoa cằm suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Huynh tên là gì?”

Hắn bình tĩnh nhìn ta, sau đó nói: “Thương Âm.”

Ta phụt một tiếng mở miệng cười: “Con ruồi? Còn ta là con muỗi đây! Thì ra chỉ là một con xú trùng tử lớn.”

Hắn yên lặng nhìn ta cười, đôi mắt sâu như hồ nước, rốt cuộc buông đôi mắt với hàng mi đen dài xuống, giọng nói êm ái cất lên: “Có thể cho ta gặp gỡ tiểu thư nhà cô chứ?”

Dĩ nhiên ta không để cho hắn gặp tiểu thư nhà ta được, hắn đẹp đẽ như thế, tiểu thư nhà ta nhất định sẽ không cầm lòng được mất, bởi vì ta cũng không cầm được lòng được mất rồi.

Sau đó hắn còn đến mấy lần nữa, cứ quay lại chỗ ta để tìm gặp tiểu thư, không gặp được tiểu thư liền tốt tính nói chuyện với ta. Cuối cùng cũng có lần hắn được đi gặp.

Đêm đó, các kĩ nữ cười đùa huyên náo giữa đường, đèn đuốc sáng trưng, hắn từ phòng tiểu thư đi ra, ánh nến màu vàng trong sương phòng trải vầng sáng đến tận dưới chân ta, chiếu lên nửa gò má và chiếc váy sam của ta. Hắn đi tới trước mặt ta rồi ngồi xổm xuống, ta nhìn vào sương phòng, cửa mở một nửa ta nhìn thấy bóng người tiểu thư mềm mại đang ngồi khóc rưng rức ở bên trong, chiếc bóng in lên vách tường giống như nhánh hoa bị bẻ gãy.

Ta hơi cáu giận, quay đầu nói với hắn: “Xú trùng tử, ngươi bắt nạt tiểu thư nhà ta, ta không thèm để ý tới ngươi nữa.”

Sự huyên náo buổi đêm dần dần mơ hồ biến mất trong đôi mắt dịu dàng nồng nàn của hắn. Hắn đưa tay vuốt ve mặt ta, rồi nói: “Mẫu Đơn, nàng có đồng ý đi với ta không?”

Ta mở to hai mắt, hắn đang nói gì thế?

Hắn cong khóe môi mỉm cười thật đẹp.

“Mẫu Đơn, ta đưa nàng về nhà.”

Hắn tìm tú bà mua lại ta, giá cả không hề thấp.

“Ôi chao, ngài nhìn nha đầu này một chút xem, dung mạo còn chưa nảy nở hết đã xinh xắn như vậy, chẳng phải chính là mầm non mỹ nhân tương lai còn gì?” Tú bà tiếp tục bắt chẹt: “Khuôn mặt không phải là tuyệt trần, nhưng lại là hàng hiếm đấy.”

Thương Âm kéo tay ta đứng bên cạnh, nghe tú bà nói, mặt ngày càng đỏ hơn.

Ta thật không hề nghĩ tới cuộc đời ta đã được hắn thay đổi, ý cười trên mặt hắn khi đó ta không biết hắn có hiểu hành động này của mình hay không, nhưng với cô gái ở lầu xanh như ta mà nói dẫu thế nào chăng nữa vẫn rất có ý nghĩa.

Hắn dùng tiền mua được một tiểu cô nương, mà ta đã có thể thoát thân khỏi lầu xanh.

Từ sau ngày hôm đó hắn chính là trời của ta, hắn đã mua lại ta, ta chính là người của hắn.

Hắn sắp xếp cho ta ở trong một viện nhỏ tao nhã yên tĩnh bên ngoài thành, vách tường đá với mái hiên cong cong, trong sân trồng rất nhiều cây hoa đào, ta vô cùng yêu thích việc mỗi ngày chăm sóc cho những cây hoa đào thật tốt, hắn thì cứ đứng ở một bên nhìn ta.

Ta hỏi hắn: “Xú trùng tử, sao chàng lại xem trọng ta vậy?”

Hắn cười: “Bởi vì Mẫu Đơn xinh đẹp, cười lên là đẹp nhất!” Giọng hắn trầm thấp rất êm tai: “Ta rất thích Mẫu Đơn.”

Ta lập tức cười tươi như hoa, trong lòng như nở vô số đóa hoa, những bông hoa đào hồng phấn, hồng nhạt: “Thiếp cũng thích chàng, xú trùng tử.”

Khóe môi Thương Âm nhếch lên đầy vui vẻ, xoa xoa đầu ta, cúi đầu xuống: “Mẫu Đơn.” Môi của hắn mềm mại như thế, ấm áp như vậy, cứ như vậy phủ lên môi ta, hơi hơi chạm vào rồi ngậm lấy, mút nhẹ bờ môi rồi khàn khàn gọi tên ta.

Hương thơm hoa đào thoang thoảng lượn lờ quanh quẩn chóp mũi.

“Mẫu Đơn, nhận lời gả cho ta nhé?”

Mười bảy tuổi ta và hắn đã làm chuyện phòng the, màn đêm đen kịt, ánh trăng trong vắt chiếu vào trong nhà, dưới ánh nến yếu ớt cơ thể ta luống cuống mà co lại ở trên giường. Mái tóc đen trải ra như hoa sen trong đêm đen, cơ thể nóng bỏng của hắn bao phủ trên người ta, lại sợ đè ta đến hỏng mất liền dùng tay tự mình dùng một cánh tay chống đỡ một bên ở mép giường, buông đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn khuôn mặt ta từ từ đỏ ửng lên.

Ta chưa từng thấy đôi mắt của hắn đen láy như vậy, giống như trong màn đem đen kịt đột nhiên lóe ra ánh sao. Khóe môi khẽ nở nụ cười, đẹp đẽ mê người như vậy. Chợt ta cảm thấy hắn đang sáp lại ta thật gần, ý nghĩ xấu hổ tràn ra khắp cơ thể, ta nhỏ giọng mở miệng: “Tắt nến đi được không?”

Môi hắn hạ xuống, bàn tay rộng lớn dưới thân kéo vạt áo của ta ra, toàn thân ta cứng ngắc.

“Mẫu Đơn đẹp lắm, để ta ngắm nhìn thật kỹ đi.” Nói được một nửa, dừng lại một chút, lại mỉm cười bổ sung, đặc biệt tĩnh nhã: “Ta đã đợi lâu lắm rồi.”

Tiếng hắn trầm thấp nhẹ nhàng, hàm chứa một chút sắc màu cô đơn, ta nghe không hiểu lắm, vừa định mở miệng, hắn đã chậm rãi hôn lên thân thể ta, từng tấc từng tấc một đều nóng hừng hực. Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của hắn khiến ta run rẩy mất phương hướng, áo ngủ rơi xuống lộ ra bả vai bóng loáng trắng như tuyết.

Thương Âm ôm lấy eo ta kéo về phía hắn, giữa triền miên ta bắt đầu cắn môi rên rỉ.

Đau đớn là tất nhiên, đủ để khiến ta khắc ghi người đàn ông trước mắt này.

Nhưng nhưng khoái cảm khi thân thể kết hợp chặt chẽ với người mình yêu này đã ngấm thật sâu vào xương tủy của ta rồi.

Dưới ánh nến mờ mờ in lên vách tường, giường chiếu vì những luật động đong đưa khi cơ thể bọn ta giao hòa với nhau mà lắc lư cọt kẹt.

Cuối cùng, khi ta ở cực đỉnh thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của hắn, cơ thể trên đỉnh cao mờ mịt còn bên trong thì run rẩy trống rỗng.

“Mẫu Đơn, nàng hãy biết rằng thiên hạ trên dưới này đều cung phụng trước mặt ta, trong lòng ta cũng chỉ đủ để chứa nàng thôi.”

Sau đó ta nhớ lại, chỉ âm thầm cảm thấy lúc đàn ông hưởng thụ, mở miệng nói ra những lời thề thốt thì đàn bà cũng chỉ là thứ lệ thuộc, còn hắn căn bản chưa từng thật lòng.

Sau chuyện này xem như ta đã chính thức trở thành thê tử của hắn.

Thực ra ta cũng biết ta không thể là thê tử được, cùng lắm chỉ được coi là thiếp được nuôi dưỡng bên ngoài thôi. Ta là lớn lên ở lầu xanh, quần áo trên người hắn, phong thái của hắn, những đồ trang sức hắn tặng cho ta sao ta lại không nhận ra chứ.

Hắn sẽ không phải là con cháu nhà giàu bình thường đâu.

Đàn ông như như hắn, hẳn là có vô số nữ tử yêu mến, bên cạnh hắn nhất định cũng là vô số hồng nhan. Hắn đối xử tốt với ta, vô cùng yêu thương ta, nói vài lời âu yếm thân mật ấm áp, những việc này có thể là hắn đã làm với rất nhiều nữ tử khác rồi. Hắn nuôi dưỡng ta ở viện nhỏ này cũng chỉ là thỉnh thoảng tới thăm một chút rồi chung sống cùng một thời gian mà thôi.

Ta đều hiểu hết, ta tin rằng hắn cũng biết ta đã hiểu rõ, chỉ là trong lòng ta cứ giả ngơ nhận làm vợ của hắn, là người vợ duy nhất trên đời.

Năm ấy ta mười tám tuổi thì mang thai, sau khi hắn biết thì không nói gì, chỉ yên lặng ôm ta, ngồi cạnh bàn trà trong phòng, đặt ta ở trên đầu gối mà ôm vào lòng, trên bàn gỗ đặt một chén trà nóng ta vừa mới ngâm xong, khói tỏa nghi ngút.

Hắn ôm rất lâu, ta ở trong lồng ngực của hắn trái tim cũng dần nguội lạnh.

Hắn không muốn đứa bé này.

Cuối cùng hắn hỏi ta, giọng điệu trước sau đều dịu dàng như một: “Mẫu Đơn có muốn đứa bé này không?”

Ta khẽ cắn răng, cố gắng nợ một nụ cười với, hắn đã nói thích nhất là nhìn thấy ta cười cho nên ta mặc kệ có bao nhiêu khó chịu cứ nhất định phải cười lên cho hắn xem: “Xú trùng tử, thiếp sợ đau, thiếp không muốn sinh con có được hay không?”

Hắn ngẩn ra, trong mắt như là bị kim châm vậy.

Lẽ nào hắn rất ngạc nhiên ư? Hay là đau xót?

Ta nhẫn nhịn đau đớn trong lòng cùng với sự cay đắng nơi khóe mắt mà làm nũng nói: “Xú trùng tử, có thể không muốn được không?”

Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, nhếch nhếch khóe miệng, xem như là có chút nét cười, “Ừ.”

Kể từ sau lần đó hắn ít khi đến nữa, ta hiểu.

Trong căn nhà nhỏ có hạ nhân chuẩn bị hết, ta cũng ung dung trải qua, ngoại trừ việc đêm ngày trông mong hắn đến thăm ta một chút thì ta cũng chỉ là chăm sóc vườn đào, nhìn ngắm những cây hoa đào tươi tốt sáng rực ta rất vui vẻ.

Số lần hắn đến ngày càng ít, trước kia còn ở lại thêm mấy ngày, bây giờ chỉ là tới thăm ta một chút rồi đi luôn.

Dẫu vậy ta vẫn mang thai.

Từ sau khi bị sảy thai lần trước sức khỏe ta không còn được như trước nữa, đại phu nói ta không thể lại hành động bừa bãi nữa, nếu không đứa bé sẽ bị sinh non.

Thương Âm không nói thêm điều gì nữa, đưa ta về nhà chăm sóc một khoảng thời gian dài, cái gì cũng đều tự tay lo liệu. Biết ta thích ăn bánh hoa đào của bà cụ trong một thôn cách thành năm mươi dặm, và trứng cút om thịt trong quán trọ cách ngàn dặm, mỗi ngày hắn đều cưỡi ngựa mua về mẻ mới nóng hổi cho ta, ta cũng không biết làm sao mà hắn đi được nhanh như vậy nữa.

Có lúc hắn sẽ ôm eo ta, kề sát mặt lên bụng mà nhẹ nhàng ma sát, thân mật như vậy khiến ta đỏ mặt.

“Mới có chưa lâu, làm sao mà nghe được gì chứ”

Hắn cong cong khóe mắt mà cười: “Nghe được mà.”

“…”

Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ vào bụng ta, mắt hấp háy: “Nó mới gọi cha ơi đấy.”

Ta ngọt ngào cười lên, Thương Âm thấy vậy nét cười càng sâu, có điều nụ cười ấy, những ngày sau này ta nghĩ tới, nhận thấy căn bản chưa chạm tới đáy mắt.

Khi đó ta rất vui vẻ, mãi đến một ngày nào đó khi hắn biến mất một cách bí ẩn, không còn chút bóng dáng, và cũng không còn trở về nữa.

Không chỉ mình hắn, những người hầu trong viện nhỏ cũng biến mất luôn.

Nhớ đến chuyện đó ta đột nhiên lại thấy buồn cười, cho đến tận khi ấy ta cũng chẳng biết hắn là ai, thân phận của hắn là gì, những ai quen biết với hắn. Hắn ở trong thế giới của ta cũng chỉ như là một cơn gió mỏng manh, sau khi rời đi thì một chút dấu vết cũng không tìm thấy được.

Này xem như là hắn đã hết hứng thú với ta sao, dù sao con cái cũng rất phiền phức, huống hồ thân phận của ta cũng không thể đem ra mà khoe mẽ trước bàn dân thiên hạ được.

Ta không tìm được hắn, kiên trì mang theo cái bụng lớn ở lại căn nhà nhỏ giữa vườn đào gian nan tự chăm sóc cho chính bản thân mình, viện nhỏ càng ngày càng suy sụp ta cũng không còn sức lực để quản nữa.

Cho đến sau đó thì Thái Bạch Tinh Quân xuất hiện, tiên khí từ khuôn mặt như ẩn như hiện, mặt ông ta không chút cảm xúc mà liếc nhìn cái bụng nhô lên của ta, ánh mắt lại xa xôi dừng trên mặt ta.

Ta bị chấn động, lần đầu tiên nhìn thấy thần tiên, luống cuống hoảng sợ mà định quỳ xuống.

“Thân thể cô nương bất tiện, không cần phải như vậy.”

“Tại hạ là Thái Bạch Tinh Quân, nắm quyền ti mệnh thiên hạ.” Hắn chắp tay hành lễ một cái, âm thanh non nớt mà trong trẻo.

Sau khi ta tỉnh cơn mê, nhân sinh thoáng như mộng, ảo giác phảng phất tiêu tan.

“Người là Thượng thần tôn quý nhất, tuổi thọ ngàn vạn năm, sao có thể động lòng với một cô gái phàm trần nhuốm màu bụi trần được chứ?”

Mắt ta trợn trừng lên, tiêu cự rõ ràng là khóa trên mặt Thái Bạch Tinh Quân, nhưng lại chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Mùa xuân năm thứ hai đến, ta đi tìm bà đỡ vùng bên cạnh rồi ra sinh con trai của hắn, là một bé trai, ta vốn tưởng rằng mình sẽ không chống đỡ nổi để sống qua mùa đông.

Lúc hắn rời đi ta không hề khóc, nhưng đến lúc ôm đứa bé thì ta khóc không thành tiếng.

Khi đó ta đã nghĩ, hắn không cần ta nữa cũng không sao cả, ta còn có con, con ta có thể bên cạnh ta.

Ta đặt tên cho đứa bé là Thương Ly, ta tưởng rằng một đời này của ta cứ như vậy coi như là ổn định rồi.

Mùa xuân năm ấy ta hai mươi mốt tuổi, mùa hoa đào đến, một nhóm cướp xông tới căn nhà nhỏ trong vườn đào. Ta ôm con co rúc trong góc tường, bọn họ nhìn thấy ta thì sững sờ, đúng lúc hoa đào ngoài cửa sổ đang mùa nở rộ.

Thì ra con đàn bà này là đào tinh, ta nghe thấy một kẻ trong đó phỉ nhổ một câu.

Bọn chúng xông đến cướp con của ta, xé y phục của ta, trong mắt ta chỉ nhìn thấy Thương Ly, ta ở bên trong giãy giụa kêu gào rồi bị đẩy ngã một cách thô bạo va vào chân bàn, sau đó đầu bị đập mạnh xuống đất, cây kéo nhỏ dài ở trên bàn ta dùng để cắt may quần áo cho Thương Ly bị rơi xuống, đâm thẳng vào ngực của ta.

Bình Luận (0)
Comment